Độc Sư Đa Nghề

Chương 24: Ngu Ngốc (2)


Đọc truyện Độc Sư Đa Nghề – Chương 24: Ngu Ngốc (2)


– Không được, ta kiệt sức rồi, xin lỗi Quang Thần.
– Ta cũng vậy, xin lỗi.
Hai người Hỏa Thần và Quang Thần đồng thời ngã xuống.
Lúc này, mặt trời đã nhô lên.
Ying tỉnh dậy, nhìn ánh mặt trời, thấy nó thật xa lạ, một mặt trời màu trắng đang nhô lên khỏi mặt nước, từ từ và chầm chậm.
Nàng đứng dậy, đi về phía nghị sự.
Ở trong nghị sự, ngoại trừ ba người là Hỏa Thần, Quang và Long thần không có mặt ra còn có Tà Thần là Akuma, những người khác thì vẫn ở trong đó, chờ đợi xem kịch vui.
– Vong Linh Thần, Sinh Mệnh Thần, Thần Muôn Thú, Lôi Thần và Độc Thần, bây giờ thì ta thi đấu với các ngươi.
Ying nói xong liền đi ra ngoài, năm người liền đi theo phía sau, ra đến ngoài sân.
Cả năm người nhìn thấy cái bảng điểm liền kinh hoàng, nhìn Long Thần, rồi lại nhìn hai người Hỏa và Quang, thấy bọn họ đã bất tỉnh nhân sự.
Ying lấy một cây gậy ra, vẽ một hình tròn xung quanh mình, bán kính hai mét.
Nhìn cả sáu người lên tiếng:
– Vong Linh ngươi có thể bắt đầu trước, ngươi cố mà sao gọi được con quỷ đó lên đi.
– Lôi Thần, để trợ giúp cho Hắc Thần, ngươi có thể kéo mây đen đến, tạo ra sấm chớp, à mà thôi, ngươi chỉ cần kéo được mây đen là ngươi sẽ thắng.
– Thần Muôn Thú, kia chính là Dragon, con rồng ta mới thuần phục được, cũng là ta lấy nó để thi đấu với Long Thần, ngươi hãy làm cho nó nghe lời ngươi đi, mà thôi, làm cho nó mở mắt là ngươi thắng. À, không được dùng bạo lực.
– Độc Thần, kể từ bây giờ cho đến trời tối, chỉ cần hạ độc ta thành công, ngươi sẽ thắng, nhưng đừng có bị chết vì độc của ta đấy.
– Sinh Mệnh Thần, ngươi hãy vào bên trong vòng tròn này đi, chỉ cần ngươi có thể làm cho một cây cỏ sống lại được trong vòng trong này, ngươi thắng, chỉ cần một cọng cỏ thôi là được rồi.
Ying nói xong, bắt đầu ngồi xuống bên trong vòng tròn, những người khác bắt đầu làm việc của mình.
Sinh Mệnh Thần vừa bước vào bên trong vòng tròn, Ying liền lấy ra ba quyển sách lơ lửng trước mặt.
Ying không hề đọc, mà chỉ nhìn ba quyển sách đó, đặt tay lên hai quyển sách, rồi lẩm bẩm gì đó.
Sinh Mệnh Thần nhìn thấy cách làm của Ying có hơi bị kỳ quái, nhưng khi để ý lại, ở dưới chân của mình, những cây cỏ, hoa lá đều đã héo từ lúc nào không hay.
Xung quanh vòng tròn chỉ còn lại là một bãi đất cát.

Sinh Mệnh Thần bắt đầu đọc lấy thần chú.
Nàng vừa đọc xong thần chú, một mầm cỏ mọc lên, nhưng sau đó lại héo đi ngay lập tức.
Sinh Mệnh Thần nhìn Ying, thấy Ying đóng lại ba quyển sách, rời khỏi vòng tròn, đi đến một góc cây để mà ngủ.
Nhưng nhớ tới điều gì đó, Ying mở mắt dậy, đi về phòng nghị sự lại một lần nữa, kêu:
– Phong Thần, ngươi ra ngoài mà cưỡi gió đi cho ta.
Phong Thần nghe đến tên của mình, háo hức chạy ra, nhưng khi ra đến nơi, hắn có phần muốn rút lui.
Nhìn thấy các vị thần đang đọc thần chú, đang cố hết sức để làm cái gì đó nhưng lại không thành công.
Phong Thần cảm nhận xung quanh chẳng có lấy một cơn gió nào cả, hắn cả kinh nhìn Ying, chỉ thấy nàng đang ngáp dài một hơi.
– Trong vòng bán kính một trăm mét, ngươi có thể cưỡi gió mà bay thì ngươi thắng, hay ngươi điều khiển không khí để mà bay lên cũng tính là thắng.
Nói dứt lời, Ying đi đến chỗ của Dragon, kêu nó mở miệng ra.
Dragon làm biếng, mở miệng cho Ying vào trong, nhưng nó cũng chẳng có mở mắt ra.
Ying ở bên trong của Dragon, say giấc ngủ yên.
Ngủ được một giấc lâu, Ying tỉnh dậy, đi ra ngoài, thấy trời đã tối, những người khác đều kiệt sức nằm ở trên đất.
Nhưng nhìn là cũng đủ biết, bọn họ chẳng có chút nào thành công, không chỉ không thành công mà ma lực cũng tiêu đi rất nhiều.
Nhìn Độc Sư, Ying cười nhạt, đi vào bên trong công hội Thần Minh (chính là cái lâu đài).
Bây giờ, là giờ ăn tối, Ying cũng tùy tiện, ăn lấy gì đó vào bụng.
Đối diện với Ying là Độc Thần.
Hắn từ đầu tới cuối cứ nhìn nàng chằm chằm, nàng thở dài một hơi, rời khỏi bàn ăn.
Trước khi rời khỏi, Ying để lại một câu:
– Tạm biệt Độc Thần.
Lời kết thúc, bóng người cũng biến mất, Độc Thần đột nhiên ôm lấy cổ họng, hắn không kêu gào gì được cả.
Màu da của hắn thay đổi liên tục, miệng sùi bọt mép, cuối cùng, da của hắn có màu xanh lá cây, mắt hắn chỉ còn tròng trắng, rồi lại chảy huyết đen từ mắt và mũi.

