Đọc truyện Độc Hưởng – Chương 16: Cô ấy là Giản Chi – bạn gái của tôi
Một lần nữa tỉnh lại trời đã hoàn toàn sáng. Bầu trời được cơn mưa lớn gột rửa sạch sẽ, bầu không khí trong lành, tươi mát. Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ bằng kính để lại những vệt tròn sặc sỡ loang lổ nhảy nhót khắp sàn nhà.
Giản Chi bị ánh mắt trời chiếu thẳng vào mắt đánh thức, vừa mở mắt đã thấy trước mặt là nụ cười tươi của Thẩm Quân Mặc.
Cô vươn vai, nhưng làm quá nhanh nên chăn trên người rơi xuống đất. Thẩm Quân Mặc cúi người nhặt lên gấp lại gọn gàng rồi đưa cho cô.
“Cảm ơn”. Giản Chi nhận lấy, chậm chạp nói một câu: “Anh có muốn ăn bữa sáng luôn không?”.
Thẩm Quân Mặc mỉm cười gật đầu: “Làm cái gì cũng được, sau đó anh còn phải đi dạy nữa”.
Giản Chi mới nhớ tới thời khóa biểu của Quân Mặc, đứng lên, chẳng bao lâu trong nhà bếp đã vang lên tiếng leng ka leng keng của nồi niêu xong chảo.
Thẩm Quân Mặc cũng đứng dậy, ngồi bên bàn thủy tinh ngắm nhìn cô đang làm sữa đậu nành.
Hương nồng thơm thoang thoảng, vị ngọt thanh thanh, độ ấm vừa phải, khiến cho dạ dày trống rỗng nhanh chóng ấm áp.
Giản Chi nhanh nhẹn làm mọi việc. Cháo củ từ và bí đỏ được ninh trong nồi cơm điện. Hai nguyên liệu đơn giản này có sẵn trong tủ. Khi nấu cô còn dùng muỗng nghiền nát ra nên món cháo nhanh chóng hoàn thành.
Để có thêm dinh dưỡng cô luộc hai quả trứng gà, lấy dưa muối từ trong hũ ra chén.
Toàn bộ quá trình nhanh gọn lẹ. Thẩm Quân Mặc càng nhìn càng cảm thấy đây là một sự hưởng thụ dành cho người xem là anh. Hình ảnh sinh hoạt bình thường hàng ngày của cô dễ dàng khiến tim anh tan chảy.
Khoảng nửa giờ sau, từ nồi cơm điện bay ra mùi thơm phức của cháo. Giản Chi rút phích điện, mở nắp, hơi nóng mang theo hương vị đậm đà phả thẳng vào mặt cô.
Giản Chi múc một chén cho Thẩm Quân Mặc.
Màu cháo vàng sóng sánh hòa quyện với màu trắng tinh của gạo nếp. Hạt gạo nứt ra thành nhiều hình thù khác nhau do nhiệt độ cao. Thẩm Quân Mặc dùng thìa múc một miếng, nếm thử.
Bí đỏ thơm ngọt, củ từ bùi bùi, gạo nếp mềm dẻo. Tuy là mùi vị tự nhiên nhưng kết hợp với nhau rất hài hòa. Bữa sáng đã được ăn ngon như này, quả thật không thể diễn tả thành lời cảm giác thõa mãn trong lòng.
Giản Chi ngồi đối diện nhìn anh từng ngụm từng ngụm ăn hết. Ai không biết chắc nghĩ đây là bào ngư tổ yến mất.
Ăn xong bữa sáng cũng đã muộn, Thẩm Quân Mặc còn phải về trường nên chẳng thể nán lại thêm.
Giản Chi đưa quần áo đã được giặt khô hôm qua cho anh.
Thẩm Quân Mặc đón lấy, nhìn áo quần được xếp gọn gàng trên tay, mi mắt hơi giật giật. Trong lòng cảm giác kì lạ dần xâm chiếm, sâu sắc và thuần túy.
