Bạn đang đọc Độc Sủng Tiểu Thỏ: Chương 101
Chương 101: Không đội trời chung (1)
Phòng làm việc mang đậm phong cách Châu Âu, bức tường cùng những giá sách đều là màu trắng. Một hàng dài cửa sổ sát đất được mở rộng, sáng ngời, chiếc rèm bằng vải sa tanh ở hai bên nhẹ nhàng rủ xuống mặt đất, chiếc chuông gió khẽ lay động, phát ra những âm thanh trong trẻo.
Văn Trạc ngồi trước bàn làm việc, cúi đầu, một tay cầm tấm ảnh, một lúc lâu vẫn không thấy lên tiếng.
Trên chiếc bàn màu kem xếp hai chồng văn kiện cao ngất ở hai bên, chính giữa là vô số ảnh chụp ở đủ các góc độ đang nằm tán loạn.
Hình ảnh bên trong là ở trên mặt biển, chiếc du thuyền đã bị thiêu hủy, giờ chỉ còn lại vài cái xác chết.
Một quân nhân trung niên đứng nghiêm trước mặt Văn Trạc, báo cáo chi tiết về cuộc tìm kiếm trên biển, sau mười mấy tiếng đồng hồ lặn vớt, vẫn không lần ra được dấu vết của Tiểu Thỏ tiểu thư, cũng không phát hiện thấy công chúa Sasar.
Tâm trạng Văn Trạc vô cùng không tốt.
Từ hôm qua đến giờ, hắn đã không nhắm mắt mười mấy giờ, cà phê cứ một tách lại nối tiếp một tách, làm sao có thể ngủ được?
Hễ cứ nghĩ đến Tiểu Thỏ đang không biết tung tích ở nơi nào, hắn lại cảm thấy sốt ruột, không thể ngồi yên một chỗ.
Sao Sasar lại có thể thay đổi hành trình của du thuyền, đưa Tiểu Thỏ đến đảo Mạc Lý chứ?
Phía nam đảo là lãnh thổ của Đế quốc, phía bắc lại thuộc quyền sở hữu của Băng thành. Nơi đó từ trước đến giờ vẫn luôn không yên ổn, khu vực trung gian giữa hai đất nước lại tồn tại một vùng biển lớn không người quản lý, cho nên lũ hải tặc thường xuyên lui tới.
Trước đó công chúa Sasar đã chuẩn bị tốt mọi thứ, hay tất cả chỉ là tai nạn?
Văn Trạc day day trán, sắc mặt càng trở nên khó coi.
Cứ nghĩ tới việc Tiểu Thỏ đáng thương đã bị bọn hải tặc bắt được, sống chết chưa rõ, trong lòng giống như có hàng ngàn mũi kim đâm thẳng vào, đau đớn vô cùng.
Đã điều động một đội quân tìm kiếm mười mấy tiếng đồng hồ ở vùng biển đó mà vẫn không thu hoạch được kết quả gì, Văn Trạc lúc này giống như chim sợ cành cong, chỉ cần một chút gió thổi cỏ lay cũng có thể khiến hắn phát điên.
Hắn hối hận hối hận hối hận muốn chết!
Không nên để cô ấy ra đi! Tuyệt đối không cho! Ở lại bên cạnh mình, chắc chắn sẽ không có việc gì xảy ra.
“Tin tức công chúa Sasar mất tích phải phong tỏa hoàn toàn, xử lý vụ này như việc tối cơ mật của quốc gia.” Văn Trạc nhu nhu thái dương, chậm rãi vắt chéo đôi chân thon dài.
“Vâng, bệ hạ.”
“Cộc cộc.” Marianna bê bữa sáng tiến lại gần, vẻ mặt lo lắng nhìn Văn Trạc, hành lễ rồi nói, “Bệ hạ nên dùng một chút bữa sáng, người đã không nghỉ ngơi cũng không ăn uống gì suốt hơn mười sáu tiếng đồng hồ rồi. Nếu cứ tiếp tục như vậy, thân thể của ngài sẽ không chống đỡ nổi mất.”
“Để ở một bên đi, hiện tại ta không muốn ăn.” Văn Trạc mệt mỏi phất tay, ý bảo bà lui ra.
Từ xa, Alvin và Chapelle cùng nhau đi tới. Văn Trạc liếc nhìn bọn họ một cái, sau đó quay về phía người sĩ quan trung niên nói, “Đới Duy, tiếp tục mở rộng phạm vi tìm kiếm, có bất kì tình huống nào phát sinh phải trực tiếp báo cáo cho ta.”
“Vâng, bệ hạ.” Người đàn ôn trung niên đứng nghiêm thi lễ, xoay người bước ra ngoài.
