Độc Sủng Tiểu Thỏ

Chương 117


Bạn đang đọc Độc Sủng Tiểu Thỏ: Chương 117

Chương 117: Tôi nhớ anh (2)
“Những chuyện đã đồng ý với tôi thì phải giữ lời hứa, không thể lừa gạt tôi, cũng không được phép miễn cưỡng.” Agger Las nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, đưa lên môi, nhẹ nhàng hôn một chút.
Tiểu Thỏ đột nhiên phản ứng giống như bị rắn độc cắn, ngay lập tức rụt tay lại.
Hành động này, lại kích thích đến thần kinh của bệ hạ Agger Las.
Một lần nữa hắn dùng sức nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của cô, đôi mắt bịt kín một tầng mỏng manh tức giận, “Không được phép cự tuyệt! Không cho phép! Vừa này cô còn đồng ý với ta sẽ ngoan ngoãn, như thế nào, thì ra tất cả đều là nói lấy lệ thôi sao?”
Tiểu Thỏ uất ức cắn cái miệng nhỏ nhắn, đôi con ngươi đen láy kinh hoàng chuyển nhanh như chớp.
“Vì sao cô lại sợ tôi đến vậy? Tôi sẽ không gây tổn thương cho cô!” Agger Las xoay người ghé lại gần cô một chút.
Anh đã làm tổn thương rồi, bệ hạ…
Tiểu Thỏ nín thở một hơi, âm thầm lùi về phía sau một bước, cố gắng khiến cho bản thân mình thoạt hình không quá sợ hãi, nhưng thân mình nho nhỏ vẫn không nhịn được run rẩy từng hồi.
Hơn nữa, lúc hắn tới gần cô, thứ áp lực đặc quánh như thế này, khiến cho Tiểu Thỏ cảm thấy kinh khủng vô cùng.

Chỉ một hành động nhỏ kia, cũng khiến cho tâm hồn đang bị tổn thương của Agger Las càng thêm chán nản.
Ban đầu, hắn vốn muốn đối xử tốt với cô, nhưng sau một loạt những hành động vụng về, ngược lại càng khiến cô cảm thấy phản cảm với hắn, làm sao có thể không chán nản cho được?”
“Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt này.” Hắn thô bạo nắm lấy hai má Tiểu Thỏ, “Cười! Tôi muốn cô cười cho tôi xem!”
“Làm sao cười được?”
“Không cười nổi? Tôi sẽ hôn đến khi nào cô cười được mới thôi…” Hắn ôm lấy thắt lưng Tiểu Thỏ, nhẹ nhàng nâng lên, không để ý đến tiếng thét chói tai kêu cứu của cô, hung hăng phủ lên đôi môi nhỏ nhắn mà mình ngày đêm mong nhớ.
Hắn hiểu rõ, càng thêm mãnh liệt như vậy sẽ khiến cô chán ghét hắn nhiều hơn.
Nhưng thật sự ngoại trừ cách này ra, hắn cũng không biết phải làm như thế nào để tiến lại gần hơn với cô, cho nên chỉ có thể dùng thủ đoạn cứng rắn mà chuyên chế bắt buộc cô phải tiếp nhận hắn.
Dù sao, theo thời gian, cô sẽ dần quen với những hành độc chiếm đoạt của hắn, mở rộng lòng tiếp nhận chính mình. Những cô gái phức tạp hơn đều bị thu phục bởi cách này, hắn không tin mình lại bất lực trước cô nhóc nhỏ này.
“Rầm!”
Chiếc va li bằng da nặng nề rơi xuống đất, từng giọt bùn bắn tung tóe khắp xung quanh.
Trên mặt Kim Nhàn Nhã giàn giụa đầy nước mắt, hàm răng cắn chặt môi dưới, oán hận nhìn chằm chằm một màn ở phía trước.
Không thể tưởng tượng được, bản thân mình nhân dịp được nghỉ mười ngày đã vội vã sắp xếp ổn thỏa mọi việc, mau chóng bay tới Băng quốc để nhanh chút được nhìn thấy hắn, thế mà, giờ phút này, hắn lại đang ôm hôn thân thiết một cô gái khác ở đây.
Một cơn tức giận ngay lập tức dâng lên trong lòng Kim Nhàn Nhã.
Cái gì gọi là lý trí, cái gì gọi là rụt rè, cái gì gọi là phong thái đều vứt hết đi. Hiện tại, cô chỉ muốn túm lấy cô gái đang ở trong lòng Agger Las, hung hăng xé xác cô ta thành trăm ngàn mảnh.
Kim Nhàn Nhã bước nhanh đi tới, dùng sức giật mạnh tóc Tiểu Thỏ.
“Y Tiểu Thỏ! Sao lại là cô? Sao cô lại ở đây?”

