Độc Sủng Tiểu Thỏ

Chương 112


Bạn đang đọc Độc Sủng Tiểu Thỏ: Chương 112

Chương 112: Người lao động nhỏ mạnh mẽ (2)
Không có khả năng!
Lau chùi đại sảnh lớn đến thế, ngay cả người lớn làm đều khó khăn, huống hồ là một cô bé mềm mại yếu ớt như vậy?
Hừ!
Không đến cầu xin hắn sao? Vậy cô cứ tiếp tục chịu khổ đi! Vất vả sẽ càng ngày càng nhiều, theo từng giờ chồng chất không ngừng! Cho đến khi cô chịu lại đây cầu xin hắn tha thứ! Agger Las tức giận thầm nghĩ, bàn tay đang ôm lấy thắt lưng công chúa Sasar bất chợt buông ra, dưới ánh mắt ngập tràn mất mát của công chúa, hắn nhanh chóng biến mất ở chỗ rẽ cầu thang.
Ngay sau đó, bệ hạ Agger Las liền nhìn thấy một cảnh tượng kì dị.
Thân hình bé nhỏ kia đứng giữa đại sảnh rộng lớn sáng ngời, đưa lưng về phía mọi người, lúc thì ngồi xuống lau sàn nhà, lúc lại đứng lên vắt khô khăn, bàn tay nắm chặt thành hình chiếc micro, cao giọng ngân nga bài hát không biết tên. Cái đầu nhỏ còn thoải mái lắc lư không ngừng, làm ra đủ loại động tác cổ quái.
Dường như… Rất thích thú.
Agger Las tiến lại phía sau lưng Tiểu Thỏ, lúc này cô đang lắc lắc cái eo thon nhỏ xoay người lại, suýt nữa đâm vào hắn.
Vội vàng dừng mọi động tác, đứng nghiêm thân mình, trên khuôn mặt nhỏ nhắn ẩn hiện một chút xấu hổ, “Anh… Anh sao lại đứng ở phía sau người khác như quỷ thế?”

Ánh mắt ngập tràn soi mói của Agger Las quét một vòng đại sảnh.
Tức muốn nghẹn chết!
Nha đầu kia có phải là người không vậy?
Chỉ trong một buổi chiều ngắn ngủi lại có thể khiến cho đại sảnh sáng trơn bóng loáng đến thế, người bước đi trên đó còn có thể soi thấy bóng dáng của chính mình. Chẳng trách quản gia nói ‘Tiểu Thỏ tiểu thư thực sự rất có tài năng…’.
Agger Las không gây khó dễ được Tiểu Thỏ, tức giận muốn hộc máu.
Sắc mặt hắn vô cùng khó coi trừng mắt liếc nhìn Tiểu Thỏ một cái, sau đó lập tức xoay người bước đi.
Tiểu Thỏ nhịn không được lớn tiếng kêu lên, “Này, anh đừng có nuốt lời đấy, hôm nay tôi phải được ăn cơm chiều.”
Agger Las ôm khuôn mặt tối tăm ra khỏi đại sảnh.
Ông quản gia mập mạp vội vàng chạy đằng sau, Sasar và Kaka Lucy cũng theo sát cùng nhau rời đi.
Hai giờ sau, cái bụng nhỏ của Tiểu Thỏ nhanh chóng lên tiếng biểu tình, vị quản gia to béo cầm cái bát ăn cơm dành cho chó đưa tới trước mặt cô.
Tiểu Thỏ tức giận giơ tay kháng nghị, “Tôi không phải là chó!”
“Bệ hạ nói, tiểu thư có đồ ăn thì mau ăn đi, mười phút sau những thứ này sẽ được thu lại!”
“Bảo hắn đi chết đi!” Tiểu Thỏ liếc mắt nhìn đống đồ ăn, vội vàng cầm lấy một cái đùi gà, hung hăng cắn một miếng, ngay sau đó liền “phi phi phi” phun ra mấy ngụm muối.
“Sao lại mặn thế này?”
“À, bệ hạ nói, những món này đều dựa theo khẩu vị của con chó nhỏ mà nấu…” Quản gia khẽ lau mồ hôi, nhìn ánh mắt Tiểu Thỏ lúc này như muốn trừng chết người, bất đắc dĩ buông tay, hắn cũng không muốn như thế này a, bệ hạ làm như vậy cũng thật đúng là… Quá trẻ con! Cái gì mà khẩu vị của con chó nhỏ, chẳng qua là lấy cớ muốn chỉnh Tiểu Thỏ tiểu thư mà thôi…
Tiểu Thỏ dùng sức ném bát cơm về phía quản gia.
Quản gia cuống quýt giơ chân né tránh, cúi đầu nhìn đống thức ăn vương vãi, tiếp tục lau mồ hôi nói, “Ách, phản ứng của Tiểu Thỏ tiểu thư quả thật đúng như bệ hạ dự đoán. Bệ hạ ra lệnh, cả đêm nay cô phải dọn dẹp sạch sẽ chỗ bẩn này, trước sáng sớm ngày mai phải khiến cho đại sảnh khôi phục nguyên trạng ban đầu.”
Quản gia nhìn thấy Tiểu Thỏ cắn môi dưới, bộ dáng oan ức đáng thương đầy yếu ớt, có chút không đành lòng, vội vàng tiến lên nói, “Nhân lúc bệ hạ còn chưa trở về, ta tìm hai người đến giúp cô, động tác phải nhanh a.”

