Đọc truyện Độc Bộ Thiên Hạ – Thanh Xuyên Hoàng Thái Cực – Chương 172: Trèo tường
Tuyết đọng trêи ngã tư đường dày chừng một thước, người đi đường giẫm đạp nay đã thành một bãi lầy lội. Bởi vì vừa mới thắng trận trở về nên không khí trêи đường đầy náo nhiệt vui mừng, đám trẻ con không cầm cung nhỏ tên nhỏ rược đuổi khắp nẻo đường thì cũng tụ lại ném cầu tuyết vào nhau.
Tôi ɭϊếʍ môi, miệng nhẹ phả ra làn sương trắng. Cảnh tượng rất quen thuộc nhưng lại khiến tôi có cảm giác vô cùng xa lạ. Nhớ lại “tháng trước” rời khỏi Thẩm Dương để đi săn thú cùng Hoàng Thái Cực, khi đó cổng thành lớn vẫn chưa xây hoàn thiện, hiện giờ lầu thành cao đồ sộ lại tuyên bố rằng khoảng cách giữa tôi và Hoàng Thái Cực là không thể vượt qua, khoảng cách lại xa xôi mà xa lạ như thế.
Tất cả mọi thứ trong Hãn cung này liệu có còn giống như trước khi tôi rời đi, chẳng mảy may chưa từng thay đổi?
Không đâu, có lẽ nó cũng giống với lầu thành này, đã sớm là cảnh còn người mất! Dù sao thì trong nhận thức của tôi, đó chẳng qua chỉ mới có nửa tháng ngắn ngủi, nhưng trong thế giới của Hoàng Thái Cực, nó là bốn năm đằng đẵng.
Trong bốn năm ấy… bây giờ chàng có sống tốt không?
Đại Kim quốc đang không ngừng phát triển trong tay chàng, bất luận là về kinh tế, văn hoá, dân sinh, hay binh lực cũng đều ngày một đổi mới, đã không còn là năm Thiên Thông nguyên niên thảm đạm hồi đó nữa.
Tất cả mọi thứ đều đã đổi thay, vậy còn chàng? Chàng đã có được toàn bộ, đã đạt được vị trí tối cao liệu có còn y nguyên như xưa?
Lòng tôi âm ỉ đau nhói.
Mặc kệ chàng có thay đổi hay không, tôi đều không thể tiến thêm một bước để chứng thực, không nói chi đến thân phận và dung mạo của Bộ Du Nhiên tôi hiện tại, không rõ có thể nhận được sự tán thành của chàng hay không, mà dù có lui lại một vạn bước để xem tình cảnh và vị thế của tôi hiện tại, đối mặt với trùng điệp lầu các, ngoài việc chỉ có thể trông về mái cong ba tầng cao ngất nơi Hãn cung hậu trạch đó ra, tôi khó thể làm được gì khác.
Có cách gì để được vào cung đây? Có cách gì để được gặp Hoàng Thái Cực đây?
Hoàng cung quá sâu, sức tôi thật không đủ đến!
Như vậy thì tôi chỉ có thể tìm chàng trước… nếu không vào được Hãn cung, tốt xấu gì trà trộn vào phủ Đại Bối lặc cũng dễ hơn một chút… tôi có thể trèo tường khỏi phủ Bối lặc của Đa Nhĩ Cổn, thế nào cũng có thể trèo vào tường vây phủ Đại Bối lặc thôi?
Dựa vào những hình ảnh vốn có trong đầu để mò mẫm hơn nửa tiếng, đến khi tôi tìm được tường vây sau sân nhà Đại Thiện, sắc trời đã chuyển đen, trong ánh mờ tối mang máng nghe thấy tiếng chó sủa trong viện.
Ông trời phù hộ, mong ở sau tường sẽ không nhảy ra một con chó săn lớn biến tôi thành một bữa ăn dâng lên cửa.