Tiểu Thỏ la lên một tiếng “Oa a” đầy sợ hãi, cái đầu nhỏ bị ngoại lực kéo mạnh như muốn xé rách, cả người đổ về phía sau.
Agger Las vội vàng vươn tay bảo vệ đầu Tiểu Thỏ, sau đó nhanh chóng giữ lấy móng vuốt thô bạo của Kim Nhàn Nhã, trợn mắt lên nhìn cô, “Làm gì vậy?”
“Làm gì?” Kim Nhàn Nhã phẫn nộ trừng lại hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt che kín hận ý, hướng về phía Agger Las gào lớn, “Sao anh có thể hỏi tôi làm gì? Nhìn thấy vị hôn phu của mình thân thiết với cô gái khác, chẳng lẽ tôi phải tươi cười nói ‘mời hai người tiếp tục’ sao?”
“Đám cưới với nhà họ Kim các cô chẳng qua chỉ là một sự sắp xếp trên phương diện chính trị mà thôi, cô không có quyền quản tôi ở bên ngoài có bao nhiêu phụ nữ, thích thân thiết cùng với bao nhiêu người!” Agger Las khẽ liếc cô, sau đó hừ lạnh một tiếng.
“Buông ra… Buông ra!” Tiểu Thỏ dùng toàn bộ sức lực, hung hăng đẩy Agger Las ra.
Khuôn mặt nhỏ bé đỏ bừng, đôi con ngươi sáng ngời che kín nước mắt, lồng ngực phập phồng không ngừng vì tức giận, nhanh chóng dùng hai tay mạnh mẽ lau miệng, phẫn nộ mắng lớn, “Kim Nhàn Nhã, cô bị thần kinh sao? Tự nhiên lao tới giật tóc tôi, bản thân không quản ký tốt người đàn ông của mình, lại thả rông hắn ra bên ngoài cắn người bậy bạ! Cô tưởng rằng tôi thích bị hắn ép buộc hay sao? Tôi đang bị chó cắn đây này!”
“Không được lau!” Agger Las vừa tức vừa sốt ruột, vọt nhanh đến bên cạnh Tiểu Thỏ, bắt lấy hai tay cô, gắt gao nắm chặt trong lòng bàn tay mình, dáng vẻ vô cùng đáng sợ, “Cô nói cái gì? Cái gì mà bị chó cắn? Không được lau, cô có nghe thấy không?”
Hắn tức giận kéo hai tay cô xuống, dùng sức nắm chặt, sắc mặt ngay lập tức trở nên xanh mét.
“Anh buông ra! Đồ biến thái! Đồ thần kinh! Anh thích dây dưa với bao nhiêu loại phụ nữ cũng không liên quan tới tôi, tóm lại, mong anh cách xa tôi một chút!”
“Cô đừng hòng mơ mộng hão huyền!” Agger Las phẫn nộ, dùng một tay nắm lấy khuôn mặt Tiểu Thỏ, lạnh giọng thì thầm, “Cô càng chán ghét tôi thân mật, tôi lại càng muốn hôn cô! Biết đâu, một ngày nào đó, cô sẽ yêu tôi.”
“Anh đi chết đi!” Tiểu Thỏ dùng sức hung hăng đá cho hắn một cước, nhân lúc hắn bị đau vội vã xoay người, giật mạnh bàn tay ra khỏi gọng kìm của hắn, nhanh chân chạy như điên, trên đường lảo đảo vài lần suýt ngã xuống, sau đó lại nghiêng nghiêng ngả ngả tiếp tục chạy trốn.

“Tiểu Thỏ!” Agger Las bất động nhìn theo bóng dáng của cô đang dần dần biến mất trước mắt mình, trong lòng kích động không ngừng, gấp gáp chạy đuổi theo, lo lắng nếu chậm một bước sẽ để cô trốn thoát mất.
Quyết không để cô rời khỏi chính mình, rời khỏi Irefano, rời khỏi Băng quốc.
“Agger Las!” Kim Nhàn Nhã từ sau lưng hắn khàn giọng hét chói tai, “Anh có biết vì sao tôi lại vội vàng chạy tới đây gặp anh không? Anh có biết không?”
Agger Las làm ngơ, khoảng cách giữa hắn và cô càng ngày càng xa dần.
Kim Nhàn Nhã suy sụp ngồi hẳn xuống, gào khóc dữ dội, hai tay ôm lấy đầu gối, từng giọt nước mắt rơi tí tách, hòa nhập vào bùn đất.
“Tôi nhớ anh… Agger Las, tôi nhớ anh…”
“Vì sao anh không thèm quay đầu liếc nhìn tôi dù chỉ một lần?”
“Anh biết không? Tôi đã từng tưởng tượng, ít ra anh cũng có thể vì thương hại mà ôm tôi một cái… Agger Las.” Tiếng khóc của Kim Nhàn Nhã chậm rãi biến thành những lời lẩm bẩm vô nghĩa, cô úp mặt vào lòng bàn tay khóc không ngừng, dường như chỉ cần ép nước mắt chảy ra bằng hết sẽ giúp cô giải tỏa những nỗi niềm tích tụ đã lâu.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.