Đọc truyện Độc Bộ – Chương 93: Bảo vãn bối mở ra
“Ta biết chứ, cho nên ta mới nghi ngờ là có vấn đề.” Trần Dũng nghiêm túc nói.
“Nghi ngờ cái gì nữa, chẳng phải là ngươi đã phá giải rồi hay sao. Nào, qua đây ngồi uống rượu.” Lý Trí trợn trắng mắt lườm Trần Dũng một cái, sau đó vẫy tay giục lão ngồi xuống uống rượu.
“Phá giải cái gì? Hôm nay ngươi chỉ sai người đưa cho ta một tờ giấy , không hề làm mấy cái trò rối tinh rối mù như lúc trước, nhất định là có vấn đề.” Trần Dũng trả lời.
“Sao lại chỉ có một tờ giấy? Ta đưa cho ngươi một cái hộp gỗ cơ mà, phải phá giải trận pháp trên đó thì mới có thể mở ra. Ta đã tính toán trước cả rồi, đúng ra ngươi phải muộn hơn nữa mới có thể mở ra.” Lý Trí nói.
“Hộp gỗ? Lấy đâu ra, chỉ đưa có mỗi tờ giấy.”
“. . .” Lý Trí nín lặng một lúc, “Hắc Hùng.”
“Lão gia, có chuyện gì?” Vừa mới dứt câu, một gã đàn ông to cao đen thui đã lập tức xuất hiện, quả thật là không thẹn với cái tên Hắc Hùng (gấu đen).
“Sáng nay ta bảo ngươi đưa cái hộp qua bên đó, có chuyện gì xảy ra hay không?” Lý Trí hỏi.
Hắc Hùng lắc đầu, trả lời: “Không có, tiểu nhân giao cái hộp đó cho đệ tử canh cổng của Thanh Vân Kiếm Phái, trước đó thì không có bất kỳ chuyện gì xảy ra.”
“Đệ tử canh cổng? Đúng là hắn đã chuyển lại cho ta, nhưng không phải cái hộp mà là một tờ giấy.” Trần Dũng nói.
“Vấn đề nằm ở ngay chỗ này. Hắc Hùng đưa cho hắn là cái hộp, nhưng khi đến tay ngươi lại là một tờ giấy. Chẳng lẽ, cái hộp đó đã bị tên đệ tử canh cổng kia mở ra hay sao?” Lý Trí nghi ngờ thắc mắc. Từ khi nào mà đệ tử canh cổng của Thanh Vân Kiếm Phái cũng có được bản lĩnh này. Thanh Vân Kiếm Phái chưa bao giờ tôn trận pháp lên hàng đầu cả. Sở dĩ năng lực về trận pháp của Trần Dũng không tệ hoàn toàn chỉ vì chính mình luôn duy trì cái truyền thống này giữa hai người.
Hơn nữa, theo Lý Trí thấy, trình độ về trận pháp của Trần Dũng có thể nói là yếu đến mức không thể yếu hơn được nữa, chỉ tương đương với người mới bước chân vào học. Còn việc thường bẫy lão chỉ là một hình thức vui đùa mang tính chất bạn bè, mà không phải là cố ý làm khó lão ta, độ khó luôn được khống chế ở mức lão ta có thể phá giải. Hơn nữa, chính bân thân lão ta cũng thích tham gia những trò vui đùa này.
“Đi, đi hỏi xem sao.” Lý Trí nói luôn. Giờ lão ta không còn hứng thú gì với việc ăn cơm nữa rồi. Nếu như không làm rõ đầu đuôi chuyện này, lão không thể nào yên lòng được.
“Đi thôi.” Trần Dũng không lạ gì tính cách Lý Trí, thừa hiểu nếu lão không làm cho ra nhẽ thì khẳng định là sẽ đứng ngồi không yên.
“Cái tên đệ tử canh cổng của các ngươi là ai? Hắn biết trận pháp hay sao?” Lý Trí vừa đi vừa hỏi.