Tường vây không cao, tôi chẳng cần tốn nhiều sức đã có thể thành công trèo lên đầu tường, trùng hợp lại có một gốc đại thụ dựa vào tường, đủ kín để che khuất bóng dáng cao ngút của tôi. Xuyên qua những cành khô thớt thưa có thể mơ hồ nhìn thấy mấy căn phòng được bố trí chằng chịt trong viện. Mấy căn phòng nơi hai đầu Đông Tây đều đang được đốt đèn, trêи mấy cửa sổ giấy lộ ra một tầng sáng vàng nhu hoà nhàn nhạt.
Chỗ xa hơn một chút là một hàng bóng đen chồng chất lên nhau, khiến khác không phân rõ đâu là cây, đâu là phòng ở……
Trèo qua mái tường, tôi dè dặt lách qua chạc cây. Sân nhà không sâu, đủ rộng đủ xa, trêи sân có dựng hai cọc gỗ hình người, trêи mặt đất rải rác ba bốn mũi tên lớn, trêи khung binh khí nơi góc tường cắm đầy đao thương gậy kϊƈɦ.
Tôi đang mờ mịt nhìn quanh, phút chốc sau đầu bỗng nổi gió, chưa kịp cân nhắc tôi đã quýnh quáng nhảy về trước một bước, đồng thời quay đầu lại.
Dưới ánh trăng thảm đạm, một đường sáng rét lạnh mạnh mẽ đâm về phía lưng tôi, tôi nhanh chóng lao về trước, ánh đao đó lại theo nhanh hơn, chỉ trong chớp mắt mũi nhọn sắc bén ấy đã chạm đến lớp áo bông ngoài của tôi, xé rách lớp ngoài cùng nhất, bông nhét trong đó nhanh chóng bong ra ngoài, trắng loá kinh người. Tôi hoảng sợ đến đổ mồ hôi lạnh, trong lúc nguy cấp cả người ngả nghiêng, chật vật lăn về phía trước.
Suýt chút nữa thôi! Nếu như thân thủ tôi mà không nhanh nhẹn, giờ phút này thứ rơi trêи mặt đất không phải mấy sợi bông mà là máu của tôi rồi.
Máu rơi tại nơi này!
Kẻ đánh lén lòng dạ thật tàn độc! Xuống tay không có chút gì do dự hay chần chừ.
Lòng tôi nhất thời tức tối! Thuận tay cầm lấy một thanh trường đao từ giá binh khí, trở tay bổ lấy mũi thương đang xông thẳng tới.
“Keng!”. Mũi thương đâm trúng sống đao, cán thương khẽ run, sức lực nhanh chóng bị thu lại.
Tôi nhân cơ hội nhảy khỏi mặt đất, kéo theo chuôi đao từ dưới lên, vung một đao vào lưng đối phương.
“Ô?!”. Người nọ phát ra một tiếng hô kinh ngạc, chân phải thoáng lùi về sau, khó khăn né khỏi lưỡi đao của tôi. Tôi không dễ gì buông tha, hơn nữa một chiêu thủ sát đó của gã vừa nảy khiến tôi nổi nóng, còn quan tâm làm chi tới việc xuống tay nặng nhẹ, lại tiếp tục vung một đao đuổi theo.
Lần này gã không lui, cán thương trong tay run lên, trong bóng đêm yên tĩnh phát ra tiếng ồn rất nhỏ. Sau đó cán dài quét sạch nghìn quân chèn lấy eo tôi. Chiêu này đánh đến bất ngờ, tôi đang đâm đầu xông lên sao tránh kịp, nhất thời liền luống cuống tay chân, tránh không được tôi quát to một tiếng, kiên trì vung trường đao lên nhắm vào cán thương ra sức bổ xuống.
“Đừng qua đây!”. Nén nhịn cơn đau đớn kịch liệt trêи lưng, tôi bắt lấy cây cung gỗ từ dưới đất, cài tên nhắm thẳng vào đối phương.
