Bạn đang đọc Độc Sủng Tiểu Thỏ: Chương 131
Chương 131: Thỏ con vô tội
Edit: Tử Thiên Băng
Beta: Gấu Mèo (Zít)
“Vẫn là tính toán rõ ràng thì tốt hơn.” Văn Trạc cười liếc mắt nhìn bà một cái, “Thật ra gần đây chính phủ quyết định giảm bớt các khoản chi, kế mẫu đến thật đúng lúc, vừa hay ta có chuyện muốn thương lượng với người.”
“Bắt đầu từ tháng sau, ta định sẽ cắt giảm một nửa tiền tiêu vặt của hai người, kế mẫu thấy có được không?”
“Cái gì?” Phu nhân Tháp Lệ vốn đang tức giận bừng bừng đến đây để hỏi tội, bây giờ lại bị chọc đến mặt mũi méo lệch.
Bà thật không ngờ Hoàng Phủ Văn Trạc lại tuyệt tình đến thế.
Theo lý mà nói không nhìn mặt tăng cũng phải nhìn mặt Phật.
Niệm tình người cha đã mất của Hoàng Phủ Văn Trạc, hắn ít nhất cũng phải đối tốt với người mẹ kế này chứ.
Bên ngoài ngàn vạn ánh mắt đều đang đổ dồn về chỗ này. Hắn dám không hiếu thuận sao?
Phu nhân Tháp Lệ nở một nụ cười lạnh, “Bệ hạ làm như vậy, có phải cho rằng cô nhi quả phụ chúng tôi dễ bị ức hiếp lắm đúng không?”
“Tuyệt đối không phải như thế đâu, kế mẫu.” Bộ dáng Hoàng Phủ Văn Trạc vô cùng đứng đắn, nghiêm túc nói,“Thật sự ta cũng không có cách gì khác. Kế mẫu, người có biết, đám trưởng lão kia ngày nào cũng soi mói chúng ta, chỉ cần chúng ta làm sai dù chỉ là một chút bọn họ sẽ ngay lập tức chỉ trích phê bình.”
“Ta cũng rất muốn để kế mẫu hưởng thụ một cuộc sống hạnh phúc mĩ mãn đó chứ.” Văn Trạc thở dài, “Nhưng mà những lão già trong hội trưởng lão kia ngày ngày đều hô hào tăng thu giảm chi. Tất cả các ban ngành đều bị giảm bớt chi phí, ta và người là thành viên của hoàng thất, nhất là kế mẫu người lại có thói quen tiêu tiền như nước, đây có phải là gương xấu không?”
“Người phải biết dân chúng đều nhìn chúng ta, đến việc nhỏ này người cũng không đồng ý thì làm sao vạn dân phục người?”
“Cậu!” Tháp Lệ phu nhân bị hắn nói một tràng nửa chữ cũng không phản bác được, chỉ có thể nén giận chịu đựng.
Margaret ở bên cạnh nhịn không được xen mồm vào nói,“Nếu muốn tăng thu giảm chi vậy tốt nhất bệ hạ tự bản thân nên lấy mình làm gương, đưa cô ta vào cô nhi viện để nuôi dưỡng, giữ cô ta ở bên cạnh cũng chỉ tốn tiền tài và thời gian mà thôi.”
“Học phí một năm của học viện hoàng gia chắc cũng không ít nhỉ?” Ánh mắt châm chọc của Margaret dừng trên người kẻ vô tội bỗng nhiên thành vật hi sinh là Tiểu Thỏ, “Huống chi còn có ăn mặc đi lại, thứ nào không tốn tiền chứ?”
“Tiểu Thỏ không phải cô nhi.” Tiểu Thỏ thở hồng hộc vung loạn nắm tay nhỏ bé của mình.
Thấy ánh mắt sắc bén của Margaret trừng mình, Tiểu Thỏ hoảng sợ vội vàng chui vào lòng Irenaeus tìm kiếm sự che chở.
“Chi tiêu trong một năm của kế mẫu, con có thể nuôi ít nhất một vạn người như Tiểu Thỏ.” Irenaeus cười hì hì giơ tay nhéo nhéo hai má Tiểu Thỏ, “Huống chi tình huống của chúng ta làm sao có thể đánh đồng? Tiền mà kế mẫu và Margaret sử dụng là tiền của chính phủ, còn tiền ta sử dụng chính là tiền của bản thân, hai điều này có thể so sánh sao?”
Tiểu Thỏ bực bội đẩy bàn tay đang vuốt ve má mình ra.
