Đọc truyện Độc Sư Đa Nghề – Chương 30: Nhóm Người Khiêu Chiến
Mới sáng sớm, Ying đã mở cánh cổng không gian ngãu nhiên ra, bỏ đi.
– Thoát khỏi cái tên điên đó rồi!
Ying cảm thấy thoải mái, giống như là bỏ bớt đi được cái gắn nặng trên người.
– Ying ngươi sao ngươi đi sớm vậy?
Ying như hóa đá, nhìn lại phía sau, thấy Sangue đang ở sau lưng của mình.
Cảm thấy gắn nặng lại tiếp tục đeo lên người, hỏi:
– Sao…sao ngươi lại theo ta?
Sangue nhìn Ying, mỉm cười vui vẻ:
– Vì ngươi sẽ giết ta!
Không biết phải nói gì, Ying bỏ chạy khỏi tên này.
Ba tháng sau.
Ying đi dạo ở trong khu chợ, đi đến một con hẻm vắng người, nàng thở dài một hơi, lên tiếng:
– Sangue, dù ta nói ngươi hãy giết ta, nhưng không có nghĩ là ngươi cứ bám theo ta!
Sangue cười cười, làm lơ đi lời nói cuối của Ying, cậu đáp:
– Ying cũng đã nói là sẽ giết ta, nên ta cứ đi theo!
Ying thật sự là hết nói nổi với Sangue, cứ mặt kệ hắn bám theo mình.
– Vụt vụt.
– Vụt vụt.
Hai người Ying và Sangue cùng một lúc thả ra ba cây phi tiêu đâm hướng về một bóng cây.
Một bóng người nhảy ra từ trong bóng cây, người này mặc một hắc bào màu đen, nhưng vẫn để lộ ra một nửa khuôn mặt già nua, lão ta cười quái dị hỏi:
– Các ngươi rất ăn ý với nhau nhỉ?
Ying liếc nhìn Sangue, lạnh nhạt trả lời:
– Không có!
Lão già nhìn hai người, gật đầu, lên tiếng:
– Các ngươi có muốn giai nhập vào tổ chức sát thủ của ta không? Nhìn động tác của hai ngươi, đều là ngươi có kỹ năng ám sát giỏi, lại còn rất phối hợp, nếu hai người hợp tác, chắn chắn chẳng có ai cảng nổi hai người. Để bọc lộ hết khả năng ám sát của mình, sao các ngươi không tham gia vào một tổ chức, như tổ chức sát thủ của ta.
– Gia nhập vào tổ chức sát thủ? Xin lỗi…
Ying vẫn chưa nói hết lời, Sangue lại nhảy vào nói:
– Được bọn ta đồng ý!
Ying trợn mắt nhìn Sangue, nàng đang từ chối còn hắn thì đồng ý, hắn đồng ý thì một mình hắn thôi, có nhất thiết phải nói là “bọn ta”, kéo luôn cả nàng vào hay không?
Lão già cười nhạt một cái, đưa hai người đi theo lão, đi đến tổ chức sát thủ.
Ying không hiểu tại sao mình lại phải giai nhập vào cái bang sát thủ nào, trong khi nàng đã là một sát thủ, không chỉ vậy nàng còn từng là một thống lính của một tổ chức sát thủ lớn, mà bây giờ, bản thân lại phải làm một sát thủ nhỏ bé.
Nhìn lại Sangue, thì đây mới chính là mọi nguyên nhân, kéo nàng vào, tự tiện đăng ký với cái tên của mình, mắn may Ying đã can lại, và Sangue thay vì ghi tên của Ying, thì đã sửa nó thành một cái tên các là Diệp rồi.
Sau đó lại còn nói:
– Để tên Diệp chắc Ying sẽ không ý kiến gì nhỉ?
Ying lắc đầu, đi đến một chỗ nào đó úp mặt xuống, mệt mỏi với cái tên Sangue này mất rồi.
Sangue thấy Ying như vậy cũng để cho nàng nằm đó, hắn đi tìm một cái nhiệm vụ nào đó ra trò.
Chọn xong nhiệm vụ, Sangue đến chỗ của Ying, vẫn thấy cô nằm đó, Sangue hỏi thăm:
– Ying, không sao chứ?
Ying không trả lời, Sangue chạm vào người Ying, Ying cũng chẳng nhúc nhích gì, Sangue đành phải đưa Ying đi đến một nhà trọ.
Sáng hôm sau.
Ying tỉnh dậy, thấy mình đnag ở trên giường, cô không biết là mình đã ngủ từ khi nào nữa, quay qua bên cạnh thấy Sangue đang ănmf ngủ bên cạnh, lại còn ở rất gần Ying nữa chứ.
– Rầm.
– A
Ying đập Sangue xuống giường.
Sangue bị đá xuống giường đau đớn la lên một tiếng, gãi đầu nhìn Ying, hỏi:
– Có chuyện gì vậy?
Ying nhìn Sangue tức giận, quát:
– Sao ngươi lại ngủ cùng ta?
