Đọc truyện Độc Sư Đa Nghề – Chương 7: Những Thiên Tài Bị Vùi Dập.
– Mọi người hãy chia nhau ăn đi.
Diệp Tiêu Linh để ra một đống đồ ăn, lót một tấm vải trắng ở bên dưới, kêu gọi mọi người tới lấy đồ ăn.
Những người này dù nghèo, nhưng họ vẫn rất lịch sự, biết xếp thành một hàng, từng người nhận lấy thức ăn.
Những người nhận được thức ăn, liền quay về nhà nấu đồ ăn cho cả nhà.
Rất nhanh tất cả đồ ăn đều đã hết, mọi người đều nhận được thức ăn.
Nơi này cũng không có nhiều người, chỉ khoảng mười căn nhà, nên tính cả con cái của họ thì chưa đến năm mươi người.
Diệp Tiêu Linh nhìn mọi người như vậy cũng không phải là cách, suy nghĩ nhìn cách để cải thiện lại cuộc sống cho họ.
Đêm đến.
Diệp Tiêu Linh tập trung tất cả mọi người lại ở bên cạnh bờ suối trong khu rừng, gần với chỗ của họ.
– Cứ trong cái tình trạng này mọi người sẽ không thể sống tốt hơn được, trong tay của ta có một ít tiền, các người nhận lấy số tiền này, thứ nhất là mua quần áo, thứ hai là mua cả khu rừng này, thứ ba là xây lại nhà của mọi người.
Lời của Diệp Tiêu Linh vừa thốt ra, một người đã lên ý kiến:
– Nhưng mà muốn mua cả khu rừng này cần mua đến cả ngàn kim tệ, chúng tôi cũng chẳng có nhiều như vậy.
Diệp Tiêu Linh cười cười, làm động tác đưa một vật xuống (đưa lên trời rồi lại chỉ xuống đất).
Ba cái rương rơi xuống, bên trong toàn là tiền bạc, đây vốn dĩ là tiền mà Diệp Tiêu Linh ở bên trong thành phố trộm cướp trang sức, vàng bạc và đá quý, đi đổi ra tiền, nhưng đổi ra tiền xong thì Diệp Tiêu Linh lại một lần nữa đến chỗ khác đổi tiếp một lần nữa.
– Mỗi một gương là một vạn kim tệ, dùng cho ba điều trên, ngày trước giữa trưa, các ngươi hãy hoàn thành mọi việc mà ta đã giao.
– Giải quyết xong chuyện này, ta sẽ tiếp tục, đưa ra kế hoạch tiếp theo.
– Những đứa trẻ ở các nhà, sẽ đi theo ta và ngày mai, các người kể từ ngày mai, nơi này sẽ là trở thành một làng độc lập, đương nhiên, những đứa trẻ ở đây cần phải có sức mạnh để bảo vệ làng.
Mọi người trong làng thì thầm với nhau, sau đó tất cả mọi người đều đồng loạt đồng ý.
Sáng sớm hôm sau, những đứa trẻ bị Diệp Tiêu Linh kéo đi, những người lớn thì phân chia số tiền cho nhau, đi vào trong thành phố mua quần áo và mua cả khu rừng.
Những đứa trẻ theo Diệp Tiêu Linh thì bị bắt chạy mấy vòng khu rừng từ lúc mà mặt trời còn chưa lên.
– Diệp đại ca, bọn em còn phải chạy khi nào nữa sao?
Diệp Tiêu Linh ở trong làng này cũng chỉ nói tên mình là Diệp, những đứa trẻ này thì gọi Diệp Tiêu Linh là Diệp đại ca, vì tưởng lầm nàng là nam.
– Tới dòng suối là ngừng lại được rồi, chạy năm vòng rồi còn gì, cũng hơn ba giờ đồng hồ rồi.
Bọn trẻ nghe vậy liền mừng rỡ, chạy như điên về dòng suối.
Nhìn bọn trẻ này, Diệp Tiêu Linh thầm lên tiếng:
– Sao bọn trẻ đột nhiên lại chạy nhanh như vậy nhỉ? Còn nhanh hơn cả mình nữa a.
Diệp Tiêu Linh lắc đầu, cười trừ, chạy chầm chậm, cố tình để cho bọn trẻ nghỉ ngơi.
Một khắc sau.
Diệp Tiêu Linh đã tới bờ suối, nhìn đám trẻ vẫn còn thở hồng hộc, Diệp Tiêu Linh, nhìn bờ suối, nghĩ ra được một bài học hay cho bọn chúng.
– Chúng ta học ma pháp thủy đi.
Bọn trẻ vừa nghe, trăm mắt nhìn Diệp Tiêu Linh, hỏi tới tấp:
– Bọn em không có gậy phép.
– Diệp đại ca, em nghe nói, muốn học ma pháp thì cần phải có thiên phú một hệ, phải sử dụng một thứ gì đó để biết rõ mình thuộc hệ gì.
– Phải đó, phải đó, cần phải biết mình thuộc hệ gì thì mới sử dụng được ma pháp hệ đó.
– Ma pháp thủy hệ, có thể điều khiển nước trong thiên nhiên, ma pháp hỏa hệ, có thể tạo ra lửa, có thể điều khiển lửa.