Tháp Lệ phu nhân tức giận đến đầu muốn bốc khói, “Ta tuyệt đối không đồng ý bệ hạ làm như vậy.”
“Đến bây giờ kế mẫu vẫn còn chưa hiểu rõ cách làm việc của ta sao?” Khuôn mặt Irenaeus tràn ngập ý cười thản nhiên liếc nhìn bà một cái, “Nếu con đã nói với người chuyện này thì không phải là hỏi ý kiến người mà chỉ mang tính chất thông báo với kế mẫu một tiếng, kể từ tháng sau trở đi, ta sẽ làm đúng như vậy.”
“Cậu!” Đối với thái độ cứng rắn của Irenaeus Tháp Lệ phu nhân hoàn toàn không có biện pháp giải quyết.
Từ sau khi bệ hạ mười sáu tuổi, Tháp Lệ phu nhân đã chẳng bao giờ có thể thắng nổi hắn.
Mỗi lần đều là hắn tự ý quyết định, chưa bao giờ hỏi ý kiến của người khác, mỗi một mệnh lệnh mà hắn ban ra mọi người đều nhất nhất nghe theo, tất cả đều tuân lệnh hắn đến mức khiến người ta nổi giận.
Hắn luôn tự cho là đúng, thái độ tự cao tự đại khiến Tháp Lệ phu nhân tức giận đến muốn hộc máu.
Không ngờ mình ăn trộm gà không thành lại còn mất cả nắm gạo.
Vốn định đến tìm hắn ầm ĩ một trận, làm cho hắn chịu thua phải mở lại thẻ tín dụng đang bị khóa cho bà sử dụng.
Không ngờ kết quả lại thế này?
Cắt bớt một nửa tài chính!
Làm thế không phải là đang muốn cái mạng già của Tháp Lệ phu nhân sao?
Tháp Lệ phu nhân cùng con gái Margaret đều là loại người tiêu tiền như nước. Bọn họ ham thích hư vinh, thích dùng tiền xây dựng một cái thế giới hư cấu mà trong đó bọn họ chính là nữ vương và công chúa cao quý.
Đột nhiên cắt giảm một nửa tài chính, hai người sau này phải làm sao đây?
Tiểu Thỏ cho rằng giảm bớt một nửa tài chính thì vẫn còn rất dọa người.
Làm gì có nhà ai một tháng lại sử dụng hết bấy nhiêu tiền?
Mua một cái bánh bao giá một đồng, ba cái bánh bao cũng chỉ mất ba đồng, ba cái bánh bao là có thể ăn no cả một ngày rồi.
Tiền ăn uống trong một tháng là ba trăm đồng, đối Tiểu Thỏ mà nói đó đã là một chuyện vô cùng xa xỉ.
Vậy mà hai người này nói một ngàn năm trăm vạn không đủ tiêu?
Quá buồn cười.
“Đang lẩm nhẩm gì vậy?”
Lúc Tiểu Thỏ hoàn hồn lại thì phát hiện bản thân mình đã ngồi gọn trên chiếc giường lớn trong ô tô từ lúc nào.
Trước tầm mắt cô là chiếc giường đôi màu xanh lam êm dịu, ở hai bên là hai tủ gỗ đựng rượu nho nhỏ, góc bên trái đặt máy pha nước, phía bên phải đặt hai chiếc ghế mát xa lớn.
“Hả?” Cô ngạc nhiên trừng lớn mắt, hai tay đặt lên cửa sổ nhìn về phía bên ngoài, “Vị phu nhân và tiểu thư giống con công ấy đâu rồi?”
“Phụt.” Irenaeus không nhịn được cười nói, “Quả thật rất giống hai con công.”
Hắn gật gật đầu,“Bị anh chọc tức bỏ đi rồi, em cứ như đi vào cõi thần tiên nên không thấy bọn họ bị anh làm ặt mũi tái mét lại.”
Irenaeus gật gù đắc ý.
Tiểu Thỏ cười khanh khách không ngừng,“Họ chịu để tài chính của mình bị cắt giảm?”
“Có thể không đồng ý sao?” Irenaeus vui vẻ đem cô ôm lên trên đùi,“Nếu hai người họ còn dám cò kè mặc cả, ta sẽ giảm một nửa nữa!”
“Họ nhất định rất tức giận.”
“Đó là đương nhiên.”
“Nhóm anh Alvin đâu?”
“Bọn họ hiện đang rất chăm chỉ để chúng ta có thể ở trong thế giới riêng của mình một lát.” Đôi mắt xinh đẹp của Irenaeus cong lên, cười tủm tỉm nhìn Tiểu Thỏ .