Trong đêm đen không trông rõ được ngũ quan diện mạo, chỉ là dựa theo cái thân hình và thể trạng ấy có thể nhìn ra đó là một người đàn ông.
“Ha…”. Gã khẽ cười một tiếng, âm thanh vang dội, giọng ôn hoà mang theo từ tính, “Cung kéo còn không căng, tay thì run như vậy, ngươi có thể ngắm chuẩn, bắn xa được à?”.
Trong lời nói vẫn chưa nghe ra ý thù địch, giọng nói này mang đến cho tôi một cảm giác quen thuộc mà trước nay chưa từng có, tôi hồ đồ lạc giọng: “Ô Khắc Á…”.
Khi ba từ ấy nhẹ nhàng bật khỏi miệng tôi, tôi hết sức giật mình. Sao có thể là Ô Khắc Á cơ chứ?
Tay đang kéo cung dần đau xót, càng lúc càng run rẩy, tôi cũng sắp không chịu nổi sức căng của dây cung. Lúc này nơi bốn góc trong sân truyền đến tiếng hô quát, rất nhiều ánh đèn đuốc đang tràn qua đây. Lòng tôi chợt kinh hãi, vội nói: “Đừng hiểu lầm! Ta không có ác ý đâu, ta… ta đến đây để tìm Đại Bối lặc!”.
“Đại Bối lặc?”.
Ánh lửa ngưng tụ thành từng đốm, chiếu sáng khắp cả sân, vẻ mặt của mười mấy tên thị vệ đều hiện vẻ hoang mang.
Dưới ánh lửa chiếu rọi, diện mạo của gã nam tử đứng cách tôi hơn hai thước hoàn toàn hiện ra, đó là một thanh niên khoảng ba mươi tuổi, mắt to mày rậm, mũi miệng cân đối, tướng mạo không tầm thường, dáng vẻ rất tuấn lãng, vóc người thon gầy cao ráo. Người vận bộ quần áo mặc nhà bằng tơ tằm xanh thẵm càng tôn thêm sự phong nhã phóng khoáng của gã.
Thấy tôi kinh ngạc, trường thương trong tay khẽ giơ, tiện tay ném cho thị vệ đứng cạnh: “Ngươi tìm Đại Bối lặc làm gì?”.
Tôi lắc đầu, ngẫm lại bản thân đã thành cá trong chậu rồi, lúc này có muốn trốn cũng khó như lên trời, vì thế dứt khoát thu lại cung, tuỳ tiện vứt đại xuống đất: “Đương nhiên là có việc mới tìm hắn”.
“Là chuyện hệ trọng đến mức nào mà một nữ nhân ngươi phải trèo tường vào thế, cổng lớn nhà ta dường như không phải dùng để trang trí nhỉ?”.
Bên tai tôi hơi nóng lên, biết rõ mình không hợp đạo lý, nhưng cũng không muốn cúi đầu nhận sai dưới ánh mắt chế nhạo đó của gã: “Ta… có gõ cửa rồi, chỉ là không ai thèm để ý thôi, cho nên…”.
Tiếng lầu bầu rất nhỏ, đổi lại là tiếng cười khẽ của gã: “Ngươi khẳng định mình trèo tường đấy à?”.
“Hả?”. Đầu óc tôi mờ mịt, mơ hồ nhận thấy một tia không thích hợp từ ánh mắt gã. Chớp mắt nhìn, tôi nghĩ nửa ngày, trong đầu đột nhiên nổ vang một tiếng, tôi thốt lên một tiếng nhỏ, “Ối!”.
Gã chỉ nhìn chằm chằm tôi mỉm cười, không phát ra lời nào.
