Đọc truyện Độc Sư Đa Nghề – Chương 12: Tử My A.
Diệp Tiêu Linh không còn có ý định đi đến đất nước khác, hiện tại, cứ ở trong rừng, không có ý định đi đâu cả.
Ở trong rừng, nàng chủ yếu là muốn tìm lấy một thứ cảm hứng gì đó để tiếp tục đi, ở thế giới con người kia, Diệp Tiêu Linh không còn có cảm giác muốn ở đó nữa, nên nàng quyết định ở trong rừng để tìm lấy sự thanh bình.
Đang đi dạo trong rừng xanh, bóng mát.
Một con sóc nhảy lên vai của Diệp Tiêu Linh, nàng biết nó đang ở trên vai mình, nhưng cũng chẳng làm gì nó, chỉ để yên đó, cho nó tùy ý dùng vai của nàng.
– AAAAAAAAAAA….
Không biết tiếng hét từ đâu, Diệp Tiêu Linh ngó nhìn xung quanh không có, chỉ còn một chỗ mà nàng không nhìn.
Nhìn lên trời, một người đang bị rơi xuống.
Diệp Tiêu Linh không có lòng tốt như vậy, người đó đang rơi trên đầu của mình, và khoảng ba giây nữa là sẽ đè lên người nàng.
Chẳng có ngu dại gì mà đỡ một người từ trên cao rơi xuống, cả Diệp Tiêu Linh, nàng lui về sau hai bước.
Người kia rơi xuống, một vòng ma pháp hiện ra, đỡ lấy con người này, người này nhìn thấy Diệp Tiêu Linh, quát:
– Tại sao ngươi không đỡ ta, có biết nếu không phải ta thi triển ma pháp thì ta đã thịt nát xương tan rồi không?
Nhìn cái tên nam nữ không giống này, Diệp Tiêu Linh lắc đầu:
– Sao ta lại phải đỡ ngươi, ta chẳng ngu ngốc gì, đỡ ngươi, ngươi xuống, ta chết, ta chưa có ngu ngốc như thế. Tại sao ngươi lại rơi từ trên trời rơi xuống?
Người kia tức giận, nhưng khi nghe Diệp Tiêu Linh hỏi, thì lại cười đắc ý, lên tiếng:
– Ta My My A, ta là một nhà du hành, vì một số trục trặc, truyền tống trận mở ra trên trời, nên ta bị rơi từ trên đó xuống đây.
Diệp Tiêu Linh gật gù xem như hiểu, sao đó lại hỏi:
– My My A, vậy ngươi là con gái?
My My A nghe Diệp Tiêu Linh hỏi, tức giận đùng đùng:
– Ngươi nhìn ta giống con trai ở chỗ nào? Nói cho ngươi biết, ta công chúa của đất nước Si Ni A đấy! Nơi này chính là quê hương của ta đó!
Diệp Tiêu Linh từ đầu đã không có ác ý gì với người này, nhưng khi nghe cô ta nói mình là công chúa của đất nước Si Ni A, thì sắc mặt Diệp Tiêu Linh lại lạnh đi.
Nhưng nghĩ lại, cô gái này không có làm gì nàng, nàng cũng bỏ đi ác ý với cô ta, với lại nghĩ, tên cũng có phần không giống.
– Mọi mặt.
– Ngươi…
My My A tức giận thì tức như sau đó, nàng ta lại vui vẻ nói:
– Thôi bỏ đi, nè, người sống ở nơi này có phải không? Hay là ngươi dẫn ta đi dạo một chút đi.
Diệp Tiêu Linh vẫn chưa đồng ý, thì nàng ta đã kéo nàng đi.
Diệp Tiêu Linh cũng bất đắc dĩ đi theo nói cho nàng ta biết về khu rừng này.
My My A lôi kéo Diệp Tiêu Linh đi rất lâu, cuối cùng đi đến một vách núi, nhìn nó thì lại như khe hở do bị động đất mà tạo thành hơn.
– Nơi này là nơi nào?
My My A nhìn xuống dưới hỏi.
Bên dưới khe hở này là một vực sâu đen thui chẳng thấy được đấy.
Diệp Tiêu Linh lắc đầu, đáp:
– Ta không biết, đây là lần đầu tiên ta thấy cái vực này.
– Vậy à?
Diệp Tiêu Linh gật đầu.
My My A nhìn nàng, đi dạo về phía sau Diệp Tiêu Linh.
Một tay đẩy Diệp Tiêu Linh xuống dưới vực.
Diệp Tiêu Linh quả thật là quá sơ xuất, có lẽ nàng phải cảnh giác hơn với nàng ta.
Bây giờ, nàng ta (My My A) đẩy nàng (Diệp Tiêu Linh) xuống vực, quả thật là quá sơ suất.
