Bạn đang đọc Độc Sủng Tiểu Thỏ: Chương 132
Chương 132: Thế giới riêng của hai người
Hai má Tiểu Thỏ đột nhiên đỏ rực.
Irenaeus ôm lấy cô hôn khẽ, “Chúng ta làm nóng người một chút trước đã nhé?”
“Cái gì?”
“Thân mật nha. Sao lại ngốc đến thế chứ!” Hắn thầm lẩm bẩm, “Anh phải huấn luyện cho em làm sao nhận biết được thế nào là nguy hiểm, về sau em mới có thể tự bảo vệ chính mình. Sẽ không còn những chuyện chướng mắt như lần trước phát sinh nữa.”
“Lần trước gì cơ?”
“Hừ!” Irenaeus khẽ hừ một tiếng.
Cứ nhớ đến những việc xấu xa mà tên Agger Las kia đã làm, Irenaeus chẳng muốn nghĩ một chút nào.
Hễ nhớ tới là hắn lại tức giận!
Tiểu Thỏ Con này không những ngây thơ mà còn ngốc chết đi được.
May là ít ra cô ấy còn mặc quần áo nhiều một chút phòng thân.
Có điều, cô ấy không nên phóng điện loạn lên với những người đàn ông khác a.
Irenaeus tỏ ra nguy hiểm đi đến bên cạnh Tiểu Thỏ, nhìn chằm chằm từ trên cao xuống khiến gương mặt nhỏ nhắn có chút bối rối.
Sờ sờ, nắn nắn, lại vỗ vỗ.
“Thả lỏng, em đừng có cứng ngắc như vậy, sao lại cứ muốn bày ra khuôn mặt như sắp khóc đến nơi cho anh xem thế? Cười lên nào…”
“Không cười nổi!” Tiểu Thỏ khẽ cắn cắn cái miệng nhỏ.
“Không được cắn.” Hắn bá đạo vuốt thẳng miệng cô, “Mau cười, không cười anh sẽ cởi quần áo.”
“Ô…” Nét mặt Tiểu Thỏ ngay lập tức méo mó, lộ ra một nụ cười cứng ngắc.
Kết quả lại hại Irenaeus ha ha cười lớn.
“Nhìn vào anh, Thỏ Con.” Cười xong, hắn nghiêm túc nâng cằm Tiểu Thỏ lên.
Đôi mắt to tròn của Tiểu Thỏ nhìn chằm chằm về phía hắn, khiến trái tim Văn Trạc ầm ầm rung động. Khỏi phải nói, hai con ngươi trong suốt kia có bao nhiêu dụ dỗ lòng người, mặc dù chúng đang nhìn bạn, nhưng lại có vẻ như thấy được xuyên thấu những hang cùng ngõ hẻm trong tâm hồn, tựa như trông thấy một góc khuất khác trong con người bạn.
Đúng rồi!
Chính là đôi mắt biết hành hạ người ta này, khiến người ta trong lúc không phòng vệ, linh hồn nhỏ bé liền bị câu mất.
Trái tim Irenaeus xốn xang, không nhịn được cúi đầu khẽ hôn lên cái miệng nhỏ nhắn, “Về sau, ngoại trừ nhìn anh, không thể lại dùng ánh mắt này nhìn người đàn ông khác.”
“Vì sao?” Tiểu Thỏ ngây ngốc hỏi lại.
“Ừm, vì cái gì nhỉ?” Irenaeus trả lời, cúi thấp người ghé sát bên tai cô, “Bởi vì anh sẽ ghen tị a.”
Trái tim Tiểu Thỏ bùm bùm đánh trống.
Cô giơ tay xoa xoa hai má đỏ bừng, một tay còn lại đẩy gương mặt tuấn tú của Văn Trạc lui ra xa, cuống quýt kêu lên, “Irenaeus, nóng quá a!”
“Thân mật đương nhiên sẽ nóng, nếu không nóng thì còn gọi gì là thân mật nữa?” Irenaeus trợn mắt liếc nhìn cô, mất hứng ngăn bàn tay nhỏ bé lại, tiếp tục dán sát vào khuôn mặt nhỏ nhắn, hết hôn lại cắn rồi liếm.
Chỉ có Tiểu Thỏ đáng thương, cả người toát mồ hôi liên hồi. Cô có cảm giác chính mình giống như bị người ném vào một cái lò lửa khổng lồ, suýt bị thiêu rụi.
Ô ô ô! Irenaeus đáng ghét.
“Irenaeus, anh cầm tinh con gì đấy?”
Trên trán người nào đó đột nhiên nổi mấy đường gân xanh, nổi trận lôi đình, “Anh không phải cầm tinh con cún, là cầm tinh con rồng, con rồng!”
Tiểu Thỏ ôm đầu cười ha ha không ngừng, “Sao anh biết được câu tiếp theo em muốn nói là như vậy?”
