Đọc truyện Độc Hưởng – Chương 17: Thời gian đẹp nhất chính là khi chúng ta yêu nhau
Thẩm Quân Mặc nắm tay Giản Chi đi trong sân trường. Vừa đúng giờ tan lớp, thi thoảng có vài học sinh đi ngang qua họ ngoái đầu lại nhìn.
Thẩm Quân Mặc rất nổi tiếng trong trường đại học K, ai ai cũng biết mặt. Hôm nay thấy vị thầy giáo thánh thần ấy lại cầm tay một cô gái đi dạo trong khu rừng nhỏ cạnh trường, vẽ ra một khung cảnh tươi đẹp mơ màng…
Một vài người to gan lớn mật, đi vòng qua giả vờ gật đầu chào hỏi Thẩm Quân Mặc nhưng ánh mắt lại dán chặt vào Giản Chi.
Vài lần đầu tiên Giản Chi cảm thấy bất tiện nhưng rồi cũng quen dần. Mấy bạn sinh viên này cũng như Ôn Tử, nào có ác ý, chỉ hơi hiếu kì. Vừa nghĩ như vậy Giản Chi nhẹ nhõm, thoải mái hơn nhiều.
Chỉ có điều chuyện hội nghị làm cô suy nghĩ: “Em đến đây có phải ảnh hưởng đến các anh hội họp không?”.
“Đúng lúc kết thúc”. Thẩm Quân Mặc cảm thấy uể oải mệt mỏi nên giọng nói nghe hơi miễn cưỡng. Nhưng trong hoàn cảnh thơ mộng, đẹp đẽ này lại như hơi rượu tinh khiết thấm vào lòng.
Giản Chi nghĩ mình có lẽ say mất rồi. Cô im lặng, lặng lẽ bước bên anh, cũng không hỏi con đường này sẽ đi đến nơi nào.
Con đường ngăn cách với sân vận động của trường bởi một hàng rào cây xanh mượt. Tiếng hoan hô, cổ vũ xen lẫn tiếng cười nói nô đùa ầm ỹ truyền đến đây.
Tình cờ có vài chiếc xe đạp thể thao chạy ngang qua. Trên xe có một chàng trai mặc đồ thể thao chở một cô gái mặc váy đang bay theo gió. Cảnh đẹp ý vui như đang trong một bộ phim điện ảnh.
Vì cơn mưa xối xả hôm qua, trên đường có rất nhiều lá rụng. Đặt chân lên bước đi còn nghe được tiếng vang lao xao.
Cứ mỗi bước đi lòng Giản Chi càng cảm thấy ngọt ngào hơn, tựa như được ăn một hũ mật đường.
Cô vô thức khẽ tựa sát gần về phía Thẩm Quân Mặc. Anh nghiêng đầu, ngắm vầng trán trắng trẻo của cô, cười vui vẻ.
Thẩm Quân Mặc dẫn cô tới khu nhà dành cho giáo viên. Để thuận tiện cho công tác của Thẩm Quân Mặc, trước đây lãnh đạo trường đã sắp xếp cho anh một căn phòng ở đây. Tuy anh ít khi về ở nhưng đồ đạc ở đây vẫn đầy đủ tiện nghi.
Một phòng làm việc, hai phòng ngủ được phân chia rạch ròi, điển hình theo kiểu tòa nhà tập thể thời xưa. Bên trong trang hoàng đơn giản, sạch sẽ, rất hợp với phong cách của Thẩm Quân Mặc.
Anh lấy hai bộ chén đũa từ phòng bếp. Mở nắp hộp ra, hương thơm theo đó tràn ra ngoài. Thẩm Quân mặc cười cười – là mùi vị anh thích. Anh chia cơm ra thành hai phần.
Giản Chi đã ăn rồi, giờ vẫn chưa đói nhưng cô cũng không từ chối ý tốt của anh. Chỉ là cô gắp một ít thức ăn thả lại vào bát của anh, rồi ngồi xuống cùng ăn.
Chắc là Thẩm Quân Mặc cực kì đói bụng. Anh ăn sạch sẽ cơm canh, chẳng chừa lại gì.
Giản Chi thấy anh ăn đã xong, đứng dậy dọn dẹp chén đũa thì bị Thẩm Quân Mặc ngăn lại: “Để anh. Trong phòng ngủ có đĩa video, trong thư phòng có sách báo. Em thích gì thì đi qua xem đi”.
Anh vừa nói vừa kéo ống tay áo, nhận lại chén đũa trong tay cô.
Giản Chi cười vui vẻ, tuy việc này hơi trái với suy nghĩ của cô nhưng cô cũng không kiên trì nữa…
Cô quay lại phòng khách. Nghĩ về những gì Thẩm Quân Mặc nói. Qua phòng ngủ thì hơi kì quặc, vì thế cô đẩy cửa phòng sách, đi vào.
Phòng sách khá nhỏ, vừa có sách vừa có ghế sô pha. Tấm phản làm từ gỗ đặt giữa phòng có vẻ dễ gây sự chú ý cho người khác.
