Độc Sủng Điền Viên Man Thê

Chương 69


Đọc truyện Độc Sủng Điền Viên Man Thê – Chương 69

Từ sau ngày xem qua trận pháp, Bạch Tiểu Mễ liền bắt đầu học trận pháp
cùng Lý Mặc Nhiên. Nếu không phải cây nông nghiệp lớn không đợi người,
có lẽ Bạch Tiểu Mễ để việc làm thuốc trừ sâu và phân bón sau cùng. Vì
vậy, ban ngày Bạch Tiểu Mễ nghiên cứu thí nghiệm làm thuốc trừ sâu và
phân bón, buổi tối lại học tập trận pháp.

Việc chế tạo ra thuốc trừ sâu và phân hóa học vô cơ đối với một người
học khoa học tự nhiên từ nhỏ không phải khó, mặc dù có Gạo chỉ đạo
nhưng Bạch Tiểu Mễ không phải chuyên khoa nên khi làm ít nhiều vẫn gặp
phải khó khăn.

Trải qua vài lần thất bại, Bạch Tiểu Mễ cuối cùng cũng làm ra được, hơn
nữa càng làm càng quen, thậm chí còn tuyển bốn thiếu niên đi hỗ trợ, còn tự tay dạy qua bọn họ, chờ bọn họ làm thành thạo, Bạch Tiểu Mễ sẽ không xen vào chuyện này nữa.

Cả quá trình nghiên cứu, thử nghiệm và thành công mất gần một tháng, mà giờ phút này Lý Mặc Nhiên có ý muốn ra ngoài.

“Ta muốn đi?” Bạch Tiểu Mễ nhìn Lý Mặc Nhiên nói, lần trước ra ngoài còn chưa kịp nhìn thế giới bên ngoài đến cùng là thế nào thì đã bị Lý Mặc
Nhiên vừa dỗ lại lừa mang trở về, lần này đi theo Lý Mặc Nhiên hẳn có
thể chơi lâu thêm một chút.

“Không được!” Lý Mặc Nhiên không chút suy nghĩ liền trực tiếp cự tuyệt,
lần này hắn đi báo thù, mang theo nương tử sẽ có nguy hiểm, ngay cả an
nguy của bản thân hắn còn khó nói trước, cho nên càng không muốn nương
tử mạo hiểm đi theo.

“Vì sao, chẳng lẽ ngươi sợ ta lại chạy trốn, ta đã nói ta sẽ không đi

rồi mà, ta chỉ muốn ra ngoài nhìn thế gian mà thôi, vì sao không được,
cùng lắm thì khi các ngươi đi đánh cướp ta không đi theo là được!” Bạch
Tiểu Mễ có chút không phục, một tháng ở chung vốn cho rằng quan hệ hai
người đã được cải thiện, ít nhiều thì người kia đã tín nhiệm nàng, nhưng hiện tại Bạch Tiểu Mễ có chút thất vọng.

“Nương tử, vi phu không có ý này, lần này nhiệm vụ tương đối nguy hiểm,
hơn nữa nếu nương tử rời đi, lúa nước nơi này, còn có rau dưa làm sao
bây giờ?” Lý Mặc Nhiên thấy ánh mắt Bạch Tiểu Mễ nhìn hắn lộ ra thất
vọng, trong lòng hoảng sợ, nhưng nghĩ ra ngoài sẽ gặp chuyện nguy hiểm,
Lý Mặc Nhiên quyết không thỏa hiệp.

“Mấy chuyện này không cần lo lắng, kế hoạch ta đã viết xong đưa cho mấy
quản sự rồi, trong đó thuyết minh rất kỹ càng, hoàn toàn không cần lo
lắng, về phần nguy hiểm, chẳng lẽ ta như vậy còn không thể tự bảo vệ
mình sao?” Bạch Tiểu Mễ có chút tin tưởng vào võ công của mình, có lẽ
không thể như đám người Lý Mặc Nhiên, nhưng vẫn có thể tự bảo vệ bản
thân.

