Độc Bộ Thiên Hạ - Thanh Xuyên Hoàng Thái Cực

Chương 171: Cấm thầy cúng


Đọc truyện Độc Bộ Thiên Hạ – Thanh Xuyên Hoàng Thái Cực – Chương 171: Cấm thầy cúng

Ngày mười lăm tháng mười một năm Thiên Thông thứ năm, Bát kỳ Đại Kim sau khi đánh phá thành Đại Lăng Hà đã chậm rãi lui về Thẩm Dương.

Vừa về đến Thẩm Dương, Đa Nhĩ Cổn trực tiếp đưa tôi về phủ đệ, Đa Đạc rất bất mãn về hành vi khoan dung này của huynh trưởng, nhưng Đa Nhĩ Cổn chỉ làm theo ý mình.

Đại Phúc tấn Ô Vân San Đan của Đa Nhĩ Cổ hiện đang hai mươi mơn mởn, dáng vẻ đã không còn giống với tiểu cô nương tôi gặp năm đó, cô nàng trông thấy Đa Nhĩ Cổn dẫn theo tôi tiến vào cổng nhà, đầu tiên là lắp bắp kinh hãi nhưng sau đó lập tức bình tĩnh trở lại. Mấy năm nay tiếng Nữ Chân của cô nàng vẫn chưa được lưu loát lắm, Đa Nhĩ Cổn cũng không muốn nhiều lời với cô nàng, trái lại Đông Giai thị bên cạnh cực kỳ nhạy bén tiến lên giữ chặt tay tôi nói: “Tướng mạo của vị tỷ tỷ này đẹp thật, dáng người lại tốt nữa, không biết là từ nhà nào…”

“Lải nhải gì thế? Không thấy gia mệt đến mức không nói được nhiều à? Đi đun nước ấm đi…”.

Đa Nhĩ Cổn lôi cánh tay tôi: “Đi, đi, đi tắm”.

Tôi nhíu mày, ra sức giãy giụa: “Ta có đủ tay đủ chân, ta tự biết đi, buông ra!”.

Chỉ là Đa Nhĩ Cổn không thèm để ý, xách tôi đến trước một gian phòng như đang quắp gà con, mở cửa nép tôi vào: “Sau này nàng ở đây, ta sẽ gọi người đem nước tắm tới cho nàng”. Két, cửa đã đóng, bên ngoài đã thật sự bị khoá lại.

Trong đầu tôi vốn là đang cân nhắc xem nên ứng đối thế nào nếu như Đa Nhĩ Cổn về, không ngờ rằng sau khi từ biệt đã mấy ngày trời vẫn chưa thấy hắn xuất hiện. Sau đó mới biết được hoá ra trận Đại Lăng Hà đã giành được toàn thắng, bối lặc của các bộ lạc từ khắp nơi đến Thẩm Dương để chúc mừng, dù bản thân không đến trình diện, cũng sẽ cử sứ giả đi, trong nhất thời cả một biển người tề tụ tại Thẩm Dương, Đại Kim Hãn ban thưởng nhiều hơn cho những bộ lạc ʍôиɠ Cổ, trong số đó có sứ giả của Trát Lỗ Đặc bộ.


Đã mấy nhiều hôm Đa Nhĩ Cổn bận đến độ không thể về nhà, tôi bị nhốt trong phòng, cơm một ngày ba bữa đều do Ô Vân San Đan lo liệu. Ô Vân San Đan nói tiếng Nữ Chân không được lưu loát lắm, nên tôi nói tiếng ʍôиɠ với cô nàng, có đôi khi Đông Giai thị cũng sẽ đến góp vui, nhưng nghe hai tôi nói chuyện lại thấy cứ như đang lọt trong mây trong sương, cô ta không xen vào được bao nhiêu, vì thế rất ít lui tới.

Bởi vì Ô Vân San Đan và Bố Mộc Bố Thái qua lại thân thiết, cho nên tôi rất dễ moi từ trong miệng nàng nhiều tin tức xoay quanh cuộc sống nơi hậu trạch của Hoàng Thái Cực.

Hiện giờ trong hậu cung sắc lập Tam đại Phúc tấn, Triết Triết làm Trung cung Phúc tấn, Bố Mộc Bố Thái làm Tây cung Phúc tấn, nhưng chỉ vị trí Đông cung Phúc tấn lại không xếp ai, để lại rất nhiều suy đoán và đồn đại.

Ngoài Tam đại Phúc tấn ra, Hoàng Thái Cực còn cưới thêm một vị Diệp Hách Na Lạp Phúc tấn, con gái của A Nạp Bố, luận về bối phận là đường muội trong vòng năm đời của Đông Ca. Trước A Nạp Bố còn có một cô con gái gả làm vợ Đại Thiện. Trừ Diệp Hách Na Lạp Phúc tấn ra, trong cung còn có thêm một Nhan Trát Tiểu Phúc tấn.