“Sao anh có thể không hiểu được chứ?” Irenaeus cười tủm tỉm nhìn cô gái nhỏ, bàn tay không thành thật đột nhiên men theo vạt áo đang rộng mở của cô chui vào bên trong.
‘Oành’, khuôn mặt Tiểu Thỏ biến đỏ bừng.
“Anh… Anh… Anh… Anh… Làm gì?”
“Anh kiểm tra thử xem trên người em có nóng hay không, có ra mồ hôi không.”
“Dĩ nhiên là nóng! Anh mau bỏ ra!”
“Anh giúp em cởi quần áo ra được không, cởi ra sẽ mát mẻ hơn rất nhiều.”
“A? Không được!”
“Nên cởi từ chỗ nào mới tốt đây?” Tiểu Thỏ bi ai phát hiện ra một viêc, Irenaeus căn bản không phải là đang trưng cầu ý kiến của cô.
Người này đúng là đồ chuyên quyền độc đoán!
Hắn nghĩ ngợi cẩn thận, vươn tay xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn đang ngây ngẩn, “Cởi cái nào trước mới tốt đây, em nói xem.”
“Em…”
“Anh phải giúp em tiêu độc toàn thân a.”
“Tiêu… tiêu… tiêu… tiêu… độc cái gì?”
“Tốt nhất là nên tiêu độc toàn thân từ trên xuống dưới.” Đôi mắt trong suốt sáng ngời của Irenaeus bắn thẳng vào cô, khóe miệng khẽ nhếch.
“A?”
“Lúc chúng ta bị thu nhỏ cũng đã xem qua cho nhau, em còn ngại ngùng cái gì chứ.”
“A, em…”
“Em không cho anh xem, có phải là không thích anh hay không?”
“Ơ? Em…”
“Anh đều cho em xem trống trơn, em cho anh xem lại một chút cũng không mất đi miếng thịt nào! Huống hồ anh lại có ý tốt, giúp em tiêu độc hết những kí ức không tốt trước kia, hẳn là em nên cảm kích anh mới đúng.”
“Anh sinh ra đã vô lại thế này phải không?”
“Sao em biết được?” Irenaeus không những không cho rằng việc này là vô liêm sỉ, ngược lại còn cảm thấy vẻ vang, ha ha cười lớn sờ sờ khuôn mặt Tiểu Thỏ, “Chúng ta bắt đầu đi.”
“Irenaeus…”
“Em không cần phải nói nhiều như vậy làm gì.” Hắn hưng phấn tiếp tục, ôm lấy thân hình mảnh khảnh của cô gái nhỏ, bàn tay nhanh nhẹn kéo váy, đôi môi phủ xuống cái miệng đang ồn ào không ngừng.
“Nhưng mà, làm thế này… ưm… ưm… sẽ càng nóng hơn…” Tiểu Thỏ mơ hồ lẩm bẩm.
“Sẽ không, cởi ra càng mát mẻ.” Hắn vui vẻ cởi chiếc áo khoác vàng nhạt của cô xuống, sau đó tiếp tục đến áo bên trong.
Hắn sẽ cho cô có cơ hội được nói “không” sao? Nằm mơ a!
Rất nhanh, Tiểu Thỏ sạch sẽ sáng sủa liền xuất hiện trước mặt bệ hạ, dáng vẻ rất dễ dụ dỗ người khác phạm tội.
Tiểu Thỏ không hề cảm thấy lạnh lẽo, ngược lại càng trở nên nóng hơn.
Đôi tay ma mị của Irenaeus tùy ý chạy loạn trên làn da mềm mại của cô, đi tới chỗ nào liền châm lửa chỗ đó.
Tiểu Thỏ cảm thấy vô cùng khó chịu a!
“Em hại chết anh!” Irenaeus cúi đầu chạm vào trán cô, thở gấp không ngừng, “Em hại anh khó chịu muốn chết.”
‘Anh mới hại người ta khó chịu muốn chết’, Tiểu Thỏ vốn định phản bác lại, nhưng không hiểu vì sao, thanh âm vừa ra khỏi miệng liền biến thành tiếng nức nở rên khẽ.
Thanh âm đó, chính cô nghe xong cũng cảm thấy đỏ mặt toát mồ hôi.
Đôi con ngươi mê mang ngập sương mù hướng thẳng về phía ánh mắt thâm thúy của Irenaeus, sau đó là im lặng, cả hai chăm chú nhìn lẫn nhau.
Hắn hít vào một hơi, cả người cứng đờ khẽ ghé sát vào thân mình mảnh mai của cô gái nhỏ.
Thanh âm khàn khàn lưu luyến bên tai Tiểu Thỏ, “Thối Thỏ Con, mau mau lớn lên đi nào. Thêm vài lần thế này nữa, sớm muộn gì anh cũng chết trong tay em mất thôi…”