Độc Sủng Tiểu Thỏ

Chương 134


Bạn đang đọc Độc Sủng Tiểu Thỏ: Chương 134

Chương 134: Quay về trường học
Edit: Tử Thiên Băng
Beta: Gấu Mèo (Zít)
Ánh ban mai dần hiện lên hòa cùng với sắc lam phía chân trời vô cùng hòa hợp.
Bên cạnh học viện hoàng gia ở vùng duyên hải phía đông đế đô, xe chạy người đi đông đúc, tiếng người ồn ào rộn rã.
Từng tốp từng tốp học sinh nối đuôi nhau vào cổng trường, vội vàng lên ca nô.
Tiểu Thỏ vì ngủ quên nên thiếu chút nữa đến muộn, ở ba phút cuối cùng vắt chân lên cổ chạy như bay vào trường.
Hai người bảo vệ đứng gác cổng không nhịn được ngước mặt lên nhìn trời xanh.
Thì ra lại là đứa nhỏ này……
Bộ không thể đi sớm một chút sao?
Lần nào cũng đều nhằm ngay phút giây cuối cùng lao vào, nhìn đôi chân ngắn cố gắng chạy những lúc sát giờ kia, thật đúng là tế bào vận động khiếm khuyết nha……
“Tiểu thư Tiểu Thỏ!” Tô Lợi Văn mang một cái túi du lịch thật lớn đuổi theo cô, “Đừng quên mang theo cái này.”

Tiểu Thỏ nhanh nhẹn xoay người, vội vàng nhận lấy chiếc túi nặng trịch từ tay Tô Lợi Văn, tươi cười sáng lạn, giơ giơ bàn tay nhỏ bé,“Chào anh nhé, Tô Lợi Văn.”
Khóe môi Tô Lợi Văn hơi run rẩy, nhìn tiểu nha đầu kia với tốc độ siêu nhân gấp rút chạy đến bến cảng, bước lên ca nô.
Tô Lợi Văn lấy khăn tay ra lau mồ hôi.
Nhưng mà tám giờ đến trường chắc là đúng giờ mà đúng không?
Ngày xưa, lúc bọn họ đi học ở trường công lập, năm rưỡi sáng đã phải có mặt rồi, làm gì có ai mệnh tốt như cô?
Bảy giờ kéo cô từ trên giường xuống mà mí mắt cô còn nửa khép nửa mở. Quần áo váy giầy tất cả đều do bệ hạ tự tay mặc cho cô, chỉ còn thiếu mỗi việc rửa mặt đánh răng hộ cô nữa thôi…..
Từ sau khi cứu tiểu thư Tiểu Thỏ về, bệ hạ tranh cãi ầm ĩ một phen với mấy vị đại thần, không những vậy còn coi họ như người vô hình, khiến bọn họ tức điên vài ngày, chỉ kém chút nữa là chết vì oán hận.
Bệ hạ tự mình cho bản thân hai ngày rảnh rỗi, mỗi ngày đều như hình với bóng với tiểu thư Tiểu Thỏ, nếu sáng sớm hôm nay tổng quản đại nhân không bảo Tiểu Thỏ tiểu thư đến trường, nói không chừng bệ hạ vẫn còn tiếp tục điên cuồng bỏ mặc công việc……
Mấy ngày nay bảo vệ hoàng cung đã được tăng cường ít nhất là ba lần.
Tiểu Thỏ tiểu thư đi lại luôn có người ngầm theo bảo vệ, nghe nói thiếu gia Miceli còn lén cài một chiếc máy theo dõi trên Tiểu Thỏ tiểu thư, thật sự là một đám người thần kinh mà……
Tô Lợi Văn lau mồ hôi, xoay người đi đến chỗ đỗ xe.
Mỗi ngày, trước khi đưa Tiểu Thỏ tiểu thư đi đến học viện đều phải cùng cán bộ quan chức ngành giao thông xã giao qua lại để cả quãng đường luôn gặp đèn xanh, bằng không nhất định mỗi ngày đều muộn giờ.
Cái chuyện này thật là quá… ài!
Tô Lợi Văn ngồi trên xe, vung tay lên, “Lái xe đi, trở về lo chuyện chính sự thôi.”
Hai người bảo vệ kia dùng sức dụi mắt, liếc mắt lẫn nhau một cái, “Này? A Hùng, người vừa rồi có phải là tiên sinh Tô Lợi Văn – thư kí trưởng nội các không?”
“Hình như là vậy!”
Hai người nhìn thoáng qua nhau, “Chẳng lẽ, cô nhóc lúc nãy là em gái của thư kí trưởng Tô Lợi Văn?”
“Ừ.” Người kia gật gật đầu, “Quả nhiên, học sinh trong học viện này, không phú cũng quý.”
Ngồi trên ca nô, gió thổi sóng nước mênh mông, bọt nước lành lạnh vẫy bắn lên gương mặt Tiểu Thỏ.
Cô nâng tay lau gò má, ánh mắt nhìn về phía ba cô gái ra vẻ đàn chị hơn tuổi đang đứng cùng với mình.
Cô ôm túi du lịch, mở khóa kéo ra, lấy ra một chiếc bánh chuối, cắn một ngụm, thấy ba vị đàn chị không có phản ứng gì, vì thế yên tâm lớn mật tiếp tục ăn.