Hơn nữa nếu đánh không lại thì phải chạy chứ sao?

Huống chi nàng cũng không định cùng bọn họ làm nhiệm vụ, nàng chỉ muốn
ra ngoài thuận tiện chơi một chút, hiện tại Bạch Tiểu Mễ đã đánh mất suy nghĩ rời đi Hắc Phong trại, nơi này đã quen thuộc, hoàn cảnh không tệ,
so với việc đi tới nơi xa lạ khác thì tốt hơn nhiều.

“Nương tử, không phải vi phu không muốn mang nàng đi, lần này thật sự

rất nguy hiểm, chuyện này giải quyết xong, vi phu sẽ mang nương tử ra
ngoài chơi được không?” Lý Mặc Nhiên nhìn nương tử bất đắc dĩ thở dài
một tiếng, sau đó kéo người vào trong lòng, động tác này hiện tại đối
với hai người mà nói là chuyện bình thường, Bạch Tiểu Mễ không phản đối.

“Lần này ngươi đi phải làm gì?” Bạch Tiểu Mễ hiển nhiên không ngu ngốc,
rất nhanh đã nghe ra chuyện không hề tầm thường, hơn nữa Nhị đương gia
chẳng mấy khi ra ngoài lần này lại đi hơn một tháng, kết hợp với lời nói nghiêm trọng của Lý Mặc Nhiên, Bạch Tiểu Mễ bắt đầu có chút lo lắng.

“Là chuyện rất quan trọng, chỉ cần qua chuyện này, nương tử muốn đi đâu, vi phu liền đưa nàng tới đó?” Hơn nữa đến lúc đó hắn cũng có thể dùng
mặt thật để gặp người, nhất định phải cho nương tử một kinh hỉ.

Không biết nương tử nhìn thấy hình dáng thật của hắn sẽ có biểu cảm gì?
Chẳng qua Lý Mặc Nhiên rất tự tin với dung mạo của mình, ngay từ khi còn nhỏ, nữ tử nào nhìn hắn đều thích hắn, nương tử hẳn không ngoại lệ.

“Sẽ không phải đi báo thù đấy chứ?” Đọc trong tiểu thuyết, sự tình giả
tạo khoa trương này rất nhiều, mà Lý Mặc Nhiên lại dùng Hắc Phong trại
để che giấu tung tích, có lẽ cũng vì tránh né kẻ thù, thật ra Bạch Tiểu
Mễ chỉ là tùy ý hỏi, dù sao việc này nghe rất giả, nhưng khi nhìn đến
biểu cảm kế tiếp của Lý Mặc Nhiên, nàng đã biết chuyên xưa khoa trương
giả tạo này là thật.

Lý Mặc Nhiên không nói gì, trừng mắt nhìn nương tử nhà mình, trời ạ! Hắn cái gì cũng chưa nói sao nương tử lại biết? Có phải do nương tử quá mức thông minh hay không.


“Đi báo thù coi như lần này không tính, bất quá ngươi phải đáp ứng ta
một chuyện, sau khi trở về nhớ đưa ta đi chơi!” Bạch Tiểu Mễ không phải
là nữ tử trong phim Quỳnh Dao dây dưa không rõ, cho nên thấy Lý Mặc
Nhiên như thế cũng không gây khó xử cho hắn, chẳng qua muốn tranh thủ
phúc lợi kế tiếp.

“Nhất định sau khi trở về ta sẽ đưa nương tử ra ngoài du ngoạn, hơn nữa
đến lúc đó còn tặng nương tử một kinh hỉ, nương tử nhất định phải chờ
ta?”Lý Mặc Nhiên cười hì hì nói.

“Có thể nói ta biết lần này các ngươi đi nơi nào không?“Bạch Tiểu Mễ thử tính hỏi.

“Nương tử không cần hỏi nhiều, chờ vi phu trở về đưa nương tử đi chơi là tốt rồi?” Ánh mắt Lý Mặc Nhiên xẹt qua khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn
tinh xảo của Bạch Tiểu Mễ, cười hôn nàng, lập tức vui vẻ nói.

