Độc Gia Sủng Thê

Chương 8: Lấy Hết Can Đảm Đi Tìm Sầm Chí Quyền 4


Đọc truyện Độc Gia Sủng Thê – Chương 8: Lấy Hết Can Đảm Đi Tìm Sầm Chí Quyền 4


Chương 08: Lấy hết can đảm đi tìm Sầm Chí Quyền (4)
Nhà họ Sầm có một vị trí gần như không ai lay chuyển nổi trong giới thương nghiệp Singapore, có được như vậy đều là do tổ tiên mười mấy đời của họ Sầm khổ tâm kinh doanh mà nên, mà nay, người chấp chưởng của gia tộc – Sầm lão thái gia năm nay đã gần tám mươi càng khiến cho người người nể phục.

Năm đó tuy rằng nhà họ Sầm giàu có nức tiếng nhưng tình thân rạn nứt, Sầm lão thái gia bằng vào thủ đoạn cứng rắn và quyết tâm hơn người của mình thống nhất lại cả gia tộc họ Sầm.

Những năm gần đây, dưới sự quản trị của ông, không ai dám xem thường địa vị của nhà họ Sầm trên thương trường, hơn nữa, quan hệ của ông với giới chính khách cũng cực kỳ thâm hậu, mối quan hệ nhiều đến mức khó tin.
Sầm lão thái gia đời này có thể nói là con đàn cháu đống, ba đứa con trai, tám đứa cháu trai, sáu đứa cháu gái.
Mà trong số những đứa cháu của ông đó, Sầm Chí Quyền tuổi lớn nhất, theo cá tính truyền thống của Sầm lão thái gia, một cách đương nhiên, hắn trở thành người thừa kế đích truyền của gia tộc họ Sầm.
Nhưng sáu năm trước, khi Sầm Dung Cần lúc đó chỉ mới 22 tuổi, vừa lấy được bằng thạc sĩ từ đại học Haward trở về, tự tay khai phá một “tập đoàn Dương Bách” chuyên về khai thác địa ốc, mấy năm gần đây giúp cho Sầm thị kiếm được một khoản lợi nhuận khổng lồ, đẩy Sầm thị lên một tầm cao mới, công lao của Sầm Dung Cần quả thực không nhỏ.
Nhất là mấy năm qua năm tập đoàn đa quốc gia hợp tác khai thác một dự án xây dựng thị trấn mới ở Moscow càng khiến cho thái độ của Sầm lão thái gia đối với Sầm Dung Cần khác xưa, coi trọng hơn nhiều khiến cho người ngoài bắt đầu bàn tán xôn xao, không ngừng suy đoán xem rốt cuộc ai mới là người được giao quyền thừa kế gia nghiệp họ Sầm.

Năng lực của Sầm Dung Cần không thể xem thường nhưng Sầm Chí Quyền đương nhiên càng không thể xem thường.
Những năm nay, Sầm Chí Quyền ở nước ngoài vận hành ngân hàng đầu tư Anh Hoa cũng cực kỳ thành công, phạm vi kinh doanh đã vượt ra khỏi châu Á, dần tiến quân vào Âu Mỹ, thành tích cũng khiến người ta chắc lưỡi.
Những năm qua, hai anh em bề ngoài mỗi người phụ trách một lĩnh vực riêng nhưng bên trong thì luôn trong trạng thái ganh đua, nhiều lúc trở về trụ sở chính họp, tình huống đó càng thêm rõ ràng nhưng lại không có ai có ý ngăn chặn loại tình huống này phát sinh.
Hai tháng trước, qua một cuộc biến động lớn trong giới tài chính thế giới, ngân hàng đầu tư Anh Hoa cùng tập đoàn tài chính Phạm thị ở Anh và tập đoàn Shelton ở Mỹ liên hợp với nhau thành lập BCF, một tập đoàn thương nghiệp mới càng hùng mạnh hơn, do Bách Thiếu Khuynh, người thừa kế của tập đoàn Shelton đảm nhiệm chức vụ CEO của tập đoàn mới.
Còn Sầm Chí Quyền, sau khi sáp nhập Anh Hoa vào BCF thì quay về tiếp nhận chức vụ CEO của tập đoàn Sầm thị, chuyện tiếp nhận này mang hàm ý rất rõ ràng khiến cho người trước giờ vị thế không kém là Sầm Dung Cần ngoại trừ than thầm một tiếng ra thì càng nhiều là không cam lòng.