Mọi người nhìn cảnh tượng này kinh sợ lại càng kính sợ Ying, vừa kinh mà cũng vừa kính nàng.
Một người mà có thể làm cho mười vị thần mệt mỏi, rơi vào hoàn cảnh cùng cực, khó giải quyết, chỉ có một mình nàng mà thôi.
Kể từ bây giờ, ở Thần Minh này còn ai dám khiêu chiến với nàng, còn ai dám xem thường nàng?
Akuma lắc đầu.
Ying đi về phòng của mình ngủ, những người khác thì lần lượt chạy đến chỗ của Akuma hỏi chuyện:
– Tà Thần, rốt cuộc ngươi đã đào tạo sao ra được một con quái vật như vậy?
Long Thần là người đầu tiên nhất chạy vào hỏi chuyện.
Akuma đang bận rộn ghi chép gì đó, lạnh nhạt nói:
– Chẳng có làm gì cả, chỉ là chơi đùa mà thôi!
– Chơi đùa mà như vậy sao?
Long Thần không tin vào lời nói của Akuma chút nào.
– Cốc cốc.
– Cốc cốc cốc cốc cốc cốc…
– Ồn quá, muốn thì vào hết đi!
Bên ngoài cánh cửa, vô số tiếng gõ cửa làm phiền.
Làm phiền theo cái kiểu đau đầu này, không làm người khác điên cũng làm cho họ tức, mà quát lên như AKuma.
Ào ạt người đi vào, tới tấp hỏi:
– Tà Thần, người đó ngươi tìm thấy ở đâu vậy hả?
– Huyết Thần còn có người thân nào khác không? Ta muốn đào tạo người thân của Huyết Thần, chắc chắn sẽ được kinh khủng như hắn.
– Tà Thần, người đó là do ngươi đào tạo, vậy hãy nói cho ta biết, cách đào tạo con người đó như thế nào đi?
– Rầm!

