Độc Sư Đa Nghề

Chương 11: Đấu Trường.


Đọc truyện Độc Sư Đa Nghề – Chương 11: Đấu Trường.


– Nơi nào đây?
Diệp Tiêu Linh mở mắt dậy, nhìn thấy trước mặt mình là song sắt và cửa sắt, trên tay lại đeo còng tay.
Ngẫm lại một hồi, Diệp Tiêu Linh không khỏi cười khổ.
Nàng vốn dĩ là đang đi trên đường đến một đất nước khác, nhưng ai mà ngờ, tự nhiên bị đánh ngất đi, khi mở mắt lại thì thấy cảnh tượng này.
– Đi ra đi, đến giờ chiến đấu rồi.
Một tên đại hán đi tới mở cửa sắt ra, nhìn Diệp Tiêu Linh, nói lên một lời, rồi kéo nàng đi.
Nhìn phong cách này, nhìn những người đang bị nhốt trong tù, nhìn những con ma thú đang bị nhốt ở đây.
Diệp Tiêu Linh không biết mình sẽ đấu với người hay thú đây?
Đi đến một căn phòng, bên trong có đầy đủ các loại vũ khí, riêng áo giáp thì lại không có.
Tên đại hán đi đến mở còng cho Diệp Tiêu Linh, lạnh nhạt nói:
– Lát nữa cánh cửa kia mở ra, ngươi phải đi qua đó, nếu không, ngươi sẽ chết.
Diệp Tiêu Linh chẳng thèm nghe, nàng nghe những điều này ở kiếp trước nhiều rồi, kiếp trước nàng còn là một chiến sĩ, đấu ở trong đấu trường biết bao nhiêu trận.

Nhìn hết cả những vũ khí ở đây, nhìn người đại hán kia rời đi.
Nhìn một chút, Diệp Tiêu Linh lấy một cây thương, thân gỗ, nàng lấy Demon ra cắt phần mũi thương đi, chỉ còn lại phần gỗ.
Diệp Tiêu Linh quyết định lấy cây gỗ này để chiến đấu.
– Giả thua vậy, thắng một đứa trẻ, cũng chẳng có hay ho gì.
Tự nói thầm một mình, cánh cửa sắt vừa mở ra, Diệp Tiêu Linh đi vào trong cửa sắt đó, đi qua một cái đường hầm dài.
Lại bị một cửa sắt cảng lại, ngó nhìn phía sau, cánh cửa sắt ở sau lưng cũng đóng lại, cửa trước mặt mở ra.
Diệp Tiêu Linh bước qua cánh cửa, nhìn đối diện mình là một cô nhóc chỉ mới có mười tuổi.
Lắc đầu, cười khổ, quả thật như dự đoán, nàng phải đấu với một đứa nhóc.
Những tiếng ồn từ những người xem, khiến cho Diệp Tiêu Linh bực bội, bọn người đó cứ ồn ào, la hét, muốn một trận chiến đầy quyết liệt, thật sự khiến người khác có cảm giác bực bội.
– Keng.
Tiếng chuông vang lên, đứa nhóc trước mặt Diệp Tiêu Linh nhảy tới,, bổ một kiếm xuống chỗ nàng.
Diệp Tiêu Linh lấy cây gỗ đỡ lấy một kiếm đó, thanh kiếm với uy lực của cô bé này rất mạnh, có lẽ với một cây gỗ mỏng như trong tay của Diệp Tiêu Linh thì một kiếm đó không chỉ chặt đứt thanh gỗ mà còn có thể giết được người.
Nhưng tại sao, với Diệp Tiêu Linh lại chỉ có thể chặt được một phần ba thanh gỗ, mà hơn hết, Diệp Tiêu Linh lại chỉ dùng một tay cầm thanh gỗ đỡ lấy kiếm của cô bé này.
Diệp Tiêu Linh không để cho cô bé này có thời cơ lui về sau, nàng xoay tròn thanh gỗ, hất nó qua một bên.
Đồng thời, kiếm của cô bé trong tay bị bay đi, Diệp Tiêu Linh cũng đồng thời ném luôn cả thanh gỗ, rất nhanh truyền âm vào đầu cô bé:
– Nhóc tên là Ngọc An phải không? Nghe ta nói này, ta sẽ giả vờ thua, nhưng muội cần phải làm cho thật vào, muốn được tự do thì nghe theo lời của ta.
Diệp Tiêu Linh rất nhanh đã truyền âm xong, nàng cũng phải làm giống như chẳng có gì, chạy đến chỗ của cô bé, đánh ra một chưởng.
Ngọc An đỡ lấy cú đấm, Ngọc An cảm thấy cú đấm của Diệp Tiêu Linh như không có lực gì cả, nhìn như rất mạnh nhưng lại chẳng có lực đánh gì cả.
Ngọc An nhìn Diệp Tiêu Linh, thời gian cứ như ngừng lại, nàng nhân cơ hội này đánh về phía của Diệp Tiêu Linh.
Diệp Tiêu Linh bị đánh ngất đi.
Những người nhìn cuộc đánh nhàm chán này, hò hét, ném đồ.
Diệp Tiêu Linh được đưa về lại phòng giam.
Vừa quay về, nàng liền lại, nhìn tên đại hán rời đi, cười lạnh lắc một chùm chìa khóa trên tay, tên đại hán kia cũng chẳng quay lại ngó nhìn một cái.

