Độc Sư Đa Nghề

Chương 32: Con Chó Nô Lệ Iris


Đọc truyện Độc Sư Đa Nghề – Chương 32: Con Chó Nô Lệ Iris


Ying đi tới gần, nắm lấy sau gáy của con vật này, nàng đưa lên, nhìn một lúc lại lên tiếng hỏi:
– Con này là con chó hay con sói đây?
Nhìn con vật lông đen trắng này, nói giống sói thì quả nhiên là rất giống, nhưng nói nó là con chó nhỏ, thì lại càng giống hơn nữa.
Nhìn nó, Ying quyết định:
– Vậy, cứ coi ngươi là một con chó đi!
Ying ôm lấy con “chó” này đi về chỗ của Sangue, nhớ lại chuyện gì đó, Ying đến chỗ quầy, lên tiếng:
– Cho ta một phòng, đưa hết của chìa khóa dự phòng cho ta, nếu không đưa thì phải nhớ rõ là không ai được phép mở phòng của ta đã thuê ra.
Nữ phục vụ nhìn thấy sát khí hắc ám tỏ ra từ Ying, cô gật đầu cố gắng nở nụ cười khó khăn, đưa cho Ying chìa khóa phòng.
Ying trả tiền phòng trước, rồi lấy chìa khóa đi về phòng của mình.
Đi đến phòng của mình, Ying thấy hơi quen quen, đi qua phòng bên cạnh thấy con số 214, Ying nhớ lại, phòng của Sangue chính là phòng 214, còn mình là phòng 213.
Số trời à?
Ying lắc đầu, đi ầo trong phòng, đóng cửa, đề phòng đóng cửa, lẫn cửa chính và cửa sổ.
Đi đến phòng tắm, Ying tắm rửa sạch sẽ cho con chó mới nhặt về này, tắm rửa sạch sẽ xong rồi, nàng ném đại nó lên giường, bản thân cũng mệt mỏi rồi, đi ngủ thôi.
Sáng hôm sau.
Ying tỉnh dậy, thấy bên cạnh mình như đang có một cái lò sưởi, quay lại, Ying thấy đây chính là con chó đó.

– Bị sốt rồi sao?
Đặt tay lên con chó này, Ying cảm nhận nhịp đập của mạch và tim, cảm nhận sinh mệnh của con vật này.
– Trúng độc!
Nhớ tới câu nói cuối cùng của đám người kia, bây giờ, cô hiểu tại sao bọn họ lại nói con vật này là phế trong phế mất rồi.
Tìm kiếm trong không gian ma pháp, Ying thật sự muốn đập đầu của mình, bên trong không gian ma pháp của Ying tuy nói dược nhiều thì cả một khu vực đan điền, thửa ruộng dược trong cả không gian ma pháp, tất cả đều là dược, dược rất nhiều, trên cả ức cây.
Nhưng, xem lại mà coi, tất cả số dược ở đây, bên phải này, đọc dược nè, bên trái nè, cũng là độc dược, trước mặt nè, độc dược trải rộng chân trời, sau lưng thì sao? Độc dược toàn diện.
Sử dụgn độc dược tuy có thể trị như bên trong độc mà con chó này bị trúng.
Chỉ cần một loại độc dược nào vào trong cơ thể để giải đi độc dược trong người, thì không chỉ không thể giải được độc, ngược lại còn làm cho độc tính mạnh hơn trước.
Ying có cơ thể khắc với độc dược, nhưng nếu truyền độc từ cơ thể này sang cơ thể của cô nếu làm độc thuần túy thì sẽ không sao, nhưng nếu trong độc còn có bệnh tình thì Ying sẽ bị gặp nguy hiểm.
Cười lạnh một cái, gặp nguy hiểm thì đã sao? Chẳng thể chết được thì chẳng có thể nào gọi là nguy hiểm cả.
Đặt tay vào người của con chó này, Ying hấp thụ đi độc tính trong người của con chó này, hấp thụ độc xong, Ying mệt mỏi nằm xuống.
Thầm than lên một tiếng:
– Mệt quá!
– Ying nhắm lại đôi mắt, ngủ thiếp đi.
Con chó nhỏ tỉnh dậy, nhìn thấy Ying, nó nhìn lại cơ thể của mình, đôi mắt xám đen nhìn lấy mọi cảnh vật xung quanh, nó ngẫm lại, nhớ lại mọi chuyện.
Con chó nhỏ biến thành hình dạng của một con người, mái tóc đen huyền, đôi tai đen được biến đổi thành tai người, đôi mắt xám đen đột nhiên chuyển đổi thành gặp mắt dị đồng, một xanh trời, một tím huyền.
Đặt tay lên chán của Ying, người này lại thở dài, thì thầm:
– Vẫn là cái điểm yếu đó của em, có biết cứ như vậy em sẽ chết đấy, Yign à!
Người con trai khoác lên mình một cái áo màu đen, đeo lên một cái mặt nạ màu trắng, có vân ấn màu đỏ máu trên mặt nạ.
Rời đi khỏi phòng, vừa ra khỏi phòng, người này đụng phải Sangue, nhưng sau đó, chỉ lướt đi qua, không quan tâm.
Sangue lướt qua người này, thì thầm:
– Cảm giác này là thế nào? Tại sao, ta lại có cảm giác quen thuộc như vậy?
Sangue cũng không để ý nữa, bỏ đi đâu đó.
Người này đến chỗ của tháp thi đấu, tùy tiện đi vào phòng khách quý, nữ phục vụ nhìn thấy con người mang mặc nạ, mặc đồ đen này, liền hoảng sợ, hỏi:
– Xin hỏi ngài, ngài muốn gì vật thưa ngài Iris?
Iris ngó nhìn, cười nhạt, trả lời:
– Không có gì, chỉ qua là muổn rút 432 ức vật phẩm và 100 vạn ức kim cương mà thôi, không gì nhiều cả.