“Ta không biết. Hắn chỉ là một đệ tử tạp dịch bình thường, ta để ý tới làm cái gì. Theo ta suy đoán, có lẽ hắn chẳng qua là nhất thời may mắn cho nên mới mở được cái cái hộp đó mà thôi.” Trần Dũng ngẫm nghĩ một lát, nhưng thật sự không nhớ ra được tin tức gì có liên quan đến Bộ Tranh, thậm chí ngay cả tên gã lão ta cũng còn không nhớ.
Lý Trí lắc đầu nói: “Không có khả năng nhất thời may mắn được. Muốn phá giải cách sắp đặt thiết kế của ta thì phải cần thực hiện rất nhiều công đoạn, nhầm một bước là phải làm lại từ đầu. Nếu như quả thật chỉ là do may mắn mà mở ra được, vậy thì chỉ có thể nói đó là một kỳ tích.”
“Hầu như không có khả năng là phá giải được. Ta đã nhận được tờ giấy đó ngay từ trước giữa trưa, ngươi đưa tới vào lúc nào? Nếu đúng là bị phá giải, chẳng lẽ trận pháp lần này của ngươi rất đơn giản?” Lúc này Trần Dũng đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, đó là thời gian. Bộ Tranh chuyển nó cho lão ngay từ trước giữa trưa, không bao lâu sau khi gã được người ta nhờ chuyển.
“Trước giữa trưa?” Lý Trí sững người ra một thoáng. Lão ta vẫn còn nhớ rõ, lúc mình bảo Hắc Hùng chuyển đồ qua bên đó, mặt trời đã lên rất cao rồi. Lúc đưa đến nơi chắc cũng phải đến tầm giữa trưa rồi, hầu như không có khoảng trống về mặt thời gian.
Đây là điều hầu như không có khả năng xảy ra. Cái hộp gỗ đó mặc dù là của mình, nhưng kể cả chính mình tự tay mở ra cũng phải mất một quãng thời gian, đấy còn là do mình đã biết rõ cấu trúc của nó. Còn nếu như trong trường hợp bản thân không biết trước, với một cấu trúc phức tạp như thế này, mình cũng phải tốn trên một canh giờ mới phá giải được.
Nếu tính toán cho kỹ thì cũng phải đến buổi chiều, dù phá bằng cách nào cũng không thể xong trước giữa trưa được.
Nếu như vậy, có lẽ trận pháp không hề bị phá giải, mà chắc hẳn đã dùng một biện pháp nào đấy để mở ra. Nói tóm lại, cứ đến chỗ đó hỏi là biết ngay.
Chẳng mấy chốc, hai người đã ngồi xe ngựa đến biệt viện. Sau khi gọi cửa, Bộ Tranh đã xuất hiện trước mặt hai người họ. Vừa gặp mặt, gã đã bị Lý Trí phủ đầu bằng một câu hỏi —
“Ngươi có biết trận pháp không?”
“Biết sơ sài.” Bộ Tranh ngẩn người ra rồi mới trả lời.
Lý Trí có phần hưng phấn, quả nhiên là có hiểu biết về trận pháp! Nếu như thật sự mở cái hộp kia bằng cách phá giải trận pháp, tiểu tử này có lẽ một cao thủ trận pháp sâu không lường được, bất kể giá nào ta cũng phải chiêu mộ gã gia nhập môn phái.
Cố không thể hiện ra niềm hưng phấn, Lý Trí lại hỏi: “Cái hộp gỗ buổi sáng hôm nay, ngươi mở ra bằng cách nào?”
“Cái hộp ấy à, vãn bối chỉ cần tháo cái nắp ở dưới đáy ra vậy là xong.” Câu trả lời của Bộ Tranh lập tức làm cho Lý Trí ngớ người ra.
“Vậy là sao?” Lý Trí mất hết hứng thú.
“Mặt trên cái hộp gỗ đó có trận pháp, nếu mở ra bằng đường này sẽ rất mất thời gian, vãn bối bèn mở ra từ dưới đáy, chỉ cần lấy đao cạy ra là xong thôi mà.” Bộ Tranh trả lời.
