Đọc truyện Độc Sư Đa Nghề – Chương 26: Kinh Ngạc
Đến đêm.
Mã Tư đến phòng của Ying, gõ cửa:
– Cốc cốc.
– Vào đi.
Ying từ bên trong phòng vọng ra âm thanh.
Mã Tư đi vào trong, nhìn thấy Ying đang ở trên ghế, một tay đè lên trán, lên tiếng:
– Huyết Thần đại nhân, ngài không sao chứ?
Ying lắc đầu, nhìn Mã Tư, nói:
– Ngươi xuống bếp bảo người ở đó làm chút đồ uống nóng cho các tân sinh và cho các ngươi đi, lát nữa, sẽ có bão tuyết đấy.
Mã Tư kinh ngạc, nhìn ngoài trời, thấy chẳng có lấy một hạt tuyết rơi nào cả, nhưng cũng không dám hoài nghi lời của Ying, liền gật đầu, định rời đi, thì Ying lại lên tiếng:
– Có một nhóm tân sinh đang trên đường đến đây, bọn họ sẽ bị gặp bão tuyết, ngươi hãy đi nhanh và đón họ về đây đi.
Mã Tư nghe lệnh gật đầu, gấp tốc chạy đi.
Ying cũng rời khỏi phòng đi về phía nhóm tân sinh ở.
Vừa đến chỗ nghĩ ngơi của các tân sinh, Ying đã nhìn thấy Mã Tư dẫn một đội quân nhỏ đi đón các tân sinh theo lời của nàng.
– Cốc cốc.
Ying ở bên ngoài gõ cửa vào trong.
Một âm thanh vọng ra.
– Vào đi!
Ying bước vào trong, vừa bước vào đập vào mắt nàng là hình ảnh của hai người Bạch Hoàng Dạ và Diệp Tiêu Dao.
Hai người nhìn thấy Ying, kích động, quát:
– Tại sao cô lại ở đây? Không phải cô nói là sẽ không bao giờ nhìn mặt bọn tôi nữa sao?
Diệp Tiêu Dao nhìn Ying tức giận.
Ying nhìn bọn họ, thở một hơi, lên tiếng:
– Phải, nhưng là ta nói khi gặp lại, thân phận chúng ta sẽ là một trời một vực, kia mà?
Bạch Hoàng Dạ cười khinh bỉ, hắn nhớ tới lúc tiếng âm nghe ở trong tòa thấp đó chính là Ying, thì lạnh nhạt nói:
– Đúng là một trời một vực. Bây giờ, cô đang làm nô lệ cho vị Thần đại nhân nào đó phải không? Lúc vừa vào đây, ta đã nghe thấy giọng la hét của cô ở trong tòa tháp của vị Thần đại nhân.
Diệp Tiêu Dao cũng cười khinh bỉ đáp thêm lời vào:
– Chắc là làm việc không được bị Thần chừng phạt chứ gì? Đúng là ngu ngốc mà!
Ying nhìn bọn người này lắc đầu không thôi.
Nhìn thấy ngươi hầu đi tới, Ying bảo:
– Đem vào cho bọn họ uống đi, không cần đưa cho ta.
Nhìn thấy thị nữ đưa thứ uống vào, mà Ying lại nói như vậy, lại khiến cho Diệp Tiêu Dao khinh bỉ nàng hơn:
– Cố làm ra vẻ bí ẩn lắm, giả vờ giả vịt.
Người thị nữ kia không biết Ying, bởi vì cô chưa gặp Ying bao giờ, nhưng nhìn cách mọi người đối xử với Ying có phần khiến cô hiểu lầm.
Nhưng hiểu lầm thì đã sao? Thị nữ này vẫn rất cung kính cuối đầu với nàng.
Phân phát cho tất cả mọi người, khi phân phát cho hết rồi, nàng mới lên tiếng:
– Đây là đồ uống nóng do Huyết Thần đại nhân ban cho, ngài nói sắp có bão tuyết nên các tân sinh hãy uống vào cho ấm bụng.
Nói xong, thị nữ này cung kính cúi đầu bỏ đi.
Ying nhìn cửa số trong phòng thấy tuyết ngoài trời đã rơi dày ở bên ngoài, nàng có chút lo lắng vì bây giờ nàng còn chưa thấy Mã Tư quay về.
Nàng đi quay bỏ đi, thì Bạch Hoàng Dạ nắm lấy tay của nàng, hỏi:
– Tại sao ngươi lại ở đây? Làm bằng cách nào mà ngươi có thể ở bên cạnh Thần?
Ying lạnh nhạt nhìn Bạch Hoàng Dạ, đôi mắt của nàng như muốn ăn tươi nuốt sống hắn, như muốn giết chết hắn không phải thể xác mà là về linh hồn.
Không biết từ đâu, một bàn chân trời giáng, đạp vào mặt Bạch Hoàng Dạ, một người từ trên xuống dưới chỉ có một màu đen này, nhìn Ying.
Hắn mang theo nét mặt hạnh phúc cùng vui vẻ, ôm lấy Ying, lên tiếng:
– Diệp đại ca, bắt được đại ca rồi.
Những người nhìn thấy cảnh tượng này đều như dứng hình.
Diệp Tiêu Dao nhìn Lâm Khương Hắc, nói:
– Cái người này mà ngươi lại gọi là đại ca? Nghe cho rõ đây, hắn ta là con gái, và hắn không còn là đại ca của ngươi nữa, mà là nô lệ cho Thần!
Lâm Khương Hắc nghe được lời nói của Diệp Tiêu Dao, nhìn Ying, hỏi liên tục:
– Diệp đại ca, đại ca là con gái?
