Bạn đang đọc Độc Sủng Tiểu Thỏ: Chương 116
Chương 116: Tôi nhớ anh (1)
“A!” Cái miệng nhỏ nhắn của Tiểu Thỏ mở lớn, kinh ngạc nhìn Kaka Lucy.
“A –“ Ngay sau đó, Kaka Lucy phát ra một tiếng thét chói tai, cô lập tức nhận lại được ánh nhìn đầy khinh bỉ từ phía công chúa Sasar.
Tiểu Thỏ vội vàng chắp hai tay, bày ra dáng vẻ lấy lòng, “Thật xin lỗi… Thật xin lỗi, tiểu thư Kaka Lucy. Tôi… Tôi lau giúp cô!”
Dứt lời, Tiểu Thỏ liền nhanh chóng lấy khăn giấy tiến lại gần lau mặt giúp Kaka Lucy.
Nhưng Kaka Lucy làm sao có thể chấp nhận việc như vậy.
“Bốp!”
Kaka Lucy hung hăng đập thật mạnh vào tay Tiểu Thỏ, phẫn nộ hét lớn, “Cô cố ý có đúng không? Cố ý làm xấu mặt ta trước mặt bệ hạ!”
“Không có… Không có… Không có… Tuyệt đối không có.” Tiểu Thỏ vội vàng chuyển động hai tay đưa đến trước mặt Kaka Lucy, một lần nữa lấy khăn giấy tiến lại gần, “Tiểu thư Kaka Lucy, tôi lau giúp cô, nhất định sẽ lau thật sạch, sẽ khiến cho khuôn mặt cô còn đẹp hơn ban đầu.”
“Cô có ý gì? Cô đang nói dáng vẻ của ta bình thường rất xấu sao?” Kaka Lucy hét lớn một tiếng, khuôn mặt kiều diễm vặn vẹo, trên má còn dính vài vết tương cà chua hồng hồng khiến cô trông càng thêm buồn cười.
Agger Las nhìn Tiểu Thỏ vốn muốn giảng hòa lại càng lúc càng khiến cho không khí thêm căng thẳng, nhịn không được bật cười ‘phụt’ một tiếng, giơ tay chống trên trán.
Kaka Lucy vì thế càng thêm tức giận, vươn tay nắm lấy cổ áo Tiểu Thỏ, nhìn chằm chằm vào mặt cô, “Không ngờ trông cô bề ngoài ngoan hiền mà trong lòng xấu xa đến vậy!”
“Tôi… Tôi… Tiểu thư Kaka Lucy, cô hiểu lầm rồi, không giống như những gì cô nghĩ đâu! Tôi … Không phải tôi cố ý.” Tiểu Thỏ vội vàng giơ cao bàn tay nhỏ bé, khuôn mặt trắng nõn đỏ bừng, ra sức muốn đối phương hiểu rằng thật sự chỉ là do bản thân mình không cẩn thận.
“Muốn khiến ta tin tưởng cũng được thôi.” Kaka Lucy vươn tay cầm lấy cốc trà sữa, chuẩn bị đổ xuống đầu Tiểu Thỏ.
“Kaka Lucy!” Agger Las đột nhiên đứng bật dậy, nhanh chóng ngăn lại tay cô, dùng sức khiến cô ta thả chiếc cốc ra, “Đủ rồi, chẳng qua chỉ là chút việc vặt, về phòng rửa mặt là được.”
“Bệ hạ!” Kaka Lucy chậm rãi bước qua làm nũng.
“Đừng để ta lặp lại lần thứ hai!” Agger Las quay đầu lại, nghiêm khắc trừng mắt nhìn cô.
Kaka Lucy tức giận rời khỏi bàn ăn, trước khi đi còn không quên hung hăng tặng cho Tiểu Thỏ một ánh mắt sắc bén.
Khuôn mặt Tiểu Thỏ ngập tràn sự xấu hổ, “Tiểu thư Kaka Lucy dường như rất tức giận, cứ mặc kệ cô ấy như vậy có được không?”
“Ăn cái này đi.” Agger Las kéo Tiểu Thỏ ngồi xuống, giúp cô phết mứt hoa quả lên bánh mì rồi đưa cho cô.
Cái miệng nhỏ nhắn của Tiểu Thỏ cắn một miếng bánh, Agger Las ngồi bên cạnh chống cằm, chăm chú nhìn cô, bên môi hiện lên môt tia mỉm cười.
Sasar nhìn hình ảnh trước mặt, trong lòng không ngừng thét chói tai: ‘Y Tiểu Thỏ! Vì sao lúc rơi xuống biển cô không chết luôn đi? Vì sao lại quay về? vì sao những người đàn ông tôi thích, cô đều chen vào phá đám? Vì sao?’
