Bạn đang đọc Độc Sủng Tiểu Thỏ: Chương 100
Chương 100: Tà Hoàng (3)
Từng luồng nhiệt nóng bỏng dội thẳng vào sâu trong cơ thể khiến Sasar bừng tỉnh, từ miệng cô phát ra những thanh âm rên rỉ đứt quãng khiến ngay cả bản thân cô nghe thấy cũng phải đỏ mặt. Tiếng thét chói tai thoát ra theo từng trận khoái cảm dâng trào, cả thân mình run rẩy liên hồi.
Da thịt thân cận, những sợi tóc vàng mềm mại nhẹ nhàng rơi xuống ngực Sasar, khiến cô không kiềm chế được rùng mình.
Ánh mắt Sasar dừng lại trên gương mặt tuấn tú ở phía trước, đôi mắt đen sâu hun hút tràn đầy mị hoặc hấp dẫn, khiến cho người ta không thể cưỡng lại mà đắm chìm trong đó.
Mùi hương mê loạn tràn ngập căn phòng ngủ hoa lệ.
Chiếc áo sơ mi có chút xộc xệch, cổ áo hơi rộng mở, lộ ra những cơ ngực rắn chắc.
Nhìn gương mặt yêu nghiệt đẹp đẽ như được điêu khắc một cách tỉ mỉ, trong lòng Sasar chợt nổi lên từng gợn sóng.
Đột nhiên, cô cảm thấy căm ghét cơ thể mẫn cảm của chính mình, dưới sự trêu đùa của hắn, lại hoàn toàn thần phục.
Trông đôi mắt hắn ngập tràn sự mỉa mai, không chút nào che giấu trước mặt công chúa khiến Sasar cảm thấy giống như có hàng ngàn cây kim đang đâm vào lòng mình.
Tay hắn nắm lấy nơi nhô ềm mại của cô, bên môi hiện lên một nụ cười châm chọc, “Không ngờ tôi còn có niềm vinh dự này, có thể trở thành người đàn ông đầu tiên của công chúa.”
Sasar khẽ rên một tiếng, bàn tay run rẩy bắt lấy cánh tay của hắn, muốn ôm lấy, lại bị hắn hất ra không thương tiếc.
Hắn tức giận vươn tay nắm chặt lấy cằm cô, đáy mắt hiện lên sự giễu cợt, “Công chúa đừng tự tiện như thế, từ năm ta mười hai tuổi, chưa từng cho phép bất kì kẻ nào ôm ta, cô cũng không ngoại lệ.”
Sasar ngây ngẩn nhìn người đàn ông thoáng chốc bỗng trở nên lạnh lùng trước mặt.
“Giữ gìn lần đầu tiên, hẳn là muốn dành cho Irenaeus, chỉ tiếc, thiên ý trêu người.” Người đàn ông cười khẽ nắm lấy cằm cô, “Thế nào, ta không làm cô thất vọng chứ? Trông dáng vẻ của công chúa, hẳn cũng không đến mức tam trinh cửu liệt [1], vụng trộm yêu đương sau lưng Irenaeus chắc cũng không vấn đề gì.”
Cả người Sasar đột nhiên run bần bật, cô vung tay lên muốn tát vào mặt người đàn ông này cho hả giận. Tên đàn ông đáng ghét, cứ như thế cướp đi sự trong sạch mà cô gìn giữ suốt mười tám năm, không những vậy lại còn làm ra vẻ như không có chuyện gì xảy ra.
Cô cảm thấy căm ghét chính bàn thân mình! Tại sao lại ở dưới thân người đàn ông này mà rên rỉ, tại sao lại rung động trước hắn, thật đáng xấu hổ! Đây là kẻ đã cưỡng gian cô, tại sao…
Người đàn ông đứng dậy, thản nhiên nhìn cô một cái, sau đó ung dung hướng về phía phòng tắm.
Trong căn phòng ngật tràn tiếng nước chảy ào ào.
Sasar cố gắng ngồi dậy, với lấy chiếc chăn màu trắng rơi trên mặt đất, bao quanh thân mình.
Một lúc sau, người đàn ông bước ra, khăn tắm quấn bên hông, những đường cong quyến rũ lộ ra ngoài không khí, vài giọt nước còn đọng lại trên mái tóc vàng.
Bên tai Sasar giống như có tiếng sấm vang động, trái tim cô như có một luồng điện chạy qua khiến cả người tê dại, đôi mắt đăm đăm nhìn theo từng bước chân chậm rãi của hắn, bàn tay dùng sức nắm chặt tấm chăn trên người.