Alvin duỗi chân đạp vào cánh cửa khiến nó khép lại. Chapelle vội vàng đi đến trước mặt Văn Trạc, mở ra bản đồ vùng biển, đặt ngay ngắn trên bàn.
“ Các thiết bị đã đo được nha đầu kia biến mất ở khoảng cách cách mặt biển gần ba thước, sau đó máy định vị gắn trên người cô ấy liền ngừng hoạt động. Miceli nói, chắc là do rơi xuống nước nên nó mới bị mất tín hiệu.”
“Ý cậu là cô ấy bị rơi xuống biển?” Văn Trạc nắm chặt bàn tay.
“Đúng.” Chapelle nghiêm túc gật đầu.
“Yên tâm đi, nha đầu kia rất kì lạ, chắc chắn không thể nào đoản mệnh đâu.” Alvin nghiêng người ngồi vào bên cạnh Văn Trạc, vỗ vai hắn.
Văn Trạc vươn hai tay che mặt, hít sâu, trong thanh âm lộ ra vẻ mệt mỏi, “Chỉ cần nghĩ đến việc cô ấy ở trong tay bọn hải tặc hung tợn, ta… ta cảm thấy mình sắp điên rồi.”
Trên khuôn mặt tuấn mỹ của Alvin xẹt qua một tia lo lắng, “Tuyệt đối sẽ không! Kẻ nào dám động đến một sợi tóc của cô ấy, chúng ta sẽ không tha cho hắn!”
“Alvin…” Văn Trạc vô lực kêu lên.
“Irenaeus, cậu phải ăn một chút, bổ sung thể lực.” Chapelle tiến lên ôm bờ vai của hắn, nhỏ giọng an ủi, “Nhiều năm như vậy, bao nhiêu sóng to gió lớn chúng ta đều đã trải qua, lẽ nào lại chịu thua trước khó khăn cỏn con này? Không có việc gì đâu, tuyệt đối sẽ không có việc gì, sẽ mau chóng tìm được nha đầu kia về, sẽ sớm thôi…”
Lúc nói những lời này, trong ánh mắt Chapelle hơi lộ ra vẻ lo lắng.
“Lại đây ăn một chút.” Alvin kéo Văn Trạc đứng dậy, “Tôi cảnh cáo cậu, nếu như cậu dám ngã xuống lúc này, cậu chết chắc rồi! Qua đây ăn xong mấy thứ này, chúng ta lại bàn bạc tiếp. Tôi không tin, năm cái đầu thông minh hơn người của chúng ta mà không thể tìm được tiểu nha đầu kia.”
****
Cách đảo Mạc Lý khoảng ba ngàn mét, trong khu vực không thuộc về quản lý của bất kì ai, có một hòn đảo tư nhân. Hòn đảo đó là do Agger Las lấy danh nghĩa phía đối tác là Địch Gia để mua lại, không một ai biết vùng đất rộng hơn một vạn thước vuông này thuộc về quyền sở hữu của Tà Hoàng.
Tất cả những người có liên quan đến sự việc này, bao gồm cả Địch Gia, đều đã bị bệ hạ làm cho im lặng mãi mãi.
Xung quanh hòn đảo, bốn phía đều là nước, xanh biếc sâu thẳm.
Cây cối trên đảo rất nhiều, thực vật tươi tốt, các phương tiện hiện đại đều đầy đủ. Agger Las thích không khí yên tĩnh tự nhiên của nơi này, cho nên thi thoảng sẽ tới đây nghỉ ngơi.
“Chíp chíp, chíp chíp.” Trên cành cây chim chóc vui đùa rộn rã, cái đầu nhơ hết nhìn đông lại nhìn tây, nhảy nhót không ngừng, say sưa cất tiếng hót véo von.
Trước rừng cây có một chiếc đình nghỉ mát được xây bằng đá cẩm thạch, xung quanh là hành lang uốn lượn kiểu cách, nước suối róc rách, những cây tùng bách xanh ngắt lặng lẽ đứng thẳng hai bên, ngay cạnh những hòn đá nhỏ.
Ở góc đình có đặt một chiếc lồng sắt lớn, Tiểu Thỏ lạnh lẽo đói khát cuộn mình ngủ trong đó cả đêm.
Ban đêm, thời tiết trên đảo rất lạnh, lúc Tiểu Thỏ tỉnh lại, cả người đều tê dại cứng ngắc.
Cô bị mùi thơm của trà cùng bánh bao gọi tỉnh dậy. Cái bụng nhỏ cũng không chịu thua kém kêu vài tiếng rõ to.
Đôi mắt to tròn nhìn về phía trước, đúng là người đàn ông ngày hôm qua đang ngồi bên chiếc bàn thưởng thức bữa sáng.
Người đàn ông mặc bộ đồ thể thao màu trắng, có vẻ như đêm qua hắn ngủ rất ngon, tinh thần thoạt nhìn vô cùng tốt.