Bạn đang đọc Độc Sủng Tiểu Thỏ: Chương 135
Chương 135: Xin lỗi cái gì
Tiết học thứ ba của buổi chiều kết thúc, Tiểu Thỏ nằm sấp xuống mặt bàn, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Cao Mĩ ngồi phía sau khẽ chọc vào lưng cô, “Sao lại mệt như vậy, tối hôm qua làm gì thế?”
“Đi chơi hội chùa.”
“À, nghe bảo chỗ đó rất náo nhiệt a.”
“Ừ, biển người đông nghìn nghịt, thiếu chút nữa mình bị đè bẹp dí.”
“Tiểu Thỏ, cậu xem, hôm nay Kim Nhàn Nhã không thấy đi học, thật kì lạ!”
“À.” Tiểu Thỏ quay đầu lại nhìn chăm chú vào mặt bàn, thầm nghĩ: ‘Có khi nào cô ấy vẫn còn đang ở Băng quốc chưa quay về không?’
Người đàn ông kia thật sự rất quá đáng, sao hắn có thể coi phụ nữ giống như món đồ chơi, hoàn toàn không có chút gì gọi là tôn trọng tối thiểu cả! Kêu một tiếng thì phải đến, xua tay một cái thì phải đi, sao Kim Nhàn Nhã lại có thể chịu được anh ta cơ chứ, thật khó mà tưởng tượng nổi!
Tiểu Thỏ bất giác mím chặt môi, trong lòng có chút tức giận.
Cứ nghĩ đến những hành vi xấu xa của hắn ta đối với cô, Tiểu Thỏ chỉ muốn cả đời này không bao giờ gặp lại con người kia nữa, ngay cả việc gọi tên hắn, cô cũng cảm thấy đó là một sự nhục nhã chính bản thân mình.
“Học sinh Y Tiểu Thỏ, ra ngoài nhận bưu kiện!”
Tiếng gọi của bác bảo vệ vang lên lần thứ hai.
Tiểu Thỏ nhảy dựng lên, vội vã chạy ra ngoài, “A” một tiếng, cái miệng nhỏ nhắn mở lớn, ngẩn người nhìn chằm chằm vào bó hoa hồng màu vàng rực rỡ ngay trước mặt.
Bác bảo vệ mất một lúc lâu mới ló được khuôn mặt ra từ phía sau bó hoa, có chút bực mình kêu lên, “Y Tiểu Thỏ, lần sau cháu hãy bảo bạn trai mình mang mấy thứ đồ phiền toái này đến trực tiếp nhà cháu luôn đi!”
“Vâng, thật xin lỗi, thật xin lỗi.” Tiểu Thỏ vội vàng vươn tay ôm lấy bó hoa hồng khổng lồ, nghiêng ngả lảo đảo đi về phía phòng học.
Trên hành lang, rất nhiều người nhìn Tiểu Thỏ, chỉ trỏ không ngừng, những tiếng than nhẹ nhanh chóng vang lên.
Tiểu Thỏ vội vàng quay về lớp, rất nhiều nữ sinh khác liền xúm lại gần cô, mỗi người một câu, líu ríu không ngừng.
“Bạn học Y Tiểu Thỏ, có phải là người bạn trai lần trước tặng cậu con thỏ bông siêu lớn kia không?”
“Xem thử tấm thiếp trên bó hoa kìa.”
“Ai da, cho tớ xem với!”
“Không… Không được, tớ…” Tiểu Thỏ vội vàng đứng lên, không đợi mấy cô gái kia mở tấm thiệp ra, nhanh chóng giật lại, khuôn mặt nhỏ nhắn đột nhiên đỏ bừng bừng.
Cao Mĩ vẫn chưa từ bỏ ý định, tiến lại gần, “Mau nói xem là ai tặng cho cậu vậy? Thật là tò mò a!”
Tiểu Thỏ vừa mở tấm thiệp ra, cái miệng ngay lập tức há hốc thành hình chữ O.
Không đợi đến lúc Cao Mĩ lao đến, cô vội vàng khép tấm thiệp lại, cẩn thận đút vào túi áo.
“Keo kiệt.” Mấy cô nữ sinh đứng vây xung quanh nhìn xem phẫn nộ rời đi, chỉ có Cao Mĩ vẫn chưa từ bỏ ý định, cố gắng gặng hỏi là ai.
“Bạn trai?”
“Ừ.” Tiểu Thỏ gật đầu lung tung.
“Đúng là… Quen với bạn trai còn muốn gạt bọn tớ!” Cao Mĩ giơ tay khẽ ấn vào đầu Tiểu Thỏ, “Không nói cũng được! Hừ! Tớ tìm người khác điều tra giúp là xong!”