Anh vừa suy ngẫm vừa thay xong quần áo. Giản Chi thấy anh sắp đi, bèn bước vào phòng bếp. Lúc đi ra hơi vội, trên tay còn có một bình giữ ấm. Cô nói bữa sáng ăn ít quá, sợ lát nữa anh sẽ đói, cầm theo cái này lát hết giờ học có thứ để lót dạ.
Thẩm Quân Mặc mỉm cười cầm lấy, lưu luyến ngắm khuôn mặt sạch sẽ, trong trẻo của cô.
Đi đến cửa anh bỗng nhiên xoay người lại, cười rạng rỡ nhìn chằm chằm khuôn mặt mang vẻ mặt vui vẻ giống hệt mình.
Giản Chi bỗng ngơ ngơ ngác ngác, còn nghĩ anh định làm gì.
Thẩm Quân Mặc kiên trì im lặng đến cùng, chỉ có ánh mắt như ra đa quét tới quét lui trên người cô. Ừm, gò má Giản Chi dần ửng đỏ.
Anh bỗng di chuyển, bước một bước nhỏ về phía cô, cánh tay đưa lên, gạt lấy vài sợi tóc rối trên trán cô.
Sau động tác đó, Giản Chi thấy bản thân mình đứng hình trong mấy giây.
Rồi Thẩm Quân Mặc nghiêng người lại gần cô hơn. Bàn tay đang phủ trên vầng trán nhẹ lướt xuống gò má, lướt qua cần cổ. Năm ngón tay khẽ dùng sức, kéo cô về phía anh.
Tim cô đập rộn ràng. Màu đỏ hồng lan từ gò má ra khắp khuôn mặt. Từ từ từ từ, khuôn mặt đẹp đẽ của anh kề sát cô, cảm giác ấm nóng truyền từ trán xuống trái tim cô.
Anh hôn cô. Nụ hôn vào mi mắt của cô, tê tê dại dại.
Giản Chi vẫn còn chìm đắm, vẻ mặt không biết làm sao, xấu hổ và kinh ngạc.
Thẩm Quân Mặc nở nụ cười tươi. Vẫn ôn hòa, dịu dàng, lễ độ. Anh thân mật khoác tay lên vai cô nói: “Vào đi thôi. Tan làm gọi cho em. Nhé!”.
Giản Chi nghe lời anh đi vào. Đến khi nghe tiếng ô tô xa dần mới đưa tay khẽ chạm vào nơi anh hôn qua. Xúc cảm vẫn còn nguyên vẹn, khuôn mặt phơn phớt hồng, khóe miệng nở nụ cười rạng rỡ.
Giản Chi vừa cười vừa bước vào phòng khách. Cô ngồi trên ghế sô pha, ngửa đầu, giơ tay che khuất đôi mắt. Xuyên qua khe hở giữa những ngón tay ngắm ánh mặt trời ngoài cửa sổ. Cả người lại như rơi vào hũ mật. Trong không khí cũng tỏa ra hương thơm ngọt nồng của tình yêu.
Thẩm Quân Mặc đến trường đại học K cũng chưa muộn lắm. Chỉ là đối với sinh viên khoa ngoại ngữ anh được cho vào danh sách thần thánh không nhiễm khói bụi trần gian. Nên khi thầy Thẩm “thánh nhân” cầm trong tay bình giữ ấm thức ăn bước vào lớp học đã tạo ra sóng ngầm mãnh liệt.
Các bạn sinh viên nào dám ầm ỹ quá, chỉ nhỏ giọng rì rà rì rầm bàn luận sôi nổi.
Người khác chưa có manh mối gì, nhưng Ôn Tử ngồi ở hàng đầu tiên đáy lòng thất kinh – bình giữ ấm trong tay thầy Thẩm sao quen mắt vậy ta. Giống, giống hệt cái của chị Chi. Mới sáng sớm, chả lẽ hai người này tối hôm qua….
Ôn Tử cau mày thầm suy đoán. Cuối cùng tự kết luận mình đoán đúng, trong lòng thiếu kiên nhẫn, gấp gáp lấy điện thoại di động ra gửi đi một tin nhắn.