Món này là do Irenaeus mua cho cô lúc dạo chơi hội chùa.
Hai ngày nay Irenaeus tỏ ra rất tốt nha, thật dịu dàng thật nhẫn nại, Tiểu Thỏ cong mắt cười tủm tỉm.
Hôm qua Tiểu Thỏ ăn đến tròn xoe bụng, kết quả lại vì quá no mà không thể ngủ được, ai!
Cô một tay chống cằm, từ trước đến nay vẫn luôn là người không có sức chống cự đối với thức ăn ngon, vài ngụm liền nuốt hết.
Gặp ba cô gái quý tộc bên kia nhìn mình bằng ánh mắt khinh thường, Tiểu Thỏ mở cái miệng nhỏ ngây ngô cười.
Muốn ăn thì ăn, mỗi ngày cứ phải làm bộ dáng thục nữ cho người khác nhìn làm gì.
Ca nô dừng ở bên bờ.
Một chiếc xe đứng ngay đó, Cao Mĩ vui vẻ nhìn cô, hưng phấn vẫy tay điên cuồng.
Tiểu Thỏ vác trên lưng túi du lịch to lớn chạy lại, cùng cô lên xe.
Thẩm Quyên, Lữ Sâm, Mạc Đại Vệ đều có mặt.
Lúc Tiểu Thỏ vào xe, Thẩm Quyên đang cầm một quyển vở lẩm nhẩm một bài thơ tình.
Lữ Sâm một tay chống cằm, tựa người vào cửa xe.
Mạc Vệ vẫn rất nghệ sĩ như trước, mái tóc dài màu vàng nhạt, tao nhã tựa vào trên cửa, ánh mắt như xuyên thấu qua người khác, nhìn ra nơi xa xôi nào đó.
Tiểu Thỏ mất rất nhiều công sức mới có thể nhịn không phì cười ngay lập tức.
Cao Mĩ ôm lấy bả vai nhỏ của cô, hỏi dồn dập“Nói mau! Nói mau, mười ngày đi nghỉ thế nào? Phong cảnh đảo Mạc Lí rất đẹp đúng không? Hải sản ngon, nước dừa chắc chắn cũng rất ngọt!”

“Làm gì có.” Tiểu Thỏ chu cái miệng nhỏ nhắn, bộ dáng không muốn nói chút nào, “Chuyện kia có hay không tớ không biết nhưng thật sự là rất mạo hiểm.”
“Mạo hiểm?” Cao Mĩ kỳ quái nhìn cô,“Vì cái gì chứ? Không phải đi nghỉ mát ở Mạc Lí sao?”
Tiểu Thỏ nhún nhún vai.
Ngay lúc đó Thẩm Quyên thì thầm: “Biển cả rộng lớn! Người dịu dàng tựa như mẹ của tôi, dùng tấm lòng rộng lớn tiếp nhận tôi, dùng đôi tay mềm mại ôm lấy tôi, dùng ……”
“Phụt… phì… haha…” Tiểu Thỏ rốt cục nhịn không được cười ra tiếng, ánh mắt nhìn chằm chằm Thẩm Quyên hỏi, “Cậu đang làm cái gì vậy?”
“Thôi nào, cậu ấy phải chuẩn bị cho tiết mục biểu diễn ngày kỷ niệm thành lập trường, trang điểm cho cậu ấy đi.”
“Hả? Kỷ niệm ngày thành lập trường?”
“Cậu mới chuyển đến nên không biết, trường chúng ta luôn tổ chức ngày kỷ niệm vào tháng sáu hằng năm. Mỗi lần tổ chức trong ba ngày, vô cùng náo nhiệt nha! Rất nhiều người muốn dựa vào tiết mục biểu diễn tìm được người hợp ý, hay cậu cũng lên thi thử đi. Lên sân khấu biểu diễn một tiết mục gì đó, trổ hết tài năng của mình, không biết chừng sẽ có một đám con trai ngưỡng mộ, đến lúc đó thư tình sẽ nhiều như tuyết rơi mùa đông, còn sợ mình sẽ không tìm được một người tốt sao?”
“Thẩm Quyên, cậu ấy…” Tiểu Thỏ vẫn không ngừng cười.
“Đang nỗ lực để đạt được mục tiêu đó.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.