Đọc truyện Độc Sư Đa Nghề – Chương 8: Làm Nhiệm Vụ.
Những ngày tháng trôi qua, những người trong làng sống nhờ vào tiền còn dư của Diệp Tiêu Linh.
Diệp Tiêu Linh cũng bắt đầu dạy cho cả những người lớn cách chiến đấu và sử dụng ma pháp.
Thời gian cấp tốc, Diệp Tiêu Linh phải dạy cho cả người lớn và trẻ nhỏ thật nhanh, để bọn họ sử dụng sức mạnh làm việc kiếm lấy tiền.
Mặc dù trong làng bây giờ đã có rộng, có vườn, không cần lo về lương thực, nhưng bọn họ vẫn còn phải dùng tiền để mua một số vật dụng trong nhà nữa.
Một năm thời gian trôi qua.
Diệp Tiêu Linh cảm thấy mọi người bây giờ cũng đã được ổn hơn rồi.
Nàng đưa ra kế hoạch, những người lớn họ sẽ đi làm việc như là giúp đỡ những người đi rừng, sắn bắt ma thú trong rừng.
Những đứa trẻ nhỏ đều là từ mười đến mười lăm tuổi, bọn chúng nghe theo Diệp Tiêu Linh gia nhập vào tổng bộ.
Người ở đâu, bắt đầu đã sống khá giả hơn rồi, Diệp Tiêu Linh rời đi khỏi làng, vốn là định đi đến đất nước khác.
Nhưng khi vào thành phố, Diệp Tiêu Linh cảm thấy có người đang theo dõi, cái cảm thấy này không phải là cảm giác nhất thời, mà là chắc chắn có người đang theo dõi.
Vừa đi ra khỏi thành phố, Diệp Tiêu Linh vừa chạy nhanh vào sâu bên trong khu rừng, những người kia cũng chạy theo sau nàng.
Diệp Tiêu Linh cười lạnh, chạy một hồi thì cũng chạy đến vách núi, nàng nhảy xuống đó, vọng âm lên:
– Muốn bắt ta? Có giỏi thì đuổi theo đi.
Những người kia cũng chẳng ngán gì, nhảy xuống vách núi.
Vách núi như một cái cầu trượt đối với họ, chỉ cần lấy một ván gỗ là cứ đi xuống đơn giản.
Diệp Tiêu Linh không hề nhìn về phía trước, nàng nhìn lên trời, nhìn thấy một sợi dây sáng lên, liền nắm lấy sợi dây,kéo sợi dây xuống, trượt cùng mình.
Những người phía sau nhìn thấy động tác của Diệp Tiêu Linh rất lạ, ở phía sau lại nghe tiếng lạ.
Nhìn lại phía sau, đất đá, cây đổ xuống như tuyết lở.
Diệp Tiêu Linh đi xuống chạy núi liền chạy đi thật nhanh.
Chạy đi hơn năm bước, Diệp Tiêu Linh đứng khựng lại, nhìn dưới chân mình là một vòng ma pháp.
– Ma pháp ngưng động.
– Vậy ra ngươi đã chuẩn bị từ trước?
Một người từ phía sau một gốc cây đi ra, nhìn Diệp Tiêu Linh đứng ở trong vòng ma pháp lên tiếng.
Diệp Tiêu Linh biết rõ không thể duy chuyển ra khỏi vòng ma pháp này được, cũng chẳng thể duy chuyển được, chỉ lạnh nhạt lên tiếng:
– Các ngươi cũng vậy, không riêng gì ta.
– Nhưng bọn ta chuẩn bị những cái bẫy này từ lâu, còn ngươi, mới đến đây hơn có một năm, ngươi đặt bẫy từ lúc nào, bọn ta cũng chẳng hay biết.
Diệp Tiêu Linh cũng chẳng trả lời gì, vẫn đứng yên ở đó, nhìn cái ma pháp này.
Hóa ra nàng không cảm nhận được ma pháp là vì do chúng đã được đặt ở nơi này khá lâu.
Nhưng ma pháp này cũng thật kỳ lạ, qua thời gian lâu rồi mà vẫn không hề bị sói mòn, không bị yếu, mà còn mạnh hơn qua năm tháng.
Nhìn dòng chữ trên vòng ma pháp, Diệp Tiêu Linh biết được, trong ma pháp này có thêm một chữ.
Chữ này biến vòng ma pháp như một cái kim tự tháp, không sợ năm tháng, mà năm tháng sợ ma pháp này.
Người kia đi tới kéo Diệp Tiêu Linh, còng tay nàng lại, lên tiếng:
– Ngươi bị bắt vì tội trộm cướp hơn một năm nay, tòa án đã phán quyết ngươi ở trong tù ba mươi năm.
– Ngươi có thể làm nhiệm vụ của tù nhân để giảm tội án cho mình.
