Đọc truyện Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu, Sủng Tận Trời – Chương 228: Tình Địch Thật Xuất Hiện Viii
Vô Cốt giờ khắc này ghét bỏ Cố Mỹ Tâm hơn cả Kỷ Hi Nguyệt, khuôn mặt vốn dĩ lạnh lùng giờ càng lạnh hơn.
“Vâng!” Vô Cốt đành phải đồng ý.
Cô ta bước tới trước mặt Cố Mỹ Tâm lãnh đạm nói: “Cố Tiểu thư, để tôi đưa cô về nhà!”
Cố Mỹ Tâm liếc nhìn cô ta, đột nhiên vươn tay ra tát thẳng vào mặt Vô Cốt rồi oán: “Cô là cái thá gì chứ!”
Rõ ràng Cố Mỹ Tâm đã đem toàn bộ sự tức giận đổ lên trên người Vô Cốt.
Kỷ Hi Nguyệt hết hồn, thực sự cái tát này hơi chát, âm thanh cũng lanh lảnh.
Trên mặt Vô Cốt đã in đậm năm dấu vân tay đỏ chót.
“Mỹ Tâm!” Cố Cửu biến sắc, anh ấy bị dọa hết hồn, “Sao em lại đánh người! Em đúng là được chiều quá hóa hư.
Theo anh về nhà!”
“Em không về! Em muốn đi theo!” Cố Mỹ Tâm dở tính khí đại tiểu thư.
“Theo anh về nhà! Em đúng là càng ngày càng vô lý rồi.” Cố Cửu tức giận đến méo mặt.
“Em không về!” Cố Mỹ Tâm kháng cự Cố Cửu.
Một tiếng tát vang lên, Cố Cửu chịu không được tức giận trực tiếp đánh Cố Mỹ Tâm.
Cố Mỹ Tâm đờ đẫn, không dám tin nhìn Cố Cửu, nước mắt lã chã rớt xuống.
“Tôi biết tôi chỉ là em họ của anh, anh chưa bao giờ xem tôi như em gái ruột.
Anh chỉ biết giúp đỡ người ngoài, các người là một lũ giả nhân giả nghĩa! Không muốn nhìn thấy tôi được hạnh phúc.” Cố Mỹ Tâm nhìn Cố Cửu thù hận nói.
“Em, em!” Cố Cửu nổi đóa, “Em theo anh về nhà nhanh.
Từ bao giờ mà em lại trở thành kiểu người như thế này hả? Những lời nói vô nhân đạo như vậy mà em có thể nói ra được, em không thấy hổ thẹn với bố mẹ sao?”
“Theo anh về nhà!” Cố Cửu dùng sức lôi kéo Cố Mỹ Tâm.
Kết quả Cố Mỹ Tâm còn duỗi chân đá Cố Cửu, nhất quyết nói: “Em không về, em không về!”
Cố Mỹ Tâm từ nhỏ đã luyện võ, mặc dù không bằng Hạ Tâm Lan nhưng sức lực cũng không hề nhỏ.
Còn Cố Cửu bởi vì không có luyện tập nên cú đá đó đã trúng thẳng vào bắp đùi.
Cố Cửu loạng choạng, tình cờ lại đang đứng cạnh bên bờ hồ, đột nhiên lùi lại và ngã về phía sau.
“Cẩn thận!” Kỷ Hi Nguyệt đứng gần Cố Cửu nhất, và cũng sát bên bờ hồ.
Cho nên cô lập tức chạy đến kéo Cố Cửu lại, nhưng Cố Cửu thân hình to lớn, cân nặng lại nhiều hơn cô, thành ra cả hai người cùng rơi tõm xuống hồ Lộc.
Triệu Húc Hàn lập tức chạy đến hét lên: “Tiểu Nguyệt!”
Anh biết Kỷ Hi Nguyệt và Cố Cửu đều biết bơi, nên không lo lắng lắm, nhưng anh không ngờ Cố Mỹ Tâm lại trở nên xấu tính đến mức này.
Cố Cửu và Kỷ Hi Nguyệt từ dưới nước trồi lên, Cố Cửu toàn thân phát run, sắc mặt tái nhợt.
Kỷ Hi Nguyệt thì dở khóc dở cười, đi du ngoạn là thế này đây sao?
Thực sự là một ký ức khó quên.
“Tiểu Nguyệt, xin lỗi cô.” Cố Cửu nói vội, “Cô mau lên trên đi!”
Triệu Húc Hàn vươn tay nắm lấy cánh tay đang đưa lên của Kỷ Hi Nguyệt, sau đó nhẹ nhàng kéo cô lên khỏi mặt nước trong một phát.
Kỷ Hi Nguyệt cũng muốn mê mẩn, người đàn ông này sức lực thật sự quá kinh người.
Sắc mặt Triệu Húc Hàn tối sầm, anh nhanh chóng cởi áo vest ra khoác lên người Kỷ Hi Nguyệt, sau đó ôm vai cô nói: “Đi thôi, quay về thay đồ đã rồi lại đến.”
Kỷ Hi Nguyệt cũng không nói nhiều, nhìn vẻ mặt của Cố Mỹ Tâm thì thấy cô ta có chút bối rối, nhưng trong ánh mắt vẫn còn vẻ căm hận.
Tiêu Ân tới kéo Cố Cửu lên.
Khách du lịch qua lại cũng rất đông, nhìn thấy cảnh này thì chỉ chỉ trỏ trỏ, nhao nhao bàn tán.
cố Cửu cảm thấy mất sạch mặt mũi.
Mọi người còn chưa kịp tham quan hồ thì phải quay về, nếu không Cố Cửu và Kỷ Hi Nguyệt rất có thể sẽ bị cảm lạnh.