“. . .”
Lúc làm cái hộp gỗ đó, Lý Trí hoàn toàn không tính tới là sẽ bị người ta dùng biện pháp mạnh phá nó ra, cho nên, lão chẳng sắp đặt cái gì để ngăn chặn việc này. Thực ra, sai lầm đó không có vấn đề gì lớn, nhưng kiểu gì cũng sẽ khiến lão ta cảm thấy tương đối mất mặt.
“Ai bảo ngươi mở ra, đó là trận pháp giành cho ta phá giải đấy.” Trần Dũng lên tiếng, giống như là đang trách cứ hành vi của Bộ Tranh, nhưng thực ra là đang nói giúp cho gã. Lý Trí mà nổi giận lên thực sự không phải là chuyện tốt lành gì.
“Là vị hắc đại ca này bảo vãn bối mở ra.” Bộ Tranh chỉ vào Hắc Hùng đang đứng bên cạnh. Nhưng gã gọi hắc đại ca không phải là vì đã biết tên của Hắc Hùng, mà chỉ vì tên này đen thui như hòn than.
“Ta bảo ngươi mở ra? Làm gì có, ta chỉ nhờ ngươi chuyển lá thư bên trong cho Trần trưởng lão thôi mà.” Hắc Hùng ngớ người, hình như mình có nói như vậy đâu.
“Đúng là như vậy, chuyển lá thư bên cho Trần trưởng lão. Vãn bối không lấy ra thì làm sao có thể chuyển nó cho Trần trưởng lão đây.” Bộ Tranh nói luôn.
“. . .”
“Thế này. . .” Hắc Hùng xấu hổ. Mọi việc đúng là diễn ra như vậy, lúc ấy ta nói vậy là chỉ có ý muốn nhờ chuyển thứ này cho Trần trưởng lão để lão tự tay mở hộp ra xem bên trong, nhưng bởi vì bản thân đã biết trước bên trong hộp là cái gì, cho nên mới nói toạc ra như vậy.
“Được rồi, chuyện này đến đây coi như chấm dứt. Chúng ta tốt hơn là tiếp tục đi ăn cơm uống rượu.” Trần Dũng lôi Lý Trí đi ra ngoài. Sau khi ra khỏi đây, khẳng định Lý Trí sẽ không còn quay lại để truy cứu nữa, bởi nếu làm như vậy lão ta sẽ càng mất mặt hơn.
“Ồ, đợi chút đã, chỗ này. . .”
Lý Trí đã bước một chân xuống bậc thang để đi ra ngoài. Nếu như cứ bỏ đi như vậy, tin chắc là lão ta sẽ không phát hiện ra thiên phú về trận pháp của Bộ Tranh. Nhưng, đúng vào lúc này, lão ta phát hiện ra một điều khác thường, hình vẽ những điểm đặt chân trên mặt đất của Bộ Tranh thực ra lại chính là một loại trận pháp.
“Trận pháp này là loại nào?” Lý Trí cảm thấy trận pháp này dường như rất trùng khớp với loại mà mình đang kiếm tìm, ít nhất là những chi tiết bày ra trước mặt cho thấy như vậy. Tuy rằng chỉ cần khác một điểm nhỏ thì đã không phải cùng một loại trận pháp nữa, nhưng ít nhiều cũng có hy vọng.
“Do vãn bối vẽ bừa ra thôi, dùng để luyện khinh công thân pháp.” Bộ Tranh mỉm cười đáp, tiện thể giải thích luôn một lượt. Vẽ hình trên mặt đất thế này có lẽ không có vấn đề chứ, không đến mức việc này ngài cũng cấm cản đấy chứ.
“Ngươi vẽ hay sao? Ngươi hãy vẽ lại toàn bộ trận pháp nguyên bản cho ta xem một lượt.” Lý Trí yêu cầu với thái độ có phần nôn nóng.