Bên kia Tiêu Dịch vẫn chưa dậy, bị tiếng chuông tin nhắn đánh thức nên tức giận, tung chăn bật dậy nhìn điện thoại. Hóa ra là của Ôn Tử, sự tức giận lập tức tan thành mây khói.
Đầu ngón tay lướt mở tin nhắn. Đọc xong khóe miệng cũng bật cười sâu xa. Nội dung tin nhắn chỉ là phụ, quan trọng là cô nhóc Ôn Tử kia muốn chia sẻ chuyện này với anh đầu tiên. Hành động này khiến anh hết sức hài lòng.
Bởi vì Thẩm Quân Mặc trước khi đi đã nói sau khi tan lớp sẽ gọi điện thoại nên gần đến buổi trưa Giản Chi lâu lâu lại ngó nghiêng điện thoại, thi thoảng còn ngóng về phía cửa đợi người.
Thế nhưng đến một giờ, điện thoại vẫn chẳng có động tĩnh gì. Giản Chi đang do dự có nên chủ động không thì nghe tiếng chuông gió leng keng truyền đến.
Cô nhìn về phía cửa, trong mắt còn có chút vui mừng hi vọng. Nhưng bóng người nơi cửa nào phải anh.
Ôn Tử mờ ám bước đến, quăng ba lô lên ghế sô pha, hùng hổ chạy đến bên Giản Chi, nịnh nọt lấy lòng: “Cô…”.
Giản Chi chưa tiêu hóa được chuyện gì đang diễn ra, khó hiểu nhìn cô ấy.
Ôn Tử nhếch miệng cười hì hì: “Cô! Sau này bài kiểm tra tiếng Pháp phải nhờ cô rồi. Cô nhất định phải giúp em qua môn đấy…”.
Lần này Giản Chi nghe rõ ràng rành mạch, mặt cô ửng hồng, giơ nắm đấm gõ gõ đầu Ôn Tử: “Ôi trời! Ngày thường đối xử tốt với em vô ích rồi. Giờ còn đùa giỡn trêu chọc chị”.
“Em nào dám, chị Chi đừng nói lung tung, để thầy nghe được em sẽ thê thảm lắm”. Ôn Tử cười vui vẻ né tránh, còn bông đùa thêm một câu.
Giản Chi mặc kệ cô bé, đi đến bếp rót trà. Nghĩ đến Thẩm Quân Mặc thất hẹn, lại quan tâm hỏi: “Hôm nay anh ấy bận lắm à?”.
Ôn Tử đùa đủ rồi nên thôi, cầm giúp hai tách trà, trả lời Giản Chi: “Em không rõ nữa. Thấy thầy Thẩm đang chuẩn bị về thì hiệu trưởng và trưởng khoa chạy đến nói gì đó. Hai người đó cỏ vẻ lo lắng, chắc là chuyện khẩn cấp…”.
Giản Chi nghe xong, nhíu mày.
Anh tối hôm qua ngủ không đủ giấc, sáng lại đi dạy, giờ lại bị việc gấp quấn người. Chẳng biết được ăn bữa trưa chưa, một bình cháo kia có khi còn chưa đụng đến.
“Em biết họ đi đâu không?”
Ôn Tử suy nghĩ, đáp: “Nhìn hướng đi thì là đi về phía tòa nhà hội nghị nhỏ. Để em hỏi thăm giúp chị xem sao nhé”.
Giản Chi gật đầu.
Ôn Tử có mạng lưới tình báo sâu rộng, chỉ một cuộc điện thoại đã có tin tức chính xác: “Mọi người nói sếp lớn sếp nhỏ của trường đều tập trung ở phòng hội nghị”.
Ôn Tử nói cụ thể, rõ ràng vị trí phòng hội nghị. Trường đại học K rộng lớn, cô sợ Giản Chi tìm không thấy. “…Chị cũng chưa đi qua tòa nhà văn phòng bao giờ, hay để em dẫn chị đi”.