Rốt cuộc tôi cũng hiểu được có chỗ nào không đúng… nhìn kỹ đám thị vệ xung quanh, giáp trụ bọn họ mặc trêи người không phải màu đỏ thẫm, mà là màu xanh viền đỏ, đây là… Tương Lam kỳ mà!
“Leng keng!”. Trường đao rơi tuột khỏi tay, đám thị vệ tay cầm trường thương bao vây tôi, khi mũi thương bằng sắt chạm vào da thịt, tôi không khỏi rùng mình một cái.
Tột cùng là tôi đã chui vào cái nơi nào thế này?
“Gia!”. Tiếng gọi lo lắng từ sau đám người nhẹ nhàng vang đến, giọng điệu nhẹ nhàng uyển chuyển.
Đám người tự động tách ra, một thiếu phụ áo xanh được a hoàn đỡ đang chậm rãi bước đến. Trước mắt tôi không khỏi sáng ngời, thật là một tiểu mỹ nhân, nghe người ta nói nữ nhân được làm từ nước, nhưng nước thế nào làm ra nữ nhân, đều không ai nói cả, hôm nay nhìn thấy mới thật sự xác minh được những lời ấy.
“Cốp!”. Đao không thể chặt gãy cán thương, tôi bị phản lực cực mạnh hất văng ra xa, ngã bịch xuo
“Ô Tháp Na”. Gã nhíu đôi mày rậm, vẻ ân cần nhìn là thấy hiện ra trêи mặt, “Bên ngoài lạnh sao nàng lại ra ngoài rồi?”.
“Gia, thϊế͙p͙ nghe thấy tiếng người đánh nhau”. Trong vẻ mềm mại, uyển chuyển, chậm rãi, ôn nhu lộ ra một thoáng âu sầu.
Thân hình điềm đạm của cô nàng được quấn chặt trong chiếc áo lông cáo màu tuyết trắng, khuôn mặt xinh đẹp ấy dù được thoa một chút son thế nhưng dưới ánh lửa rọi vẫn hiện lên vẻ nhợt nhạt yếu ớt.
Thật là một tiểu mỹ nhân hiếm có! Chỉ tiếc, ấy là một mỹ nhân bị bệnh.
Cô nàng như một búp bê tuyết óng ánh long lanh, trong veo đầy sợ hãi đứng trong tuyết, dường như lúc nào cũng có thể bị gió thổi bay mất.
“Không có việc chi”. Gã dùng dư quang nhàn nhạt liếc mắt nhìn tôi, đưa tay đỡ Ô Tháp Na, tay phải kỹ càng bao bọc lấy bàn tay nhỏ bé của cô nàng, “Tay lạnh quá vậy, sao đi ra ngoài không ôm lò ấp tay hả?”. Nói xong trừng mắt với tiểu a hoàn.
“Lòng thϊế͙p͙ sốt ruột, nên đã vội vã chạy khỏi phòng”. Ô Tháp Na ôn nhu cười, khí nóng từ miệng khiến khuôn mặt cô nàng như bị phủ một tầng mù mịt, trong giây lát phảng phất như khiến người khác cảm thấy có chút quen mắt, nhưng lại nói không nên lời đó là loại cảm giác gì. Sự quái lạ ấy khiến lòng tôi sinh ra hảo cảm, không tự chủ muốn được gần gũi với cô nàng.
“Phúc tấn!”. Tôi la lớn, “Phúc tấn cứu ta với! Ta thật sự không hề có ác ý, chỉ là… chỉ là ta đi nhầm nơi. Cầu xin Phúc tấn cứu ta…”.
Ô Tháp Na kinh ngạc quay sang: “Gia, cô ấy là…”.
Người đàn ông trẻ tuổi nhẹ nhàng ôm lấy thê tử, trả lời qua loa: “Chỉ là chút hiểu lầm mà thôi, không phải chuyện chi lớn. Nàng yên tâm mà về phòng nghỉ ngơi, ta sẽ lập tức quay lại với nàng”.