Diệp Tiêu Linh không nói gì, cứ đi theo tên này.
Lúc trước, vì ở trong vòng ma pháp mà không nhìn thấy tên này, bây giờ, Diệp Tiêu Linh nhìn thấy được, cậu ta chỉ là một cậu nhóc mới có mười lăm.
Nhan sắc quả thật thì lại như thanh niên mười tám, quả thật là một mỹ nam, nhìn từ trên xuống dưới không gì là nói cả.
Mái tóc và cả đôi mắt đều một màu đen, dù bình thường, nhưng nhan sắc lại chẳng hề bình thường, màu đen như đang tôn vinh nhan sắc của hắn hơn.
Diệp Tiêu Linh bị đưa đến nhà tù, nhìn nhà tù, nàng lại thất vọng không thôi.
Nhà tù này nhìn như tổ ông, cửa tù màu xanh lá, vừa nhìn Diệp Tiêu Linh đã biết đây là cửa được điều khiển bằng máy móc.
Nhưng cửa lại không có những chức năng như lúc trước Diệp Tiêu Linh ở trong tù kiếp trước, cửa tuy giống nhau, như cửa ở kiếp trước của nàng lại được bảo vệ nghiêm ngặt hơn.
Chỉ cần người đã bị nhốt và thì khi đụng vào sẽ bị sốc điện, không chỉ bị sốc điện mà cả phòng giam sẽ phóng ra những âm thanh nhức đầu kinh khủng, như muốn nổ tung cả đầu của tù nhân ra.
Còn cửa ở đây, thì lại không có cái chức năng đó, có đụng vào hay không cũng chẳng ra sao.
Nhà tù của Diệp Tiêu Linh chính là ở trên cách mặt đất đến mười phòng, trước khi vào, tên kia đeo một cái vòng ở trên cổ của Diệp Tiêu Linh nàng.
Diệp Tiêu Linh cũng chẳng ý kiến gì, có đi qua mấy nhà tù khác cũng đều như vậy cả thôi, đều sẽ bị đeo một cái vòng cổ.
Vào trong, Diệp Tiêu Linh nói tên của mình:
– Diệp, tên của ta, đừng có để không biết nữa, phiền lắm.
Nói xong Diệp Tiêu Linh đi vào trong, đưa cho tên nhóc của cái còng tay.
Vào trong tù thì việc đầu tiên mà Diệp Tiêu Linh làm đó chính là lên giường đi ngủ.
Từ lúc đầu thai chuyển kiếp tới đây, Diệp Tiêu Linh chưa được ngủ lấy một ngày, ở trong tù chính là thời gian thích hợp nhất.
Ở trong tù cũng không có quá ràng buộc, muốn đi làm việc để giảm án cũng được, muốn ở trong tù mãi mãi cũng được.
Ở bên trong phòng giam, có đầy đủ tiện nghi, nhưng chỉ có hai phòng đó là phòng tắm và phòng ngủ.
Nhưng như vậy là quá đủ rồi, Diệp Tiêu Linh chỉ cần hai phòng này là được, muốn ăn, một là đi mua, hai là đi đến phòng ăn của tù nhân.
Diệp Tiêu Linh tu luyện cả vạn năm, việc không ăn không uống, không phải là vấn đề với nàng nữa rồi.
Nhắm đôi mắt của mình lại, rơi vào giấc ngủ sâu.
Mở mắt ra.
Diệp Tiêu Linh không biết mình đã ngủ bao lâu, nhìn lên bàn tay của mình, thì thầm:
– Không thể tin được là mình ngủ một mạch đến mười lăm tháng.
Tỉnh dậy, việc đầu tiên nàng làm là đi tắm, sau đó lại lên giường, định tiếp tục ngủ, nhưng lại không ngủ được.
Nhớ tới quyển sách mà Dương đưa cho nàng, Diệp Tiêu Linh lấy quyển sách ra đọc.
Lật từng trang từng trang một, Diệp Tiêu Linh đọc kỹ từng chữ một.
Nhưng với quyển sách này, vẫn chỉ là chưa đến một giờ, Diệp Tiêu Linh không chỉ đã đọc hết mà còn thuộc hết từng chữ một.
Lại bắt đầu cảm thấy nhàm chán, Diệp Tiêu Linh đứng dậy, mở cửa ra.
Nhìn sắc trời cũng là buổi tối, bây giờ lại là giờ ăn tối, nàng quyết định đi đến phòng ăn xem sao.
Diệp Tiêu Linh đi lấy thức ăn, đi tìm một chỗ để ngồi ăn thử món ăn ở nơi này.
Đang đi bình thường, có một tên đưa chân ra, hắn là cố tình chơi Diệp Tiêu Linh.