Một tiếng đập bàn, Hắc Thần tức giận, hắn đập bàn một cái, mọi người liền im lặng không nói lên tiếng gì, hắn lạnh nhạt hỏi:
– Tại sao?…Tại sao Huyết Thần lại có thể thắng một cách đơn giản như vậy?
Akuma lắc đầu, quả thật dù là Thần như bọn họ vẫn chỉ có giới hạn mà thôi, Akuma đứng dậy đi vòng qua bọn họ, lên tiếng giải thích:
– Các ngươi vì muốn thắng mà dùng thủ đoạn, sử dụng ma pháp hỗ trợ, nào ó lí ta không biết?
– Long Thần trong thi đấu, cố tình chọn ra một con rồng tệ nhất cho Huyết Thần.
– Hỏa Thần và Quanh Thần đã cố tình làm mặt trời lên sớm hơn để vừa bắt đầu là liền thắng được Huyết Thần.
– Sinh Mệnh thì sử dụng bụi sinh mệnh lên, để giành chiến thắng hoàn hảo nhất, nhưng cuối cùng vẫn không thành.
– Thần Muôn Thú, dù đã nói không dùng bạo lực, nhưng ngươi vẫn cố sử dụng ma pháp để Dragon mở mắt.
– Phong Thần thì sử dụng dụng cụ ma pháp hỗ trợ để tạo ra gió.
– Lôi Thần đã cố tình sử dụng ma bảo tạo mây và sấm chớp.
– Hắc Thần thì cố tình giữ mặt trăng lại vào ban ngày, để tạo ra ban đêm bằng ảo ảnh.
– Vong Linh khi chưa bắt đầu, ngươi đã lén triệu hồi một lần, nhưng không thành công, sau đó ngươi đã có ý định thay đổi tên trong tờ giấy.
– Độc Thần thì hạ độc mọi thứ ở khắp nơi để Ying bị trúng độc, cũng chẳng tiếc gì hạ độc từ quần áo, đồ ăn thức uống đến cả căn phòng.
– Những chuyện các ngươi làm ta đều biết, huống chi là Huyết Thần.
– Muốn phá hủy đi những cách gian lận này của các ngươi chỉ có một cách.
– Các ngươi ta chỉ muốn hỏi một câu, nếu như vì chiến thắng mà các ngươi sử dụng cấm thuật, các ngươi có cảm thấy đáng không?
Những người kia đồng loạt lắc đầu, có người lên tiếng:
– Nếu sử dụng cấm thuật thì cái giá phải trả còn đắt hơn là gian lận nữa.
– Chẳng có ai ngu ngốc đến mức sử dụng cấm thuật để chiến thắng đâu, nếu có, thì người đó là kẻ không có não.
Akuma nhìn bọn họ nói, cậu thở dài một hơi, lại nói:
– Huyết Thần sử dụng cấm thuật đấy, năm loại cấm thuật cho bảy người, cấm thuật thứ nhất là hủy ma thuật ban ngày.
– Cấm thuật thứ hai là phá hủy thiên nhiên, cấm thuật thứ ba là kết giới phong bất xâm, thứ tư là phá hủy thần pháp, cấm thuật cuối cùng là cấm triệu hồi.
– Những ma thuật này tuy chỉ ở tung bình như với người bình thường là đã chết từ cái ma thuạt đầu tiên rồi.
Những người được lời giải thích của Akuma, có phần thán phục Ying.
– Làm sao mà bọn ta có thể tin được, Ying sử dụng cấm thuật? Dù trong luật không có nói là không được dùng cấm thuật, như ai lại ngu ngốc mới dùng đến cấm thuật chứ?
– Phải đấy, làm sao mà bọn ta tin được? Nếu nói như ngươi thì ai cũng có thể nói được rồi!

– Lỡ như không phải cấm thuật mà là bảo pháp thì sao chứ?
Akuma cũng thật sự là hết nói nổi với những người này mấy rồi, đành phải chứng minh mà thôi:
– Đi theo ta.
Dứt lời, những vị Thần đi theo sau Akuma đến phòng của Ying.
Vừa đến trước cửa phòng, Phong Thần vừa chạm vào cánh của, cánh tay liền bị bắn ngược ra ngoài.
– Ma pháp kết giới, không chỉ một mà còn là ba tầng kết giới?
Phong Thần vừa nhìn két giới vừa thầm than lên.
Akuma đến phía trước, giải đi ma pháp.
Vừa giải xong ma pháp kết giới, từ bên trong phòng vọng ra âm thanh của Ying:
– Biến đi!
Cánh cửa bị khóa không thể mở ra.
Akuma mình cánh cửa, nghe âm thanh của Ying, hắn biết, nàng đang đau đớn trong cơn đau do cấm thuật để lại trên người.
Đạp mạnh cánh cửa đi, vào bên trong căn phòng tối, Akuma mở đèn lên, những người khác những thấy Ying trong thật hoảng sợ, có người như muốn la lên và bỏ chạy.
Nhìn Ying lúc này chẳng khác gì một con quỷ, trên người xuất hiên hai loại vân ấn lẫn lộn vào nhau, một đen một đỏ, đôi mắt thì lại chẳng còn có màu trắng đâu nữa, chỉ hai màu là đen vào đỏ.
– Đi ra ngoài đi, nếu không ta sẽ giết ngươi đấy Akuma.
Ying đang cố gắng kiềm nén lại cơn đau nhức do vân ấn phát ra, nàng kiềm chế bản thân, nếu không kiềm chế lại bản thân, có thể nàng sẽ giết người bừa bãi mất.
Akuma nhìn thấy Ying như, hắn không hiểu tại sao, hắn lại có cảm giác đau lòng, hắn làm lơ đi lời nói của Ying.
Đi đến gần Ying, Akuma ôm lấy Ying.
Ying cố đẩy Akuma ra, nói:
– Ta có thể sẽ giết ngươi đấy!
– Ta không thể chết được, nhưng nếu được chết, ta muốn được chết trong tay của ngươi. Ying ngươi nhắm mắt lại đi, ta sẽ giúp ngươi.
Ying rất muốn nhắm mắt lại, nhưng không thể, ngay cả nháy mắt nàng còn chẳng thể nháy được.
Akuma biết được cảm giác này, giúp Ying đóng lại đôi mắt, Akuma đọc lên một câu thần chú, Ying rơi vào giấc ngủ say.
Quay lại nhìn những người này, hắn lạnh nhạt hỏi một câu:
– Rốt cuộc là các ngươi ngu ngốc, hay là Huyết Thần ngu ngốc?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.