– Tạm biệt tỷ tỷ của ta.
Đây là câu cuối cùng Diệp Tiêu Linh nghe được từ My My A, nàng rơi xuống vực, nhìn My My A, câm hận, quát:
– Đừng để ta còn sống, nếu ta còn sống, ta sẽ huyết tẩy đất nước của ngươi.
My My A từ bên trên nghe tiếng vọng của Diệp Tiêu Linh, khinh thường bỏ đi, trên gương mặt như búp bê của nàng lộ ra một nụ cười gian tà:
– Rơi xuống đó, chỉ có chết. Tỷ tỷ à, tỷ nỡ sao? Nơi đó, là nơi tỷ được sinh ra đó, Tử Tiêu Linh tỷ.
Diệp Tiêu Linh đang rơi xuống vực, nàng bây giờ mới nhớ, nàng tự trách mình tại sao lại quên, lại quên đi cái tên My My A này.
Chính cái tên này, cái tên này, tại sao ta lại quên chứ? Đứa em gái khốn nạn mà ta muốn giết nhất ở kiếp này.
Kẻ đã biến ta trở thành một nô lệ.
Mười hai năm trước, khi Diệp Tiêu Linh chuẩn bị bán lên tàu nô lệ.
– Aaaaaa! Đại huynh, làm ơn… đừng đánh ta nữa… ta xin huynh.
Diệp Tiêu Linh đưa bàn tay nhỏ nhắn, đầy vết thương lên cầu xin cậu bé lớn hơn mình ba tuổi trước mặt này.
Cậu bé này chính là đại huynh của Diệp Tiêu Linh, hoàng tử Tử Mạc Ân.
Cô bé bên cạnh cậu, lại chính là nhị công chúa Tử An Nhiên.
Tử Là họ của đức vua, những đứa con của vua đều được mang họ của ông ta, lúc này, Diệp Tiêu Linh cũng không ngoại lệ, nàng cũng mang họ Tử, gọi là Tử Tiêu Linh.
Đại hoàng tử nhìn thấy bàn tay của Tử Tiêu Linh đang cố với tới mình, cậu hung hăng đạp vào bụng Tử Tiêu Linh, lên tiếng:
– Đừng đụng vào người ta, đồ “con của ác quỷ”.
Tử Tiêu Linh chỉ biết ôm bụng, che đầu, nhìn nhị công chúa, cầu xin:
– Nhị tỷ, làm ơn…
Tử An Nhiên cũng như Tử Mạc Ân đạp, đánh vào đầu, vào bụng Tử Tiêu Linh.
Hai người xem việc đánh đập Tử Tiêu Linh chính là trò vui.
Thấy Tử Tiêu Linh đang cầu xin mình, Tử An Nhiên lại càng đánh Tử Tiêu Linh mạnh hơn nữa.
Một cô gái nhỏ tuổi chỉ khoảng ba tuổi, đứng núp sau cánh cửa, nhẹ nhàng nói:
– Đại huynh, nhị tỷ, muội…
Nhìn thấy Tử My A, hai người dừng lại, đi đến gần, xoa xoa đầu Tử My A, hỏi:
– Muội cần gì?
Tử My A, ấp úng nói:
– Muội cần tiền để mua ít kẹo, phụ hoàng không cho muội tiền tiêu.
Đôi mắt của Tử An Nhiên sáng lên, nói:
– Được, chúng ta hãy kiếm tiền để mua kẹo nào!
Tử My A nhìn Tử Tiêu Linh đang nằm co người lại kia,chỉ tay vào nàng, lên tiếng:
– Bán con quỷ kia, chúng ta sẽ có tiền a.
Tử Mạc Ân cười cười, nắm lấy tóc của nàng, lúc này mái tóc của nàng cũng đã là màu đỏ, nói thẳng ra là đã có màu đỏ từ khi sinh ra.
Tử Mặc Ân kéo tóc Tử Tiêu Linh đi ra khỏi hoàng cung bằng con đường bí mật.
Đến bến cảng, một tên đại hán khôi ngô, nhìn thấy ba người đi đến, liền từ ghế mà đứng dậy, cung kính hỏi:
– Không biết ba vị hoàng tử, công chúa đến đây không biết có việc gì?
Tử My A đứng trước, nhanh miệng lên tiếng:
– Ta muốn bán một nô lệ.
Tên đại hán, nhìn thấy Tử Tiêu Linh có phần hơi sợ, vì hắn biết nàng cũng là một công chúa, nhưng nếu đã có ba người này đỡ cho hắn, hắn cũng không ngại mà mua lấy Tử Tiêu Linh để lấy lòng của ba người.
Tử Tiêu Linh bị bán lên tàu nô lệ từ đây, nàng được bán với giá 100 kim tệ.