– Vì ta chỉ thuê một phòng.
Sangue cười đáp ngắn gọn, mà nói lên tất cả.
Ying lại càng tức giận, mắng:
– Lần sau thuê một phòng thì ngươi xuống đất mà ngủ!
Ying đi xuống giường, bỏ đi, Sangue quay lại hỏi:
– Ngươi đi đâu vậy?
– Mua vui.
– Ta cũng đi cùng.
Ying hết nói nổi với tên này, hắn cứ bám theo mình như một cái đuôi không thể rời.
Đi vào bên trong tổ chứ sát thủ, Sangue nghĩ thầm là Ying sẽ nhận nhiệm vụ, lên tiếng:
– Không cần tìm nhiệm vụ đâu, vì nhiệm vụ cấp S duy nhất bị ta lấy rồi, chúng ta cùng làm được không?
Ying lắc đầu, nhưng sau đó lại mỉm cười nhạt, nụ cười của nàng có mà tựa như không có.
– Được thôi, ta chấp nhận. Qua kia một chút đi!
Chỉ vào một bàn trống, Ying và Sangue đi đến bàn, hai người ngôi nói chuyện về nhiệm vụ này.
Khi nói sau về nhiệm vụ, Ying lại hỏi:
– Sangue, ngươi không mất ký ức phải không?
Sangue nhìn Ying, cười nhạt, trả lời:
– Không, ta đã bị mất, nhưng ta nhớ lại mọi thứ rất nhanh, khi vào ngôi nhà hoang ở trong rừng, ta đã nhớ mọi thứ.
Ying nhin mà khâm phục khả năng hồi phục trí nhớ của tên này.
Hai người cũng chẳng có ý định đi làm nhệm vụ ngay lập tức, vẫn tiếp tục ngồi nói chuyện với nhau.
Không biết từ đâu, một nhóm năm người đi đến chỗ của Ying và Sangue.
– Các ngươi có phải là người của mà lão Hắc Ma Nhân đưa tới không?
Sangue nhìn bọn họ, không biết từ lúc nào, sắc mặt cậu đã lạnh đi rất nhiều tựa như một khối băng được khắc ra, không một chút cảm xúc.
– Nếu ngươi nói là lão già mặc hắc bào thì đúng là như vậy đấy!
Bọn người kia cười thầm, một người con trai ở trong nhóm, có vẻ như cậu ta là nhóm trưởng, cậu ta đạp bàn.
– Vậy đấu với bọn ta một trận đi, 2vs2.
Ying liếc mặt nhìn bọn họ, Sangue chẳng có hứng thú gì với đám người này, cả hai người không hiểu tại sao đồng thanh nói:
– Không có hứng thú.
– Không có hứng thú.
Một cô gái có mái tóc tím ở trong nhóm, đứng trước mặt hai người, lên tiếng lớn:
– Bọn ngươi có phải là sát thủ không? Phải thì chúng minh cho bọn ta thấy đi!
– Cần lắm sao?
Ying khinh thường nhìn đám người này hỏi.
Sangue ngẫm nghĩ một hồi, lên tiếng:
– Được thôi! Nhiệm vụ cấp S này chỉ cần ai hoàn thành trước thì sẽ thắng, dĩ nhiên, thắng có thưởng, thua có phạt.
Sangue láy ra tờ nhiệm vụ cấp S của cậu và Ying định làm ra trước mặt bọn người này.
Bọn người này vừa nhìn thấy nhiệm vụ cấp S, cậu con trai vừa lên tiếng:
– Quả nhiên là các ngươi lấy nhiệm vụ này.
Cậu ta cười đắc ý, lên tiếng:
– Được thôi! Ta đồng ý, phần thắng sẽ như sau, nếu ta thắng các ngươi phải nghe theo mệnh lệnh của ta, làm nô lệ của ta ba năm, thế nào?
Sangue gật đầu:
– Được thôi!
Ying nhìn bọn người này, bọn họ chỉ có nói thắng, chứ không có nói thua, Ying hỏi:
– Vậy nếu các ngươi thua thì sao?
Cậu con trai cứng họng, hừ lạnh nói:
– Làm gì có chuyện bọn ta thua chứ!
Ying nhìn bọn họ, tay vẩy vẩy, miệng phát ra tiếng “xi xi” như tiếng đuổi chó, bọn người này tức giận đỏ mắt, lên tiếng:
– Được thôi, nếu thua thì bọn ta sẽ là nô lệ của ngươi ba năm.
Ying nhìn bọn họ, hẳng cười chẳng nói, chỉ châm chú nhìn vào người ở sau cùng kia, lên tiếng:
– Không cần, nếu các ngươi thua, ta muốn có ngươi đưa tên nô lệ kia cho ta, mãi mãi hắn thuộc về ta.
Cả bốn người nhìn về phía Ying chỉ, cả bốn người gật mình, nhìn tên nô lệ của bọn họ, cậu con trai, cười lạnh lên tiếng:
– Được thôi!