Giản Chi lắc đầu, động tác mau lẹ chọn nguyên liệu Thẩm Quân Mặc thích ăn từ trong tủ lạnh để nấu nướng: “Không cần đâu. Em còn có hẹn với Tiêu Dịch, một mình chị đi là được rồi”.
Nghe Giản Chi nói vậy, Ôn Tử chẳng kiên trì nữa, xắn ống tay áo lên giúp đỡ.
Lúc Giản Chi đến trường cũng đã quá hai, ba giờ chiều. Đây là thời gian sinh viên đang học nên sân trường rất vắng vẻ, cô nhanh chóng theo lời Ôn Tử dặn tìm được tòa nhà văn phòng.
Cửa phòng hội nghị nhỏ vẫn đóng chặt. Âm thanh từ micro xuyên qua cánh cửa dày trịch đến tai Giản Chi, hình như đang thảo luận…
Giản Chi không bước tiếp mà lùi lại, đứng dựa người bên cửa sổ phòng hội nghị. Cô mở túi xách đựng bình giữ nhiệt ra kiểm tra lại độ ấm.
Tiếng đẩy cửa vang lên. Những tiếng nói thảo luận ồn ào từ bên trọng vọng ra ngoài. Giản Chi ngẩng đầu nhìn. Một người đàn ông trung niên mở cửa đi ra, cũng chẳng để ý đến nơi Giản Chi đứng mà đi thẳng về phòng vệ sinh…
Tuy hộp cơm vẫn ấm nhưng một tầng nước mỏng đã bám đầy mặt trong của nắp hộp. Nguyên liệu nấu ăn dù có tươi mới nhưng để lâu cũng sẽ ảnh hưởng đến mùi vị.
Giản Chi cẩn thận cột lại túi, hai tay ôm sát vào ngực. Cô nhìn ngó cửa phòng hội nghị, nhẹ nhàng cất bước qua.
Người đàn ông trung niên sau khi đi ra khép cửa không chặt, cô đi đến nhìn thấy một khe hở nhỏ giữa hai cánh cửa.
Vì ngược sáng nên cô nhìn không rõ. Trong phòng có rất nhiều người, có người ngồi đối diện, có người quay lưng lại phía cô. Thế mà cô vẫn nhanh chóng nhận ra bóng lưng của Thẩm Quân Mặc.
Anh ngồi chếch bên trong gần cửa sổ, không đối diện bàn họp hình tròn mà nhích ghế hướng về phía màn hình trên sân khấu. Một tay tựa vào bàn chống đầu, giữa ngón trỏ và ngón giữa kẹp một điếu thuốc cháy gần hết, tàn thuốc lấp lóe sáng rồi tắt.
Từ trước đến giờ Giản Chi chưa bao giờ thấy Thẩm Quân Mặc hút thuốc. Nhìn anh trong hoàn cảnh này, cảm thấy giống như anh mượn khói thuốc để nâng cao tinh thần.
Trong phòng họp đã chuyển từ thảo luận công việc sang trò chuyện hàng ngày. Rất nhiều người đi tới đi lui nói chuyện với Thẩm Quân Mặc. Anh chỉ cười đáp lời họ, chẳng nói được mấy câu.
Nhìn anh ung dung, điềm tĩnh đứng giữa mọi người Giản Chi bỗng nhớ đến nụ hôn buổi sáng, gò má đã bắt đầu ửng hồng nhàn nhạt, mỉm cười cầm túi bước lui về sau hai bước.
“Cô tìm ai?”.
Trong hành lang vang lên tiếng nói. Giản Chi quay phắt lại, hóa ra là người đàn ông trung niên ban nãy.
Trong phòng họp, Thẩm Quân Mặc lơ đãng nhìn ra cửa, không ngờ chợt thấy một bóng dáng quen thuộc. Không để ý những người nói chuyện xung quanh, anh dụi tắt tàn thuốc trong tay, đẩy ghế ra, bước vững vàng ra ngoài.
“…À, tôi tìm Thẩm…”.