Nếu như để bọn nhóc này hỏi tiếp thì Diệp Tiêu Linh sẽ loạn não mất, lên tiếng:
– Để ta giải thích, ma pháp không phải cần có thiên phú về một hệ thì mới có thể sử dụng về hệ đó.
– Ma pháp của từng hệ, không phải do thiên phú sắp đặt, mà là do chính bản thân mình tạo ra, cái thiên phú gì đó chỉ là vô nghĩa mà thôi.
– Trước hết mấy đứa xuống nước đi, ta sẽ dạy mấy đứa.
Những đứa trẻ cũng chẳng cần quan tâm gì nữa, trực tiếp nhảy xuống nước, vui sướng tắm mát, mà quên mất vấn đề chính.
Diệp Tiêu Linh lắc đầu, nàng cũng không xuống nước, nàng ngồi bên bờ xuống, bắt đầu giảng giải:
– Trước hết mấy đứa hãy xem nước như là một phần của mình, ngâm mình trong nước, cảm nhận lấy nước, lắng nghe tiếng nói của nước.
Bọn nhóc nghe theo lời giảng của Diệp Tiêu Linh, có đứa thì đứng yên cảm nhận lấy nguồn nước, có đứa thì lặng xuống, có đứa thì nằm trên mặt nước để cảm nhận.
Một lúc sau, những đứa trẻ lặn xuống nước, được nước bao bọc nâng lên không trung, những đứa đứng yên thì nước ở xung quanh trôi nổi bềnh bồng trong không khí, tạo ra một chỗ trống xung quanh, còn những đứa nằm ở trên mặt nước thì lơ lửng trên không khí, bên dưới là một lớp nước nâng cả cơ thể lên.
Diệp Tiêu Linh nhìn những cảnh tượng trước mặt, tươi cười, nói:
– Dù có như thế nào cũng phải bình tĩnh, bình tĩnh mới có thể cảm nhận thật sự của ma pháp thủy hệ, mở mắt ra đi.
Những đứa trẻ bắt đầu mở mắt ra, những đứa trẻ đều có một biểu hiện như nhau đó là vui sướng.
Mấy đứa trẻ ở trong quả cầu nước, lơ lửng trong không khí, có chút sợ nhưng khi để ý thì bọn chúng mới phát hiện là mình không có bị ngộp, mà còn thở được ở trong nước, lập tức vui vẻ.
Những đứa trẻ không cần lời dạy của Diệp Tiêu Linh liền có thể sử dụng được nước, có thể điều khiển nước theo ý muốn của mình.
Không lâu sau, thì bọn trẻ nâng luôn cả dòng sông lên không khí, lơ lơ lửng lửng.
Diệp Tiêu Linh nhìn thấy liền hạ nước xuống, bọn trẻ cũng chẳng ý kiến, vẫn chẳng để ý, tiếp tục chơi nước.
Một đứa trẻ trong số đó biến nước thành một thanh kiếm, những đứa trẻ khác nhìn mà học theo, dần dần tất cả đều có thể biến nước thành vũ khí.
Không chỉ biến thành vũ khí, đám trẻ còn tự động đóng băng được cả nước, biến nó thành một vũ khí vô cùng sắc bén.
Diệp Tiêu Linh thấy đám nhóc này rất có tài về ma pháp, dành cả một ngày dạy bọn chúng về ma pháp.
Đang ở trong thiên nhiên, nên chỉ trong một ngày, tất cả đám nhóc đều đã điều khiển được năm loại ma pháp kim – mộc – thủy – hỏa – thổ.
Không chỉ có năm loại, những đứa trẻ còn học được ba loại ma pháp là băng, phong, lôi, nhưng ma pháp này có phần liên quan đến năm loại ma pháp.
Và cách dạy của Diệp Tiêu Linh gần như chung chung có thể nắm bắt được cách điều khiển các loại ma pháp như ánh sáng, bóng tối đều học được.
Diệp Tiêu Linh lắc đầu, thầm than:
– Đám nhóc này đúng là thiên tài, nhưng lại là thiên tài bị vùi dập.
Chỉ trong một ngày, đám nhóc lại có thể cảm nhận và điều khiển đơn giản được mười loại ma pháp.
Bọn chúng vẫn có thể tiếp nhận thêm, nhưng Diệp Tiêu Linh lại không dạy bọn chúng, những ma pháp như huyền huyễn, triệu hồi những ma pháp này khá là nguy hiểm nên Diệp Tiêu Linh không muốn dạy cho đám nhóc này.
Nhưng bọn nhóc này lại học được thuật huyền huyễn, bọn chúng chỉ việc kết hợp ma pháp ánh sáng, hỏa, thủy, đất và mộc với nhau là tạo ra được ảo ảnh.
Diệp Tiêu Linh cũng lắc đầu với cái đám nhóc thiên tài bị vùi dập này, bọn chúng tiếp thu còn nhanh hơn cả nàng đọc sách.
Khi cả đám quay về, trời đã tối.
Bọn trẻ được mặc áo mới, mọi người lại được vui vẻ, nhà cửa cũng được sửa sang lại.