Bởi cha Giản Chi thích thu thập đồ cổ nên cô từ nhỏ mưa dầm thấm đất, đối với đồ cổ vừa nhìn có thể nhận ra đâu là đồ vật quý giá.
Ví dụ như hoa văn chạm trổ trên tủ sách. Theo các chuyên gia nói đó chính là loại hoa văn mặt quỷ quý giá. Hoa văn nhìn càng giống mặt quỷ, càng sinh động thì càng là hàng cực phẩm. Đó là loại hiếm, nhiều khi có tiền chưa chắc đã mua được.
Giản Chi nghĩ Thẩm Quân Mặc chỉ là thầy giáo, dù gia đình có điều kiện nhưng mặt hàng xa xỉ này chắc chẳng mua được. Có lẽ cũng giống như cha cô, mua hàng nhái về nhà nhìn ngắm cho thõa mãn.
Cơ mà kỹ thuật chế tác thật sự quá tinh vi, nhìn những đường vân này, nói đây là đồ giả ai tin được chứ.
Khi Thẩm Quân Mặc bước vào phòng, thấy Giản Chi đang xoa xoa tay vào mặt bàn, vẻ mặt như đang nghiên cứu một cách thích thú.
Anh cười khẽ, bước đến nắm lấy bàn tay cô, đặt ở trong lòng bàn tay mình ngắm nghía. Khoảng cách thân mật gần gũi, hơi thở nóng hổi của anh phả vào tai cô.
Giản Chi thấy sau tai hơi nhồn nhột, ngưa ngứa nên phản xa có điều kiện nhích dần về phía trước. Thẩm Quân Mặc thản nhiên dừng lại, cười hỏi: “Đang nhìn cái gì?”.
Giản Chi thầm nghĩ về sự bá đạo của anh bây giờ, sự khiêm tốn nhún nhường ban đầu giống như ảo giác. Cô cắn cắn môi, giọng nói hơi khó chịu trả lời: “Cái tủ sách”.
Thẩm Quân Mặc nhìn thấu hết những suy nghĩ thầm của cô nhưng không dễ gì bị lay động thay đổi theo ý cô. Ngược lại anh còn ngồi xuống ghễ gỗ, đưa tay ra kéo cô ngồi vào lòng mình.
“Ồ”. Ánh mắt anh lóe lên, che giấu sự đùa cợt, giả vờ nghiêm túc hỏi: “Nhìn được gì rồi?”.
Giản Chi có cảm giác khuôn mặt mình đỏ như gấc, có tránh anh cũng không được, đành thuận theo: “Cái bàn này mô phỏng đồ cổ thật quá giống…”.
Vừa nói vừa nghĩ, dù sao hai người đã xác định quan hệ, có gì nghiêm trọng đâu chứ. Nghĩ thông rồi bèn giả vờ ung dung nói tiếp: “Cha em thích đồ cổ. Thi thoảng cũng mua vài thứ đồ giả cổ nho nhỏ về nhưng chưa từng thấy mặt hàng này. Anh mua ở đâu? Em muốn mua cho cha một tấm”.
Anh nghe xong câu nói của cô, từ cười mỉm đã chuyển sang cười thành tiếng: “Sao em biết đây là đồ giả cổ?”.
“Nếu như đây là đồ thật thì quý giá cỡ nào cơ chứ”. Giản Chi nói xong, không tin nổi ngẩng đầu hỏi: “Lẽ nào đây là thật…?”.
“Không, là giả”. Thẩm Quân Mặc nhìn vẻ mặt do do dự dự kinh ngạc của cô, thật muốn cười.
Anh khẽ ho khan, dừng vài giây mới tiếp tục nói: “Một người bạn mua giúp anh. Cậu ấy là người thường xuyên theo dõi thị trường đồ cổ ở thành phố H, có cách riêng để mua. Nếu như có loại hàng này, sẽ bảo cậu ấy mua giúp cha em một cái”.
Giản Chi vui vẻ cười nói: “Cha chắc sẽ vui mừng lắm đây. Nhưng đồ giả cổ trông như thật thế này, chắc không rẻ đâu nhỉ?”.
Thẩm Quân Mặc liếc nhìn tấm phản hàng thật trăm phần trăm kia, khóe miệng hơi cong lên, đàng hoàng gật đầu: “Là giả cổ thì rẻ lắm”.
Giản Chi nghe anh trả lời chắc chắn mới yên tâm. Cô ngồi trong lòng anh, hơi nghiêng người về phía trước đưa tay xoa xoa hoa văn trên mặt bàn, nhận xét: “Giả cũng giống thật”.
Mà cái người đang ôm cô – Thẩm Quân Mặc – nhìn ngắm điệu bộ than thở của cô cũng lặng yên nở nụ cười cưng chiều.
Thầy giáo thần thánh Thẩm Quân Mặc quý hiếm đã có chủ là một tin tức bất ngờ với mọi người. Hôm đó, sau khi làm một cú nổ lớn tại phòng hội nghị nhỏ, chẳng mấy chốc tin tức đã bay vèo vèo khắp sân trường.