Tiểu Thỏ trông thấy tất cả mọi người đều đã rời đi hết, lúc này mới thở dài một hơi, mở tấm thiệp ra nhìn thật kĩ, khuôn mặt xinh xắn lập tức ỉu xìu.
Sao cô có thể để bạn học biết được, người tặng hoa là bệ hạ Agger Las?
Agger Las tặng cô chín trăm chín mươi chín đóa hoa hồng vàng để bày tỏ sự áy náy của mình, mong rằng cô quên đi những chuyện xảy ra trước kia.
Bệ hạ còn nói, rất muốn được bắt đầu lại từ đầu với cô, sẽ gây dựng thật nhiều kí ức đẹp đẽ giữa hai người, sẽ khiến cô mãi mãi ghi nhớ trong lòng…
Bắt đầu cái gì? Ghi nhớ cái gì? Tiểu Thỏ mê man tự hỏi chính mình.
Bên dưới lại còn kí tên, ‘Tình yêu của em, Agger Las.’
Ngất mất thôi! Anh ta kí tên như vậy, nếu để ấy cô bạn nhiều chuyện kia nhìn thấy, ngày mai, những tin tức lá cải màu phấn hồng nhất định sẽ bay ngợp trời.
Agger Las đúng là tên đáng ghét!
Đột nhiên gửi đến đây một bó hoa to tướng thế này, chắc chắn là muốn cô phiền não cả ngày mà!
Vứt vào thùng rác thì thật đáng tiếc!
Mà cầm về nhà, chắc chắn sẽ bị Irenaeus tra hỏi cặn kẽ, đến khi đó chẳng may lại lỡ miệng, kiểu gì cô cũng sẽ phải nghe người nào đó cằn nhằn liên hồi.
Càng nghĩ càng cảm thấy… chỉ còn cách mang cái này tới cửa hàng hoa bán lại lấy tiền về là có vẻ lời một chút…
Tiếng chuông tan trường vang lên báo hiệu một ngày học tập căng thẳng đã kết thúc.
Tiểu Thỏ nhanh chóng thu dọn đồ đạc, chiếc ba lô đeo trên vai, trước ngực ôm bó hoa hồng to tướng, vội vã đuổi theo Cao Mĩ, gọi lớn, “Cao Mĩ, Cao Mĩ!”
“Gì thế?” Cao Mĩ vẫn còn đang khó chịu vì chuyện vừa rồi, đanh giọng hỏi lại cô.
“Cao Mĩ, cậu biết có chỗ nào nhận mua hoa tươi không?”
Cao Mĩ đột nhiên quay đầu lại, dùng ánh mắt ngạc nhiên quét Tiểu Thỏ từ trên xuống dưới một vòng, “Không phải cậu định nói với tớ, cậu muốn bán thứ này đi?”
“Ừ!” Tiểu Thỏ dùng sức gật đầu.
Ngồi ở trong xe của Cao Mĩ, Tiểu Thỏ vỗ vỗ ngực thở dài, ổn định lại cảm xúc.
Cao Mĩ dùng khuỷu tay khẽ huých cô, “Chiếc xe ô tô xa hoa kia là tới đón cậu hay sao?”
“À…”
“Sao cậu lại lén lút giống như khuôn muốn để người tài xế ở bên kia nhìn thấy cậu vậy?”
“…”
“Chẳng phải cậu vẫn bảo ba ba cậu chẳng qua chỉ là ông chủ của một siêu thị nhỏ thôi sao? Làm thế nào mua được chiếc xe lộng lẫy đến vậy?” Cao Mĩ hoài nghi nhìn cô, “Chẳng lẽ cậu có chuyện gạt tớ?”
“Không có!” Tiểu Thỏ cuống cuồng xua tay, “Ba tớ đúng là tổng giám đốc của siêu thị Y Đông. Cao Mĩ à, giờ tớ phải gọi điện thoại đã!”
Cô vội vàng lấy chiếc di động mới mua ra.
Cao Mĩ nói tiếp, “Sao cậu lại đổi điện thoại rồi, chiếc kia không phải mới mua được hơn nửa tháng hay sao?”
“Cái kia bị rơi xuống nước rồi.” Tiểu Thỏ trề môi. Liên lạc vừa thông, cô liền vội vàng kêu lên, “Anh Tô Lợi Văn, em đang ở trên xe của bạn cùng lớp, em muốn đi tới cửa hàng mũ với cô ấy, buổi tối em sẽ tự đi xe buýt về, anh nói với anh ấy một tiếng nha!”
Nói xong, không đợi Tô Lợi Văn đáp lại, Tiểu Thỏ chột dạ vội vã ngắt điện thoại, ngẩng đầu thúc giục bác tài xế, “Bác ơi, bác ơi, mau mau lái xe đi thôi, cháu đang vội đi bán chỗ hoa này!”
Cao Mĩ trợn tròn mắt, không biết nói gì thêm.