Sầm lão thái gia quả nhiên thiên vị!
Năng lực của Sầm Dung Cần ai nấy đều nhìn thấy, chẳng lẽ chỉ bởi vì người kia là cháu đích tôn nên hắn không có cơ hội? Đương nhiên, năng lực của Sầm Chí Quyền cũng không ai dám xem thường, đối với chuyện hắn quay về tổng bộ của Sầm thị cũng là chuyện mọi người sớm đã dự liệu được nhưng điều ai nấy không ngờ là, Sầm Chí Quyền vừa quay về thì ba hắn đã thoái nhượng chức vụ CEO cho con trai, động tác này cũng không khỏi quá nhanh rồi!
Nhưng lão thái gia căn bản là không để tâm đến ý kiến của người ngoài, cho dù người khác cảm thấy bất bình thay cho Sầm Dung Cần thì cũng chỉ cười không giải thích.

Mà bản thân người trong cuộc là Sầm Dung Cần thì lại không bày tỏ thái độ thì người ngoài có ý kiến thì cũng vô dụng.

Người ngoài ai nấy đều nghĩ không ra, trước đây Sầm Dung Cần luôn cùng Sầm Chí Quyền tranh đấu kịch liệt tại sao đột nhiên lại buông tay, nếu theo lẽ thường, một khi Sầm Chí Quyền ngồi vững vị trí người cầm quyền của Sầm thị, muốn lung lay cũng không phải chuyện dễ dàng.
Đương nhiên, Sầm Dung Cần vẫn còn một hy vọng, đó chính là liên hôn.
Sầm Chí Quyền – người cháu trưởng của họ Sầm năm nay đã 33 tuổi nhưng hắn và những người anh em khác đều chưa có ai kết hôn, nếu như Sầm Dung Cần có bản lĩnh kiếm được một người vợ gia thế tương đương, có hỗ trợ cho sự nghiệp của mình, muốn giành lại vị trí người cầm quyền cũng không phải không có khả năng.
Mười một giờ bốn mươi phút, Quan Mẫn Mẫn đứng trước tòa cao ốc khí thế bức người của Sầm thị thương nghiệp, trong tay là phần tài liệu tài vụ mà vừa nãy hai vị chủ quản cao cấp vừa đưa cho mình, thần kinh căng như dây đàn.
Vì không để hai người chủ quản biết cô đến đây thực ra là để cùng hắn bàn chuyện riêng, Quan Mẫn Mẫn để họ quay về công ty trước.
Trước đây họ vẫn không mấy yên tâm để cô đi gặp Sầm tổng một mình bởi vì cô hoàn toàn chưa tiếp xúc qua nghiệp vụ của công ty, thậm chí ngay cả công ty của nhà cô cũng chẳng đến được mấy lần, như vậy làm sao có thể đi bàn chuyện làm ăn với khách, nhất là với dạng đại boss như Sầm Chí Quyền? Nhưng khi nghe Quan Mẫn Mẫn nói: “Chúng tôi biết nhau rất rõ, rõ đến nỗi suýt nữa thì kết hôn, tôi như thế nào, anh ta rõ ràng nhất. thì rốt cuộc họ không còn gì để nói.
Có lúc, quan hệ giữa người với người rất vi diệu, không cần phải tài giỏi thế nào cũng có thể làm được chuyện mà người khác không làm được.
Đương nhiên, câu này là Quan Mẫn Mẫn nói dối, cô với Sầm Chí Quyền hoàn toàn không quen, nếu không muốn nói là cô cực kỳ sợ anh ta, nhưng không nói dối thì họ sẽ không đồng ý cho cô vào một mình, như vậy cô làm sao đòi lại được hành lý?
Thực ra, hôm nay cô lấy hết dũng khí đến gặp Sầm Chí Quyền, cũng là vì muốn nói một tiếng xin lỗi, bất kể anh ta có để ý hay không, có còn tức giận hay không, dù sao sự thực là, măm đó bởi vì chưa chín chắn mà cô đã gây ra chuyện làm anh ta hết sức mất mặt.
Quan Mẫn Mẫn, sợ cái gì? Cũng không phải lần đầu gặp anh ta! Cô tự cổ vũ bản thân như vậy, vừa cất bước định tiến vào thì cánh cửa kiếng trong suốt cảm ứng tự động mở ra, bước ra là một người cô đã quá quen thuộc, người anh cùng cha khác mẹ với cô.