Khoé môi Ô Tháp Na khẽ cong lên, sau khi tò mò liếc tôi một cái, cuối cùng muốn nói lại thôi, chỉ mềm mại gật đầu. Gã không ngừng dặn dò, ra lệnh tiểu a hoàn cẩn thận dìu đỡ, đưa thê tử trở về.
Sao tôi có thể dễ dàng để cọng rơm cứu mạng này chuồn mất chứ, đang định há mồm tiếp tục cầu cứu, nhưng phút chốc gã đã quay đầu lại, ánh mắt sắc bén trừng mắt nhìn tôi.
Một câu mới đến bên miệng lại phải gắng gượng nhanh chóng nuốt vào.
Khi gã quay lại, đứng trước mặt tôi một lần nữa, tôi lại chột dạ đến nỗi không dám nhìn thẳng vào mắt gã.
“Có biết ta là ai không?”.
Tôi gật gật đầu. Nếu lúc đầu vẫn còn là một đứa ngốc, hồ đồ xông vào bên trong, không rõ tình hình ra làm sao, thì đến vừa rồi, sau khi nhìn thấy thị vệ mặc đồ Tương Lam kỳ ấy, tôi đã rõ ràng tất cả.
Người đàn ông này, tôi đã từng gặp qua gã trong đám hoàng thân quốc thích, tại đại điển lên ngôi Hãn của Hoàng Thái Cực, tuy ấn tượng không sâu, nhưng dù sao vẫn còn nhớ được một người như gã.
Gã là Tế Nhĩ Cáp Lãng – Lục a ca của Thư Nhĩ Cáp Tề, đệ đệ của A Mẫn.
Hiện tại A Mẫn phạm lỗi bị giam, Tương Lam kỳ đã chuyển sang tay người khác, Tế Nhĩ Cáp Lãng tiếp chưởng chức kỳ chủ đó chẳng qua là chuyện danh chính ngôn thuận.
“Thỉnh an Bối lặc gia!”. Tôi đoan chính khuỵu gối hành lễ. Hiện giờ cái mạng nhỏ này đang nằm trong tay gã, tôi không dám bậy bạ một chút nào.
Tế Nhĩ Cáp Lãng trầm mặc một lát, bỗng tiến về phía trước rồi cúi người xuống. Tôi bị doạ cho giật nảy mình, nghiêng người khẽ giơ hay tay, trong lúc phòng bị đồng thời bày ra một tư thế công kϊƈɦ.
Gã khẽ phì cười, bắt đầu nhặt lấy trường đao từ bên chân, thanh đao quay lại, gã cầm mũi đao chuyển hướng chuôi đao về phía tôi.
Tôi thoáng lộ vẻ kinh ngạc, mày hắn khẽ nhíu lại, phất tay ý bảo thị vệ bên cạnh lui đi: “Đao pháp không tồi, chỉ là thiếu một chút tàn nhẫn quyết đoán, có lẽ quá mức thanh tú rồi”.
Tôi mờ mịt nhận lấy chuôi đao, không rõ trong hồ lô của gã đang chứa thuốc gì.
Tế Nhĩ Cáp Lãng vươn người, lấy ra một thanh đao thép trêи giá binh khí, cầm trêи tay cân nhắc, sắc mặt thoáng loé lên, có vẻ không hài lòng cho lắm.
Gã quay đầu, chậm rãi nói với tôi: “Ô Tháp Na rất thích cô. Điều này khiến ta có chút khó tin, nàng ấy ít khi nói thẳng với ta rằng nàng ấy có cảm tình với ai đó… tuy rằng tự tiện xông vào phủ Bối lặc sẽ bị xử cực hình, nhưng nể mặt Ô Tháp Na, ta cho cô… thêm một cơ hội nữa. Nếu cô có thể thắng được con đao nhỏ trong tay này của ta, ta sẽ không truy cứu sai lầm vừa rồi của cô…”.