Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu, Sủng Tận Trời

Chương 229: Kết Cục Của Cố Mỹ Tâm I


Đọc truyện Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu, Sủng Tận Trời – Chương 229: Kết Cục Của Cố Mỹ Tâm I


Bầu không khí trên xe rất ngột ngạt.

Cố Mỹ Tâm hèn nhát nhìn vẻ mặt âm u và im lặng của Cố Cửu: “Anh hai, xin, xin lỗi, em, em không phải cố ý đâu.”
“Em làm anh quá thất vọng.

Sau khi quay về anh sẽ kêu bố đưa em sang Anh, hoàn thành xong chương trình học rồi hẵng về lại.” Cố Cửu cảm thấy không để cho cô ta chịu khổ cực, cô ta sẽ không thay đổi được.
‘Em không muốn, anh hai, em không muốn qua Anh.

Em sai rồi, anh hai, anh đừng kể với bố mẹ chuyện này được không? Họ sẽ đau lòng lắm, anh hai, em xin anh đấy.” Cố Mỹ Tâm khóc tấm tức.
“Lần này không để e tùy hứng nữa.” Cố Cửu không muốn thương lượng.
“Anh hai, anh không thể đối xử với em như vậy, em là em gái của anh mà.” Cố Mỹ Tâm kéo cánh tay Cố Cửu khóc lóc cầu xin.
“Vậy vừa rồi em có coi anh là anh trai không? Em có coi anh Triệu là anh trai không? Giáo dưỡng của em đâu? Thiện lương của em đâu? Sao anh chỉ nhìn thấy một người phụ nữ với lòng dạ nham hiểm! Đừng nói là anh Triệu không thích em, chẳng có người đàn ông nào thích nổi một người phụ nữ xấu xa như vậy đâu! Nếu em vẫn không biết hối cải, sau này sẽ trở thành một sai lầm rất nghiêm trọng.”
Cố Cửu giận dữ gầm lên, khuôn mặt vì tức giận mà đỏ bừng.
Cố Mỹ Tâm chưa bao giờ thấy Cố Cửu giận dữ với mình như vậy, cô ta sợ hãi đến mức bật khóc nức nở.

“Khóc cái gì mà khóc! Em còn mặt mũi để khóc sao.

Mau xin lỗi Vô Cốt, còn anh Triệu và Kỷ Hi Nguyệt nữa.” Cố Cửu nổi đóa.
Cố Mỹ Tâm ngẩng phắt lên nhìn anh ấy, trong mắt đều là vẻ khó tin.

Cô ta cảm thấy người anh hai Cố Cửu này hoàn toàn không thích mình, chỉ đi nói giúp cho người ngoài.
“Sao? Vẫn cảm thấy bản thân không hề làm sai à?” Cố Cửu trợn mắt nhìn cô ta.
Cố Mỹ Tâm thở phì phò nói: “Em, em có thể xin lỗi anh Triệu và Kỷ Hi Nguyệt, nhưng tại sao phải xin lỗi cô ta? Cô ta chẳng qua chỉ là một vệ sĩ thôi mà.”
Mọi người đều nghe thấy câu này.

Kỷ Hi Nguyệt nhìn Triệu Húc Hàn lắc đầu ngao ngán, Triệu Húc Hàn cũng lắc đầu, trong ánh mắt đầy vẻ thất vọng.
“Em, con nhóc chết tiệt này, ở đâu ra cái tư tưởng như vậy hả?” Cố Cửu kinh ngạc đến đờ đẫn.
Vô Cốt ở phía trước lạnh mặt, trong lòng vừa tức giận vừa đau xót.
“Vốn dĩ là như vậy mà!” Cố Mỹ Tâm ngang ngược nói.
Cố Cửu tức giận đưa tay chực đánh, Cố Mỹ Tâm lập tức sợ hãi ôm đầu.


Cố Cửu không xuống tay được đành hậm hực bỏ tay xuống.
“Vô Cốt, thực sự xin lỗi.

Cô không sao chứ?” Cố Cửu xin lỗi Vô Cốt đang ngồi trước mặt.
“Cố thiếu, tôi không sao.

Không cần khách khí.” Giọng nói của Vô Cốt không có lấy độ ấm.
Cố Mỹ Tâm lập tức chêm vào: “Anh xem, cô ta đã nói không sao rồi đấy.”
“Xin lỗi anh Triệu với chị Kỷ!” Cố Cửu lại gầm lên.
Cố Mỹ Tâm lúc này mới chép miệng xoay đầu lại, nhìn sắc mặt khó coi của Triệu Húc Hàn ấm ức nói: “Xin lỗi anh Triệu.” Sau đó nhìn sang Kỷ Hi Nguyệt, thấy cả người cô ướt sũng trong lòng lại trỗi dậy cảm giác sảng khoái.
“Xin lỗi Kỷ tiểu thư, à không, chị Kỷ.” Cố Mỹ Tâm giả vờ tủi thân: “Tôi biết chị rất quan tâm anh hai của tôi, nên mới rớt xuống dưới hồ cùng anh ấy.”
Câu nói này quả thực là cố ý cạnh khóe, tới giờ này rồi mà cô ta còn muốn ly gián tình cảm của Triệu Húc Hàn và Kỷ Hi Nguyệt.
Ánh mắt của Triệu Húc Hàn rất u ám: “Cố Mỹ Tâm, cô quá đáng rồi đấy.” Nếu không nể mặt Cố Cửu và Cố gia, Cố Mỹ Tâm đã được ‘dạo chơi’ dưới hồ Lộc rồi.
“Anh Triệu, anh nói vậy là sao? Em quá đáng chỗ nào? Cô ấy thực sự rất để ý anh hai em.

Anh Triệu, anh phải cẩn thận đấy, cô ấy thực sự không thích anh đâu, bằng không cô ta ấy đâu có nói chỉ cần anh đồng ý thì cô ấy sẽ lập tức chia tay!”
Lời nói của Cố Mỹ Tâm khiến Kỷ Hi Nguyệt tròn xoe hai mắt.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.