Người đó đi thẳng một đường ra bên ngoài, không hề quay đầu lại nhìn cô lấy một lần.
“Cô nhóc này là ai?” Người đàn ông lấy chai nước trong tủ lạnh, xoay người lại liền nhìn thấy một cô bé mặc váy trắng đang trốn sau cánh cửa, bàn tay còn cầm chiếc bánh bao.
Nghe thấy động tĩnh, cô bé giật mình, vội vàng buông chiếc bánh bao trong tay ra, chạy về phía cửa.
“Rầm!” Cửa phòng ngay lập tức bị đóng lại một cách thô bạo.
Cô bé đập đầu vào cánh cửa, khẽ kêu một tiếng, giơ tay xoa xoa cái trán, đột nhiên cả bị nhấc lên khỏi mặt đất.
Người đàn ông nắm lấy tóc của cô bé, kéo người cô lại gần phía mình.
Gương mặt cô nhóc trắng trẻo, tinh xảo giống như búp bê sứ, đôi mắt to tròn, ngập nước ướt át lúc này đang nhìn chăm chú vào hắn, biểu tình vô cùng đáng thương.
“Ai cho phép ngươi lén lút đi vào phòng của ta?” Người đàn ông nhíu mày, nhìn chằm chằm vào đôi mắt to đáng yêu trong suốt của Tiểu Thỏ, trong lòng đột nhiên cảm thấy khó chịu.
Hắn là kẻ thích bóng tối, bất chợt nhìn thấy Tiểu Thỏ giống như ánh mặt trời rực rỡ, cả người không nhịn được mà nảy sinh căm ghét
“Ông anh, tôi đói bụng, vào đây chỉ là tìm chút đồ ăn.” Tiểu Thỏ oan ức kêu lên, ai mà biết được bác gì đó trông có vẻ tốt bụng như vậy lại lừa người đâu, nói là đi một lúc sẽ quay lại mang đồ ăn ình, kết quả làm cho Tiểu Thỏ đợi vài tiếng đồng hồ, ngay cả cái bóng cũng chưa thấy đâu.
Tiểu Thỏ tự mò lên khoang hạng nhất, trông thấy cánh cửa phòng này khép hờ, lại nhanh mắt nhìn thấy trên bàn có đồ ăn, liền đánh bạo đẩy cửa đi vào.
Tiểu Thỏ lớn như vậy, cho tới tận bây giờ vẫn chưa từng làm quá kẻ trộm.
Thật ra, cô cảm thấy khó chịu hơn bất kì ai.
Người có tóc ai lại muốn biến thành hói đầu đâu, chẳng qua là cô đói quá không chịu nổi thôi.
“Trộm đồ là phải ngồi tù.” Người đàn ông ‘hừ’ một tiếng, vung mạnh tay ném Tiểu Thỏ xuống đất.
Tiểu Thỏ ngã đau, có điều cô cố gắng không để nước mắt rơi ra ngoài.
“Mose.” Người đàn ông mở cửa, hướng về phía hành lang hét lớn.
“Bệ hạ.”Một người phụ nữ hiền lành tiến lại gần, đột nhiên trông thấy Tiểu Thỏ, liền tập tức kêu lên, “Sao cô bé lại ở chỗ này, ta đang đi tìm con đâu, không phải ta đã bảo con ở yên trong phòng hay sao?”
“Mose, có chuyện gì vậy?”
“Dạ, bệ hạ, đứa nhỏ này là thần phát hiện được ở trên mặt biển, không biết vì sao lại trôi dạt đến đây, có thể là liên quan đến đám hải tặc lúc trước…”
“Được rồi, Mose, đem thứ này nhốt vào lồng sắt, bỏ đói ba ngày ba đêm.” Hắn chán ghét đôi mắt trong veo sạch sẽ kia, vô cùng chán ghét! Không được phép nhìn hắn như vậy!
“Bệ hạ…” Mose trợn tròn mắt, có chút không đành lòng nhìn Tiểu Thỏ.
“Ta sẽ cho ngươi biết, trộm cắp là hành động ngu xuẩn đến mức nào.” Người đàn ông lạnh lùng nhìn Tiểu Thỏ nói nhỏ, sau đó quay về hướng Mose, “Thuận tiện đuổi thứ phiền phức ở bên trong kia về phòng khách đi, rồi thay mới toàn bộ đồ dùng ở trên giường ta.”
“Vâng, bệ hạ.”