Nàng lắc đầu, thầm than, đám người này quá ngu ngốc, chỉ được cái cơ bắp a.
Không lâu sau, một nam trung niên đi tới, mắng chửi:
– Ngươi có biết ta mua ngươi đắt thế nào không hả?
– Ngươi lại để thua, có biết ta tốn bao nhiêu để đặt ngươi thắng hay không? Bây giờ ngươi lại để thua.
-…
Tên này nói một lời liên tục không ngừng, Diệp Tiêu Linh thấy hơi bị nhứt đầu, đi tới, một tay nắm lấy đỉnh đầu, một tay nắm lấy cầm hắn.
Không chờ hắn hỏi, không cho hắn phản ứng, Diệp Tiêu Linh kéo đầu hắn vào song sắt, kẹt cứng, không thể đi ra.
– Ngươi thả ta ra, thả ta ra…
Bị như vậy vẫn không có im, còn la hét hơn nữa.
Lắc đầu, Diệp Tiêu Linh nhảy lên đạp đầu hắn xuống, đầu của hắn bị qua lực mạnh của Diệp Tiêu Linh tụt xuống dưới, đụng phải miếng sắt nằm ngang.
Cuối cùng, đầu và thân, mỗi cái một nơi.
Diệp Tiêu Linh mở cửa ra, đi đến chỗ bên cạnh, thả tiếp người khác ra, sau đó bảo người đó theo nàng.
Tiếp tục cứ như vậy, ngay cả ma thú bị nhốt Diệp Tiêu Linh đều mở ra, dùng ngôn ngữ của chúng, giao tiếp với chúng.
Diệp Tiêu Linh kiếp trước sống ở trong rừng một thời gian dài, nên nàng cũng biết được khá rõ về ngôn ngữ của loài thú.
Liên tục như vậy, tất cả những người ở trong cả đấu trường này Diệp Tiêu Linh đều thả ra hết.
Nàng đưa ra một cái kế hoạch phản loạn, đánh giết những người đã từng áp bức, đánh đập mình, tất cả, có thù báo thù, có ân báo ân.

Những ma thú, những đấu sĩ ở trong đây từng bị bắt đi chiến đấu đều phản loạn trong đêm.
Phản loạn trong đêm xong, máu cũng chảy thành sông, Diệp Tiêu Linh dẫn những người và thú đi ẩn sâu vào trong rừng.
Khi vào sâu trong rừng rồi, mỗi người lại một đường.
Diệp Tiêu Linh rời đi, nhưng đi một lúc thì lại ngừng, hỏi:
– Ngọc An, sao nhóc không đi đường nhóc? Có biết đi cùng ta sẽ có họa không?
Ngọc An đi theo sau Diệp Tiêu Linh, lên tiếng:
– Ta không quan tâm.
Diệp Tiêu Linh thở dài, lời nguyền vẫn chưa được giải, nàng lạnh lùng nói:
– Nếu đuổi theo kịp tốc độ của ta.
Vừa nói, Diệp Tiêu Linh đã biến mất trong không gian.
Ngọc An không thấy nàng đâu, không biết phương hướng để đuổi theo, Ngọc An đi lạc hướng, nàng đi đến sáng cũng chẳng thấy Diệp Tiêu Linh, nàng đành từ bỏ.
Nàng nghĩ, ngay cả tên còn không biết, thì làm sao mà có thể đi theo được con người đó.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.