Sasar hơi hất cằm, dùng giọng điệu kiêu ngạo che lấp sự phẫn nộ trong lòng, “Bạn học Y Tiểu Thỏ, cô định khi nào thì về nước? Hẳn là bệ hạ Irenaeus không biết cô đang ở đây phải không, nếu như cô không quay về, sẽ khiến bệ hạ lo lắng.”
Đôi mắt ngập nước của Tiểu Thỏ đột nhiên mở to, vô cùng vui vẻ hỏi, “Tôi có thể sao? Công chúa, tôi có thể trở về sao?”
“Đương nhiên…”
“Không được!” Agger Las cắt ngang câu nói của công chúa.
Nụ cười sáng rực trên mặt Tiểu Thỏ nháy mắt biến mất, sự buồn bã chậm rãi thay thế.
Agger Las nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn chán nản như bánh đa ngâm nước, trong lòng ngập tràn khó chịu.
Hắn vươn tay nắm lấy cánh tay mảnh khảnh của Tiểu Thỏ, dùng lực kéo cô đứng dậy, quay đầu hung hăng trừng mắt nhìn Sasar, “Lần sau ở trước mặt ta, mong công chúa đừng nhắc đến người tên Irenaeus thêm một lần nào nữa, tôi không muốn lúc ăn cơm nghe thấy tên của người này, thật đúng là khiến người ta buồn nôn!”
“Nhìn thấy anh mới khiến tôi buồn nôn! Irenaeus! Irenaeus! Irenaeus! Ưm! Ưm
” Tiểu Thỏ bị tay hắn bịt kín miệng, ôm ngang người nhấc bổng lên, vô lực phản kháng.
“Ưm! Ưm!” Hai chân Tiểu Thỏ quơ loạn, khuôn mặt nghẹn đỏ bừng, gắt gao trừng mắt nhìn người đàn ông trước mặt.
“Tôi có thể thả cô, nhưng từ giở trở đi, tôi không muốn nghe một tiếng ‘Irenaeus’ nào từ miệng cô nữa! Có thể làm được không?” Agger Las ôm cô đến chỗ một gốc cây to lớn, đôi mắt nheo lại, nhìn chằm chằm vào Tiểu Thỏ.
Nằm mơ! Tiểu Thỏ phẫn nộ trừng lại hắn.
“Tôi có vô số phương pháp có thể khiến cô sau này đừng hòng mở miệng nói thêm một chữ nào nữa! Cô có thể chọn lựa thử một chút!” Trong mắt hắn lộ ra một tia tàn nhẫn, hung ác thì thầm.
“Ô! Ô!” Tiểu Thỏ sợ hãi nhìn hắn, những giọt nước mắt chực rơi, cô cố nén cảm giác chua xót trong lòng, yên lặng gật đầu.
Hắn có thể khống chế miệng của cô, nhưng không thể khống chế suy nghĩ trong lòng cô được. Tiểu Thỏ âm thầm nghĩ: ‘Cho dù không nói ra, nhưng cô vẫn có thể gọi cái tên kia ngàn lần vạn lần dưới đáy lòng!’
Tức chết anh ta! Tức chết anh ta! Tức chết anh ta!
Agger Las vừa lòng gật đầu, nhẹ nhàng buông cô ra.
Tiểu Thỏ quay người lại vội vã chạy mất.
Agger Las đuổi theo vài bước, hung hăng túm lấy, một lần nữa kéo cô trở lại lòng hắn, vươn tay nắm chặt cằm Tiểu Thỏ, để cô ngẩng đầu nhìn thẳng vào đôi mắt tăm tối của hắn.
“Chạy cái gì mà chạy? Tôi khiến cô sợ hãi đến vậy sao?”
Tiểu Thỏ rất muốn gật đầu, nhưng mà, nhìn thấy biểu tình của hắn lúc này như núi lửa đang trực phun trào, vội vàng lắc lắc.
Cô thật sự không muốn bị hắn bóp chết…
“Thật ra, tôi cũng không muốn hung ác với cô.” Agger Las dang rộng hai tay ôm Tiểu Thỏ vào lòng, đặt cằm lên mái tóc mềm mại của cô, thanh âm rầu rĩ, “Nhưng mà cô không ngoan chút nào, toàn muốn chọc giận tôi. Sau này, chỉ cần cô nghe lời, tôi sẽ không mắng cô nữa, được không?”
Tiểu Thỏ theo bản năng gật gật đầu, kì thật ngay cả một chữ cô cũng không nghe lọt, lúc này cô vẫn còn đang đắm chìm trong cảm giác chết khiếp khi ở trong lòng hắn, không dám lộn xộn dù chỉ là một động tác nhỏ.