“Đừng mơ tưởng. Nhận tiền lương của ta mà lại đi giúp người ngoài làm việc, cẩn thận kẻo ta sẽ khiến ngươi hối hận.” Thanh âm lạnh như băng từ ngoài cửa đột nhiên truyền vào.
Quản gia như bị sét đánh, cả người cứng ngắc, vội vàng lên tiếng, “Vâng, vâng, tôi sẽ đi làm việc của mình ngay bây giờ.”
Agger Las sải bước đi tới trước mặt Tiểu Thỏ, ngạo mạn nhìn cô, “Hiện tại cầu xin ta tha thứ còn kịp, chỉ cần cô chịu cầu xin ta…”
Tiểu Thỏ khinh thường không thèm nhìn tới hắn.
Agger Las bực mình rống giận, “Vĩnh viễn cũng không học được nghe lời! Được rồi, cô cứ ở đây cả đêm đi, lau chỗ này cẩn thận vào, sáng sớm mai ta phải nhìn thấy đại sảnh sạch sẽ. Nếu không, cô đừng hòng được ăn bữa sáng.”
‘Không ăn thì không ăn, ai thèm đồ của anh chứ!’ Tiểu Thỏ khẽ động cái miệng nhỏ nhắn, thì thào nói nhỏ.
Agger Las đột nhiên quay đầu lại, tức giận trừng mắt.
Tiểu Thỏ vội vàng giơ tay che cái miệng nhỏ lại, khiêu khích liếc nhìn hắn một cái. ‘Mắt anh to thật nha!’
Kaka Lucy có chút bất mãn bệ hạ quá chú ý đến Tiểu Thỏ, mấy ngày qua, sự quan tâm của bệ hạ đối với đứa nhỏ này tựa hồ vượt quá sức tưởng tượng của mọi người.
Kaka Lucy lắc mông tiến về phía trước, giữ chặt tay bệ hạ làm nũng, “Bệ hạ vì sao cứ dây dưa với tiểu súc sinh này mãi không dứt đâu? Tốt nhất vẫn nên đuổi nó ra ngoài! Bằng không chỉ cần nhìn qua cũng khiến người ta tức giận.”
“Cô câm miệng lại.” Agger Las giận giữ liếc nhìn Kaka Lucy một cái, hất tay cô ra, xoay người trở về phòng, để lại Kaka Lucy mặt lúc xanh lúc hồng đứng một mình, ngẩn ngơ nhìn theo bóng dáng của hắn, sau đó liền quay đầu hung hăng trừng mắt với Tiểu Thỏ.
Tiểu Thỏ sợ hãi nhìn cô gái giống như đang nổi cơn điên trước mặt.

Kaka Lucy nhấc đôi giày cao gót ‘cộp cộp cộp cộp’ tức giận rời đi.
Lau thì lau, trước kia cũng không phải chưa lau bao giờ, có gì đặc biệt đâu, không phải chỉ là vận động rèn luyện thể lực một chút thôi, chút chuyện này sao có thể làm khó Tiểu Thỏ được.
Tiểu Thỏ thì thầm ngồi xuống làm việc, hai tay nắm chặt khăn lau ‘xoẹt xoẹt xoẹt’ đi qua đi lại.
Bóng đêm ngày càng dày đặc, cả đại sảnh giống như bị màu đen sâu thẳm nuốt chửng. Ngoài cửa sổ, ánh trăng đã lên cao, một vài tia sáng mỏng manh nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất.
Tiểu Thỏ không biết mình đã lau bao lâu, bụng đói cồn cào, cả người mệt mỏi rã rời, đặt mông ngồi bệt xuống sàn nhà.
Cô chán nản vuốt ve cái bụng trống rỗng, tức giận mắng: “Muốn người ta làm việc mà lại không cho ăn, đúng là không phải người mà!”
“Có cho cô đồ ăn, chẳng qua là tự cô lãng phí thôi.”
“A?” Tiểu Thỏ nhảy dựng lên như bị điện giật, cái đầu nhỏ quay loạn khắp nơi, mãi mới nhìn thấy một thân ảnh cao to chậm rãi bước ra khỏi bóng đêm.
“Anh… Anh… Anh… Anh là quỷ a? Lúc nào cũng lặng lẽ xuất hiện ở phía sau người ta.” Tiểu Thỏ dùng sức vỗ vỗ trái tim đang bùm bùm nhảy loạn, giận dữ mắng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.