Tuy rằng ở cùng dưới một mái nhà mười mấy năm nhưng Quan Mẫn Mẫn và Quan Dĩ Thần thực ra chỉ là những người xa lạ quen mặt nhau mà thôi, trong ấn tượng của cô, họ nói chuyện với nhau tuyệt đối không vượt qua hai mươi câu, hơn nữa, thường là dưới những tình huống bất đắc dĩ, mỗi lần gặp, cô sẽ khiếp sợ gọi một tiếng: “Anh” sau đó Quan Dĩ Thần đơn giản đáp lại một tiếng: “Ừ”, thế thôi.
Trong hai mươi mấy năm cuộc đời mình, Quan Mẫn Mẫn sợ nhất là hai người, một người là Quan Dĩ Thần, người kia, dĩ nhiên là Sầm Chí Quyền.
Quan Mẫn Mẫn sợ Quan Dĩ Thần là bởi vì cô cảm thấy hắn luôn không xem mình là em gái, cô cũng không dám lấy lòng hắn, hơn nữa hắn là người cực kỳ ít nói, lúc không nói chuyện, chỉ cần một ánh mắt hay vẻ mặt âm trầm của mình là đủ khiến người khác đông lạnh.
Còn về chuyện tại sao cô lại sợ Sầm Chí Quyền…
Nói đi thì cũng nói lại, Sầm Chí Quyền và Quan Dĩ Thần là có rất nhiều điểm tương đồng, cùng là trưởng tôn của một đại gia tộc, vị thế đều rất cao, rất ưu tú, cũng rất ít nói, đều khiến cô không dám nhìn nhiều một lần.
Nhưng đó chỉ là một lý do, lý do quan trọng hơn là…
Đến tìm Chí Quyền?
Quan Dĩ Thần lặng lẽ quan sát cô “em gái” đang vội rụt chân về, rõ ràng là muốn kéo xa khoảng cách với mình kia, âm trầm hỏi.
Dạ. Quan Mẫn Mẫn không ngờ là Quan Dĩ Thần lại chủ động nói chuyện với mình, hơn nữa còn nói một câu dài như vậy, cô quả thực có chút giật mình, hơn nữa hoàn toàn không nghĩ ra vì sao anh ta lại ở đây, tại sao phải rời nhà đi, tại sao lại cùng ba tranh đấu đến cục diện này?
Cô chỉ có thể ngây ngốc đứng đó, trả lời một tiếng rồi không nói gì thêm nữa.
Rõ ràng là Quan Dĩ Thần cũng không muốn lãng phí thời gian với cô “em gái” này, hắn nhếch môi, cũng không hỏi xem cô đến làm gì, chỉ thu hồi tầm mắt, nhấc chân rời đi.
Chỉ là, xe vừa mới rời khỏi Sầm thị thì Quan Dĩ Thần đã lấy điện thoại ra ấn gọi…
Ba tôi hình như đã xem Quan Mẫn Mẫn là nước cờ cuối.

Gì? Đối phương rõ ràng là có chút ngạc nhiên.
Quan Mẫn Mẫn hiện đang ở dưới sảnh công ty cậu.

Nếu như cậu muốn, rất nhanh là có thể nhìn thấy.
Nói xong câu đó, Quan Dĩ Thần ngắt điện thoại, nhấn mạnh chân ga, xe lập tức vọt đi như làn khói.
Quan Mẫn Mẫn nhìn theo xe của Quan Dĩ Thần cho đến khi nó hoàn toàn biến mất mới rầu rĩ cúi đầu, chuyện của mình còn lo chưa xong, làm gì có tinh lực đi quản chuyện của anh ta chứ?
Cô vừa quay đầu định đi vào trong thì mới phát hiện bên cạnh mình từ lúc nào đã có thêm một người đàn ông mặc tây trang màu đen.
Quan tiểu thư phải không? Anh ta hỏi, giọng nhã nhặn mà lịch thiệp.
Phải. Quan Mẫn Mẫn nghi hoặc gật đầu.
Tôi là Khải Văn, là trợ lý đặc biệt của tổng tài đương nhiệm của tập đoàn Sầm thị. Khải Văn vừa nói vừa dẫn đường cho cô tiến vào gian đại sảnh khí thế phi phàm của tòa cao ốc Sầm thị, Xin đi theo tôi.
Tôi…tôi… Cô còn chưa nói rõ ý định đến đây của mình, cũng không có gọi điện thoại trước cho Sầm Chí Quyền, anh ta làm sao biết cô đến tìm mình chứ?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.