Ying gật đầu, cũng chẳng phản bát gì cả.
– Diệp đại ca… à không đại tỷ, đại tỷ hiện tại là thân cận của Thần sao?
Ying chẳnng biết nên gật hay nên lắc nữa, nhìn Lâm Khương Hắc chẳng biết nói gì, thì ở một bên Bạch Hoàng Dạ đã lên tiếng:
– Cô ta mà thân cận cái gì? Làm việc không nên thân bị Thần trừng phạt thì có!
Lâm Khương Hắc cũng không có liếc nhìn lấy hai người Diệp Tiêu Dao và Bạch Hoàng Dạ một cái nào cả, hắn trong mắt chỉ có Ying mà thôi.
– Diệp đại tỷ, vị Thần kia ở đâu? Ta phải đi đòi lại công đạo cho đại tỷ!
Nhóm người đi theo Lâm Khương Hắc, nhìn hắn mà khuyên:
– Lâm Khương Hắc, ta biết ngươi là người giỏi nhất, là thiên tài trong thiên tài, nhưng ngươi cũng đừng có vì một nô lệ mà đắt tội với Thần.
– Phải đó, Khương Hắc, Thần không phải là người mà ngươi có thể chạm tới đâu!
. . .
Ying cảm thấy thật đau đầu, roc ràng là Lâm Khương Hắc đnag ôm lấy mình, rõ ràng hắn đang chạm vào người của mình đó thôi, rõ ràng ta chính là Thần mà các ngươi nói đây cơ mà?
Cả đám cải nhau, Lâm Khương Hắc vì bảo vệ Ying mà gây xích mích với đám người này.
– À! Mã Tư đại hán!
Một thiếu nữ vang lên.
Mã Tư chạy đến chỗ của nhóm tân sinh, nhìn thấy cả đám người đang cải nhau và Ying thì lại là trung tâm của vụ cải lộn đó, thấy hai người Bạch Hoàng Dạ và Diệp Tiêu Dao chửi Ying không ra gì, Mã Tư tức giận quát lớn:
– Các ngươi im lặng hết cho ta!
Tất cả những người ở đây im bật đi, không ai dám nói lên một tiếng nào nữa.
Lúc này Mã Tư mới quỳ xuống, cung kính nói:
– Huyết Thần đại nhân, ngài có muốn ta cắt bỏ tư cách của đám tân sinh hỗn láo này không?
Mọi ánh mắt kinh ngạc tập trung về phía của của Ying và Lâm Khương Hắc.
Nhóm người của hai người Bạch Hoàng Dạ và Diệp Tiêu Dao thì nghĩ rằng Lâm Khương Hắc mới là Huyết Thần.
Nhưng sau đó nghĩ lại thì là không phải, bọn họ đều không dám tin Ying chính là Huyết Thần.
– Không cần, khi nào đến Thần Minh thì ta sẽ quyết định, nếu như cắt bỏ đi thì có thể sẽ chạm vào một thiên tài tuyệt đỉnh nào đó, nếu chuyện đó xảy ra thì hơi bị đáng tiếc.
– Nhưng, nếu thay vì cắt bỏ, thì ta lại phải giết đi, để tránh sau này, hắn trở thành thần rồi lại phiền ta.
Những người kia không tin, nhưng bây giờ thì bắt buộc phải tin mất rồi, bọn họ đều kinh sợ, tránh xa Ying, không dám nói lên một tiếng.
Lâm Khương Hắc thì vẫn ở bên cạnh Ying, dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn nàng.
Ying đi theo Mã Tư, quay về phòng của mình.
– Ta…ta…
Lâm Khương Hắc nói không lên lời, những người đi theo nhóm của Lâm Khương Hắc, đến vỗ vai hắn một cái, lên tiếng:
– Chúc mừng ngươi, tương lai ngươi có thể sẽ là đệ tử thân truyền của Huyết Thần đấy!
Những người khác trong nhóm từ đầy im lặng cũng có phần kích động, trăm miệng một lời:
– Chúng ta từng là đệ tử của Thần?
Những đứa trẻ do Ying dạy dỗ, bây giờ đều đã lớn hết cả rồi, bên trong nhóm chỉ có khoảng năm người là được Ying dạy dỗ qua, còn những đứa trẻ khác thì lại khôgn biết đi đâu.
Những người kia kinh ngạc nhìn bọn họ, hỏi:
– Các ngươi…
Lâm Khương Hắc lên tiếng giải thích:
– Bọn ta từng được Diệp đại tỷ… bây giờ, phải gọi là Huyết Thần mới đúng! Bọn ta từng được Huyết Thần dạy ma pháp và dạy bọn ta cách sử dụng vũ khí cả ám khí.
Những người khác đều hít vào một ngụm khí lạnh, không khí bắt đầu căn thẳng.
Những người theo nhóm của Lâm Khương Hắc, đã hiểu được, tại sao bọn họ lại mạnh đến như vậy, bất kỳ loại vũ khí, ma pháp nào cũng đều có thể thi triển, hóa ra là được Thần dạy.
Phá tan bầu không khí căn thẳng này là một thị nữ, đem nước ấm đến cho nhóm của Lâm Khương Hắc uống.
– Đây xin mời!
– Cảm ơn…
Những người nhận lấy nước ấm uống vào, dfu có chút tỉnh táo nhưng vẫn còn biểu hiện thất thần.
Nhưng bên cạnh đó, hai người Bạch Hoàng Dạ và Diệp Tiêu Dao thì sắc mặt một màu trắng, còn trắng hơn cả tuyết ngoài trời nữa a.