Nữ phục vụ nghe xong có phần tái mặt, con người mà cô đang đối diện này chính là người sở hữu tài khoản khổng lồ trong thấp thi đấu, nếu nói tài sản của chủ tịch tháp thì thua kém con người này vô cùng nhiều, gom cả tiền của tất cả những người ở đây, từ nhân viên đến đấu thì tất cả đều chửng bằng một góc của người này.
Kẻ đứng đầu về mọi mặt, đấu thủ mạnh nhất và người có tài khoản khổng lồ nhất, người đứng đầu bảng trước Ying một bậc, Iris.
Nữ phục vụ chạy đi lấy mấy cái không gian giới chỉ, hơn cả vạn cái đưa cho Iris.
Iris nhận xong liền bỏ đi.
Giữa đường đi, Iris lại biến thành một con sói với đôi mắt xám đen, đi vào phòng của Ying, đóng cửa lại, lấy từ không gian riêng ra một viên ngọc màu đỏ huyết để bên cạnh Ying.
Viên ngọc từ màu đỏ huyết dần chuyển thành màu trắng, rồi lại mất màu, trở thành một viên ngọc trong suốt, sau đó, viên ngọc lại vỡ nát, trở thành tro bụi, rồi biến mất trong không gian.
Bên trong Ying.
Một con người giống hệt Iris, đôi mắt dị đồng, mái tóc đen được cột lên, đứng trước mặt Ying, ôm lấy Ying, thì thầm vào tai nàng:
– Ta xin lỗi Ying, ta không thể ở bên cjanh em được nữa rồi…
Ying không biết tại sao, đôi mắt ướt đẩm, từng giọt lệ rơi xuống, nàng như muốn quát lên:
– Tại sao? Cả hai đều là Iris, tại sao lại khác biệt như vậy, tại sao lại đối nghịch với nhau như vậy?
. . .
Ying tỉnh dậy, viên ngọc cũng vừa tan biến hết, nhìn bên cạnh, con chó vui vẻ, biến thành một con người khoảng mười tám, vẫn như vậy, vẫn là mái tóc đen, đôi mắt xám đen, nhìn nàng, nói:
– Chủ nhân, ngươi đã tỉnh dậy rồi!
Nhìn con chó này, Ying hỏi:
– Ngươi là chó hay là sói.
Đôi tai và cái đuôi dựng đứng lên, quẩy quẩy cái đuôi, con chó dễ thương, lên tiếng:
– Chủ nhân, là s…
Con chó nhỏ chưa nói xong, Ying đẽ nói xen vào:
– Dù là sói đi nữa, trong mắt ta, ngươi vẫn là một con chó.

Con chó nhỏ chẳng thể nói được gì nữa, nó ngẫm nghĩ, vui vẻ, cười hỏi:
– Chủ nhân, tên của ta, tên của ta, người có thể đặt tên cho ta không?
Không hiểu tại sao, Ying vừa mơ một giấc mơ kỳ lạ, bây giờ, lại nhìn thấy con vật nhỏ này hỏi tên, nàng lại chỉ có một cái tên:
– Vậy gọi ngươi là Iris đi.
Con chó nhỏ ngạc nhiên, nhưng sau đó, lại nở nụ cười thật tươi, cười hiếp mắt, đáp:
– Vâng, quả nhiên, chủ nhân vẫn nhớ ta.
Ying ngạc nhiên, nhìn Iris, hỏi:
– Ta và ngươi, từng gặp?
Iris không trả lời, chỉ cười cười, cái đuôi quây quẩy.
Không hiểu sao, thấy hơi bị tức giận, cốc đầu Iris, tức giận, hỏi:
– Ngươi trả lời ta đi!
Iris ôm lấy cái đầu, không phải là một cái sợ hãi àm là một cái vui vẻ bộ mặt.
– Chủ nhân, ngươi phạt Iris sao? Quả thật rất giống người của quá khứ, ngươi rất thích bắt nạt Iris. Nhưng Iris cũng rất thích bị người bắt nạt đấy a!
Ying đứng hình với con chó nhỏ Iris này, nàng lắc đầu, hết cái tên điên Sangue, bây giờ, lại đến con chó khùng Iris.
Ông trời đang chơi nàng có phải không?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.