Đùa, nương tử hiện tại chỉ cần muốn ra ngoài, ai có thể ngăn được, tuy
rằng đã phái ám vệ từ nơi bí mật gần đó đi theo, nhưng hắn vẫn lo lắng,
sợ nương tử tâm huyết dâng trào liền chạy đến.

Có lẽ trước kia hắn không lo lắng nương tử chạy theo, nhưng hiện giờ Lý
Mặc Nhiên tin chỉ cần hắn có chút nguy hiểm, nương tử biết nhất định sẽ
không khoanh tay đứng nhìn, nương tử bề ngoài mãnh liệt kiêu ngạo nhưng
thật ra là người nhân tâm ấm áp.

“Quên đi, quên đi, đi thôi nào! Đừng ở chỗ này nhiều lời nữa?” Lý Mặc
Nhiên này Bạch Tiểu Mễ đoán không sai, đây chính là ông chú khoác bên
ngoài vẻ thật thà phúc hậu nhưng bên trong lại đen tối.

Quả thực chính là người trắng tâm đen, khôn ngoan vô cùng.


“Vi phu đi rồi, nương tử phải nhớ vi phu nha! Vi phu sẽ mỗi phút mỗi
giây nhớ nương tử!” Phải rời khỏi, Lý Mặc Nhiên luyến tiếc, nhưng chuyện này nếu không giải quyết, hắn liền không còn cách nào an tâm cùng nương tử sống bình thản qua ngày.

Vốn muốn kéo thêm vài năm, nhưng hiện tại Lý Mặc Nhiên không ngờ, cho dù đối với người kia vẫn như cũ không bỏ được, nhưng Lý Mặc Nhiên hiện tại chờ không kịp.

“Đừng đắc ý, nếu ngươi đi quá lâu, ta sẽ thích người khác đấy!” Bạch Tiểu Mễ tức giận cố ý chọc giận hắn.

“Không được!” Lý Mặc Nhiên sắc mặt đen nhất thời, ai dám cướp nữ nhân của hắn quả thực là chán sống rồi.

“Nguy hiểm như vậy, ai biết ngươi có thể trở về hay không, nếu ngươi
không trở lại, ngươi quản được việc này sao? Đến lúc đó Hắc Phong trại
chính là của một mình ta!” Bạch Tiểu Mễ vỗ cánh tay Lý Mặc Nhiên đang ôm chặt lấy nàng.

“Sẽ không, vi phu nhất định sẽ trở về!” Nghe Bạch Tiểu Mễ nói như vậy,
Lý Mặc Nhiên vốn khó thở nhất thời bình tĩnh lại, trong lòng có chút cao hứng, thật ra là nương tử lo lắng cho hắn! Cố ý nói như vậy chính là
muốn hắn trở về.

Nương tử nhất định biết hắn yêu thương nàng, biết hắn không thể chịu
đựng được nàng có nam nhân khác, cố ý khích tướng hắn để hắn cẩn thận.

Nương tử! Trong lòng Lý Mặc Nhiên một dòng nước ấm chảy qua, tràn đầy.

“Hừ! Ai biết!” Bạch Tiểu Mễ bĩu môi, trong mắt thoáng qua lo lắng, thật ra đó là cảm tình do ở chung lâu ngày mà ra, cho dù hiện tại Bạch Tiểu
Mễ không có tình yêu với Lý Mặc Nhiên, nhưng vẫn có chút đồng cảm.

Không nỡ rời, Lý Mặc Nhiên vẫn phải ra ngoài, Bạch Tiểu Mễ lại khôi phục cuộc sống trước đó, ban ngày nhìn cây nông nghiệp mình gieo trồng, sau
đó nhắc nhở nhổ cỏ nhặt sâu, buổi tối đọc sách trận pháp Lý Mặc Nhiên
cho nàng mượn.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.