Ngay khi Giản Chi còn ấp a ấp úng trả lời, Thẩm Quân Mặc đã bước ra khỏi phòng đến bên cạnh cô.
Anh cầm tay cô, khuôn mặt mừng rỡ, khóe mắt mang ý cười nhìn cô chăm chú. Sau vài giây mới dịu dàng nói với cô: “Lần sau đến nhớ nói trước với anh”.
Giản Chi rủ mắt, nhẹ nhàng nói: “Cũng đâu đợi lâu lắm…”.
Thẩm Quân Mặc cầm túi từ tay cô, mở ra nhìn: “Em vất vả rồi”.
Giản Chi lắc đầu, mím môi, khe khẽ trả lời: “Em nghe Ôn Tử kể chuyện, đoán là anh không có thời gian ăn trưa, nên làm vài thứ mang đến…”.
Thẩm Quân Mặc vui vẻ, gói lại túi đồ kĩ càng, cầm chặt trong tay, kéo Giản Chi đi nhanh vào phòng họp, nói: “Anh đi lấy vài thứ, rồi chúng ta về”.
Người đàn ông trung niên ở phía sau, nhìn hai người tay trong tay, thêm nội dung nói chuyện thân mật, sau giây lát kinh ngạc mới chợt hiểu “A, hóa ra tìm thầy Thẩm..”.
Mặc dù Giản Chi hơi căng thẳng, ngại ngùng nhưng vẫn bước theo sau anh. Mắt cô dán chặt xuống sàn nhà, cho đến khi anh dừng lại ngay chỗ ngồi, cô mới ngẩng đầu nhìn xung quanh. Lúc này cô mới nhận ra, cái người hay gây chuyện với cô – Đinh Di San đang ngồi bên cạnh Thẩm Quân Mặc.
Đinh Di San cũng nhanh chóng nhận ra Giản Chi. Chỉ là cô ta không giống như trước đây soi mói cô mà lại thân thiết, nhiệt tình chào hỏi.
Giản Chi cảm thấy kì quặc nhưng vần vui vẻ chào hỏi lại cô ta.
Đinh Di San quay đầu, đôi mắt sáng mang ý cười nói với người đang ngồi gần đó: “Hiệu trưởng, tôi thấy mọi chuyện cũng thảo luận xong rồi. A Mặc có chuyện riêng, hôm nay thế này là được rồi”.
Bên kia người ngồi ở vị trí lãnh đạo cười ha ha gật đầu nói: “Được được, tan họp thôi”.
Mọi người nghe hiệu trưởng nói xong thì bắt đầu thu dọn đồ đạc, đồng thời nhìn Thẩm Quân Mặc với vẻ tò mò, nhiều chuyện.
Giản Chi đã đến đại học K vài lần, có vài người trẻ tuổi nhìn cô thấy quen thuộc, mở miệng hỏi: “A, thầy Thẩm quý báu của chúng ta, giới thiệu cho mọi người đi chứ, bạn gái hả…”.
Trong lòng Giản Chi chấn động, lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh.
Ngược lại Thẩm Quân Mặc chẳng có vẻ gì thiếu tự nhiên hay chật vật. Anh còn vô cùng vui mừng, khẽ nắn nắn bàn tay trong tay mình để động viên, gật đầu, tự nhiên nói: “Cô ấy là Giản Chi – bạn gái của tôi”.
Những người ở đây bình thường đều mang bộ dáng nghiêm trang, đạo mạo của người lớn tuổi, chẳng ngờ Thẩm Quân Mặc phối hợp trả lời nên trong chốc lát phản ứng chậm một nhịp.
Đến khi hai người thân thiết nắm tay nhau biến mất ở cửa, mọi người mới thầm than vãn bản thân chậm chạp, sự hâm mộ của các cô giáo trẻ đong đầy trong mắt.
Có mỗi Đinh Di San mới cười nói lại có vẻ cứng ngắc trên mặt. Tay cô ta nắm chặt thành nắm đấm buông thõng bên người.