Lúc đầu mới chỉ lan truyền trong nội bộ giảng viên. Sau đó đến tai sinh viên – các chuyên gia bà tám trong trường. Thậm chí ngay cả cô phục vụ căng tin hay bác lau dọn nhà vệ sinh cũng rôm rả bàn tán chuyện này.
Ôn Tử sau khi nghe kể chuyện này đã không ngừng kích động. Trong phòng hội nghị giữa các bậc lãnh đạo của trường mà thầy Thẩm có thể cho Giản Chi một vị trí danh chính ngôn thuận khiến Ôn Tử hận không thể đập bàn tán thưởng thầy ngay lúc đó.
Ngay khi đang đi trên đường đến chỗ Giản Chi cùng Tiêu Dịch, cô ấy vẫn luôn khen thầy Thẩm hành động manly, tuyệt vời…
Tiêu Dịch ngồi bên cạnh nghe những lời này trong lòng cực kì khó chịu. Nhìn cô gái chẳng biết nghĩ trước nghĩ sau này anh chỉ đành thở dài.Ai bảo anh lại để ý đến một cô gái không có đầu óc chứ.
Lúc hai người đến quán ăn, vừa hay nhân vật chính trong lời đồn cũng đang có mặt ở đây.
Ôn Tử không kìm được lòng chạy đến trêu chọc Giản Chi. Giản Chi mặt mỏng, nếu là trước đây. Chỉ cần Ôn Tử nói vài câu khuôn mặt cô đã ửng đỏ.
Chỉ là lần này lại khác. Tuy cô và Thẩm Quân Mặc gặp nhau chưa lâu nhưng hai người ở chung vô cùng hòa hợp. Hai bên từ bạn thành yêu, sự ngầm hiểu ý như hai người thân đã lâu. Cứ thế một đường thuận lợi nước chảy thành sông mà thôi.
Vì vậy nếu bảo hai người đang ở trong tình huống lúng túng do mới bắt đầu yêu thì không đúng. Phần nhiều là cảm giác giúp đỡ nương tựa lẫn nhau khi khó khăn.
Ôn Tử thấy Giản Chi không phản ứng nên hơi mất mặt. Với lại cô còn sợ sự uy nghiêm của thầy Thẩm nên chẳng dám làm càn.
Giản Chi thấy Ôn Tử an phận, nửa đùa nửa thật hỏi một câu, em và Tiêu Dịch sao rồi.
Ôn Tử mới nãy còn mang bộ dáng ngây ngô như đứa trẻ, trong chốc lát thay đổi, chẳng còn nhếch miệng, bĩu môi như những lần nói về Tiêu Dịch trước đây, “Cũng vậy thôi”, Ôn Tử nói.
Giản Chi biết Ôn Tử tuy nhìn giống không tim không phổi nhưng thật ra suy nghĩ, tâm tư rất chu đáo. Nghe cô ấy nói nên đoán có chuyện gì đó, cô khẽ hỏi: ‘Có tâm sự hả?”.
Ôn Tử ngẩng đầu nhìn Tiêu Dịch đang nói chuyện với Tẩm Quân Mặc ngoài phòng khách, trong ánh mắt có sự xoắn xuýt và khổ sở. Cô khẽ trả lời như một tiếng thở dài: “Chị Chi, điều kiện gia đình em thế nào hẳn chị đã biết. Gia thế nhà Tiêu Dịch chị cũng rõ. Chúng em…khác biệt quá nhiều”.
Nhìn tâm trạng của Ôn Tử tồi tệ, Giản Chi mỉm cười vỗ đầu cô: “Nếu em thích Tiêu Dịch, phải nên tin tưởng anh ấy”.
Ôn Tử quay sang nhìn Giản Chi, ánh mắt ngạc nhiên.
Giản Chi cười với cô ấy: “Người xưa đã nói môn đăng hộ đối tất nhiên có lý do của họ. Nhưng thời thế thay đổi, “môn hộ”, ý nghĩa hai chữ này cũng vì thế mà thay đổi theo. Hai người yêu nhau, vì đối phương mà cố gắng, nỗ lực để bản thân tốt hơn, chính là xứng đôi vừa lứa…”.
Ôn Tử tuy nửa hiểu nửa không nhưng ẩn sau lời nói sâu xa của Giản Chi là sự giúp đỡ và quan tâm thì cô vẫn hiểu.
Cô rất nhanh thay đổi tâm tình, cười đùa với Giản Chi: “Chị Chi, em phát hiện ra chị ở cùng với thầy Thẩm lâu ngày cũng sắp biến thành cô giáo kiểu mẫu rồi”.
Giản Chi tức giận lếc Ôn Tử một cái, chẳng tính toán với cô ấy, chỉ không yên lòng dặn một câu: “Sau này có chuyện buồn nhớ phải kể cho chị nghe nhé. Đừng có tự mình nghĩ ngợi rồi suy đoán vẩn vơ, biết chưa?”.
Ôn Tử cảm động nhưng vẫn cười hì hì: “Dạ hiểu, cảm ơn “cô” quan tâm…”.
Thẩm Quân Mặc và Tiêu Dịch ở phòng khách nhìn hai cô gái ríu ra ríu rít nói chuyện cũng nhìn nhau bật cười.