Diệp Tiêu Linh thì làm vừa như không thấy, đi đến cái chân đó cũng không vấp ngã, ngược lại còn hung hăng đạp chân hắn xuống một cái.
– Răng rắc.
Tiếng xương mắt cá chân bị gãy.
Những người nhìn thấy Diệp Tiêu Linh đạp chân của tên kia chỉ như là nhẹ nhàng chạm lên, nhưng lực lại khủng khiếp như thế.
Diệp Tiêu Linh nhìn xuống chân mình thấy đang đạp nát một cái mắt cá chân, nhìn tên to con kia, xin lỗi:
– Đạp trúng chân của ngươi sao? Ta xin lỗi, nhưng lần sau nhớ thu chân lại nha.
Lời nói thì lại đi kèm hành động, Diệp Tiêu Linh trà nát cái chân kia, rồi mới rời đi khi lời nói vừa dứt.
Tên to con kia, sắc mặt đỏ lên, la ầm trời.
Diệp Tiêu Linh cũng không có quan tâm, vào bàn, cũng không có ngồi ăn liền.
Từ trong túi lấy ra một lọ thuốc độc, rãi lên tất cả đồ ăn.
Ăn thử một miếng, Diệp Tiêu Linh gật đầu, thầm khen, cũng không tệ.
Một kẻ to con khác đi tới, đập bàn, lấy bánh mì của Diệp Tiêu Linh, ăn một miếng, lên tiếng:
– Tiểu nhóc con, ta ăn của ngươi, ngươi sẽ không ý kiến chứ.
Diệp Tiêu Linh nhìn lên, là bộ kinh ngạc, chỉ tay vào ổ bánh mì hắn vừa mới ăn, lên tiếng:
– Ổ bánh mỳ đó…
– Sao? Bánh mì ấy hả? Còn lại một chút thôi, ngươi muốn ta cũng không ép, cho ngươi. Ha ha…
Hắn ta quay lưng bỏ đi, Diệp Tiêu Linh lắc đầu:
– Không phải ý của ta, ta muốn nói, ổ bánh mì này ta vừa mới tẩm độc xong.
Tên kia bỏ đi được ba bước chân, nghe được lời nói của Diệp Tiêu Linh nàng, thoáng hoảng sợ, như nghĩ chỉ là nói đùa.
Nhưng, tíc tắc ngay sau đó, hắn đã trợn mắt, ngã xuống.
– Thấy chưa, ta đã nói mà.
Diệp Tiêu Linh nhìn hắn ngã xuống lạnh nhạt nói.
Nàng cũng không còn hứng thú để ăn nữa, đi đến nơi khác.
Lần này, Diệp Tiêu Linh đi đến chỗ nhận nhiệm vụ, nhìn đóng nhiệm vụ này, Diệp Tiêu Linh chẳng có hứng thú gì cả.
Ngay lúc Diệp Tiêu Linh bỏ đi, nàng nhìn thấy một cái nhiệm vụ khá thú vị:
– Bắt một nhóm cướp, thưởng cho tù nhân, giảm án năm mươi năm tù, dư sẽ được tính thành tiền. Thưởng cho người ở trong tổng bộ là năm trăm vạn kim tệ.
Diệp Tiêu Linh thích nhiệm vụ này liền nhận nó, đi đến chỗ của một nữ phục vụ, lên tiếng:
– Ta muốn nhận nhiệm vụ này.
Nữ phục vụ, tươi cười:
– Vâng, nhiệm vụ này ngày mai ngài hãy đi làm, bởi vì người nhận nhiệm vụ này còn có một chỉ huy chỉ ở trong tổng bộ, hi người sẽ làm cùng nhau.
Diệp Tiêu Linh gật đầu, nàng cũng không ý kiến gì, vì trong nhiệm vụ cũng nói rõ là bắt buộc phải có hai người đi làm, có thể là hai tội phạm, hai người trong tổng bộ hoặc một tội phạm, một tổng bộ.
Điền vào một số giấy tờ, rồi Diệp Tiêu Linh quay về phòng giam để mà ngủ.
Sáng hôm sau.
– Này Diệp, ngươi dạy đi, đi làm nhiệm vụ cùng ta.
Diệp Tiêu Linh mở mắt ra, nhìn thấy tên nhóc đã từng bắt mình, lười biếng nói:
– Ngươi biết tên ta, nhưng ta lại không biết người.
Tên nhóc con này, có phần tức giận, nhưng nghĩ lại cũng đúng, trả lời:
– Ta là chỉ huy đội mười hai của tổng bộ Mặc Ân, ta và ngươi hôm nay sẽ nhận nhiệm vụ đi bắt bọn cướp.
Diệp Tiêu Linh nghe được câu trả lời rồi cũng bước xuống giường ngủ, chuẩn bị đi làm nhiệm vụ.