Bạn đang đọc Độc Sủng Tiểu Thỏ: Chương 4
Chương 4: Trừng phạt
“Trừ phi chính mình không ăn không uống, lấy đồ ăn của mình nuôi nó.” Y Trạch Mộng cười lạnh nói.
Tiểu Thỏ sững sờ nhìn bọn họ, ôm chặt cậu em nhỏ kì lạ trong lòng.
Ba ba ngay cả nhìn cũng không có hướng Tiểu Thỏ nhìn một cái, chỉ liếc mắt xem đứa trẻ trong lòng Tiểu Thỏ.
Tiểu Thỏ có chút sợ hãi nói: “Ba ba, chúng ta trước hết lưu lại đứa nhỏ này, đợi khi tìm được cha mẹ nó sẽ đem nó trả lại cho người ta, được không?”
Ba ba cái gì cũng chưa nói, biểu tình không kiên nhẫn phất phất tay: “Tú Lệ, bà xem rồi tự quyết định.”
Mã Tú Lệ đứng dậy, đi tới trước mặt Tiểu Thỏ, khí thế bừng bừng quở trách: “Vốn tưởng rằng mang theo mày cùng đi đến nước M là có thể có được cuộc sống thoải mái, ai ngờ rằng mày lại gây rắc rối, suýt nữa giết chết em trai, bây giờ còn muốn mang một đứa trẻ lai lịch không rõ về nhà, càng lớn càng không hiểu chuyện. Thật không thể hiểu nổi mẹ mày dạy dỗ mày thế nào.”
Mã Tú Lệ nói đúng là sự thật, bọn họ vì lợi ích của bản thân mới có thể sinh “lòng tốt” mang theo Tiểu Thỏ cùng đến Duy Nhĩ Mạc trong kì nghỉ, chính là muốn Tiểu Thỏ nấu cơm, giặt quần áo, làm người hầu ột lũ toàn lão gia, phu nhân với tiểu thư, thiếu gia nhà bọn chúng đấy thôi!
“Mẹ con dạy cần phải lương thiện, chân thành với mọi người, ân oán trắng đen rõ ràng, đúng là đúng mà sai là sai, đã làm sai thì phải biết nhận lỗi.” Tiểu Thỏ ngẩng đầu lên, tự hào nói rành rọt từng từ từng chữ.
“Còn dám cãi lại.” Mã Tú Lệ giơ thẳng tay muốn tát Tiểu Thỏ một cái.
Trông thấy bàn tay tàn nhẫn kia đang tiến sát lại phía mặt của Tiểu Thỏ, đứa trẻ đang nằm im bỗng dưng mở mắt, con ngươi tuấn tú mạnh mẽ phát ra ánh sáng rực rỡ, đem cả người Mã Tú Lệ làm cho cứng đờ.
Mã Tú Lệ sợ run người, lập tức hét lên một tiếng, cả người bỗng phình lên như quả bóng bay lên trời, hai chân giãy giãy hô to: “A… A…”
Y Trạch Mộng ngẩng đầu nhìn lên thấy mẹ đang ở trên trần nhà bỗng lấy tay che miệng, mặt biến sắc, nắm chặt tay vịn sô pha mà la hét.
“Tại sao? Tại sao lại như thế này? Tú Lệ?” Y Bác Dương giật nảy người, vội vàng kéo Y Tiểu Bảo mười bốn tuổi vào trong lòng, kinh hoàng nhìn lên trần nhà, không thể tin nổi điều mình đang trông thấy.
Tiểu Thỏ bất giác ôm chặt “em trai” trong lòng, hai tay ra sức siết thật mạnh khiến hắn ngạt thở gần chết. Khuôn mặt tuấn tú nhăn nhúm như quả táo tàu, hai hàng lông mày gắt gao nhíu chặt, thanh âm nồng đậm bất mãn cùng khó chịu vang lên: “Đồ ngốc, buông tay ra, cô muốn làm ta ngạt chết sao?”
“A?” Tiểu Thỏ lập tức phục hồi tinh thần, vô thức buông lỏng cánh tay nhỏ bé, lắp bắp nói: “Xin lỗi… xin lỗi… xin lỗi…”
Nha đầu ngớ ngẩn, nhìn là muốn phát hỏa. Trong đôi mắt sáng rực của cậu nhóc nổi lên một tia tức giận, thảo nào bị người khác chèn ép như vậy cũng không dám lên tiếng, thật đúng là đồ ngốc, không bị người ta khi dễ mới là lạ.
Thật kì lạ. Sao tự nhiên hắn lại vô duyên vô cớ tức giận chứ?
Đứa trẻ từ trên người Tiểu Thỏ xoay người một cái rồi nhảy xuống dưới, ngửa đầu nhìn lên trần nhà.
Đồ đàn bà xấu xa, để ngươi ở trên trần nhà mất hồn một lúc đi!