Mấy năm nay Triết Triết sinh được hai cô con gái, Bố Mộc Bố Thái cũng sinh được một cô con gái, ngay cả Diệp Hách Na Lạp thị và Nhan Trát thị vào sau cũng sinh được tiểu a ca, hai cô cháu đó đến giờ vẫn chưa có con trai, đây thật là một đả kϊƈɦ nặng nề với cánh tả Khoa Nhĩ Thấm. Hơn nữa thủ lĩnh Bối lặc Áo Ba hiện giờ của Khoa Nhĩ Thấm đã từng được Nỗ Nhĩ Cáp Xích phong là Thổ Tạ Đồ Hãn, thuộc cánh hữu của Khoa Nhĩ Thấm.

Bên trong Khoa Nhĩ Thấm chia làm hai bộ phận là cánh hữu và cánh tả, cánh hữu do Đồ Mĩ và hai người cháu của gã dẫn đầu, cánh tả thì do ba huynh đệ Mãng Cổ Tư, Minh An và Khổng Quả Nhĩ dẫn đầu. Trêи vai vế thì Đồ Mĩ và Mãng Cổ Tư là đường huynh đệ với nhau, ông nội của hai người là huynh đệ ruột. Khoa Nhĩ Thấm phát triển tới nay, thủ lĩnh bộ lạc đương gia đã truyền tới Áo Ba của cánh hữu.

Thế lực của Khoa Nhĩ Thấm tại thảo nguyên ʍôиɠ Cổ cũng không lớn mạnh lắm, Khoa Nhĩ Thấm thế đơn lực mỏng đã sớm phụ thuộc vào Đại Kim, cũng là một vật thí nghiệm hiệu quả của Đại Kim đối với thế lực các bộ ʍôиɠ Cổ. Đã nhiều năm như vậy qua đi, từ lúc Minh An gả con gái cho Nỗ Nhĩ Cáp Xích trước kia, đến Mãng Cổ Tư gả Triết Triết cho Hoàng Thái Cực, lại đến Khổng Quả Nhĩ gả con gái cho Nỗ Nhĩ Cáp Xích, lưới thông gia giữa cánh tả và Đại Kim vô cùng dày đặc. Nhưng bất luận là Nỗ Nhĩ Cáp Xích hay là Hoàng Thái Cực thì cũng không dám xem nhẹ tầm quan trọng của cánh hữu Khoa Nhĩ Thấm, Áo Ba mới là nhân vật quyết định sách lược của Khoa Nhĩ Thấm. Vào năm Thiên Mệnh thứ mười một đã gả cháu gái mình nuôi dưỡng bên cạnh là Truân Triết cho Áo Ba, còn phong cho Áo Ba là Thổ Tạ Đồ Hãn, Đại Kim xem trọng ba huynh đệ bên cánh tả là không gì sánh bằng.

Hiện nay Hoàng Thái Cực chủ chính Đại Kim, cánh tả luôn chiếm ưu thế về hôn nhân, đương nhiên là sẽ đặc biệt chú ý đến hai cô cháu Triết Triết, nhưng hai cô cháu ấy trước sau vẫn không sinh được một vị a ca, điều này cũng khiến cho ba huynh đệ bên cánh tả Khoa Nhĩ Thấm hết sức cân não.


Nhưng điều khiến Ô Vân San Đan càng sầu hơn chính là, tốt xấu gì tin vui mang thai của hai cô cháu Triết Triết luôn truyền ra, còn bụng của nàng và Đông Giai thị lại chẳng có chút tin tức nào.

Suốt ngày tôi đều nghe Ô Vân San Đan lải nhải về việc xem thầy uống thuốc, nghe đến nỗi cục chai tai sắp dài ra. Cuối cùng đến một ngày nọ, cô nàng đã chuyển đề tài sang Trát Lỗ Đặc bộ.

“Đã mấy hôm gia bận đến tối tăm mặt mày, buổi tối không phải uống đến say mềm về nhà thì cũng dứt khoát ở ngoài khiến người ta chờ đợi vô ích. Mấy ngày trước có tin từ trong cung truyền ra, Đại Hãn nổi giận, ra lệnh cấm với Tát Mãn, sau này mời Tát Mãn tế tổ gì đó thì được, chứ không được phép nhảy gọi đại thần nữa… nói ra cũng thật buồn cười, mấy năm trước Đại Hãn hết lòng tin vào mấy vị Tát Mãn đó, luôn bảo bọn họ lên đồng chiêu hồn…”. Ô Vân San Đan cực kỳ có hảo cảm với tôi, có lẽ là vì thân phận và lai lịch quá thấp kém của tôi, dù Đa Nhĩ Cổn có cảm giác hứng thú với tôi, khi thu vào phòng chẳng qua cũng chỉ là một Tiểu Phúc tấn, cô nàng thân thiết với tôi, nếu tôi đồng ý đến ở phòng của cô nàng thì đương nhiên sẽ vô cùng có lợi cho cô nàng. Dựa vào nguyên nhân ấy, cô nàng có phần đã xem tôi thành “người nhà”, cho nên mấy chuyện như nhà cửa cũng đều “xuất phát từ tâm” mà nói tôi nghe. “Thực ra, mọi người đều rõ nhưng không nói gì cả, lén truyền tin ra, rằng Đại Hãn vốn là bảo thầy cúng Tát Mãn chiêu hồn, nghe tiểu thái giám đó truyền tin, nói rằng lúc cúng chiêu hồn đã gọi tên của vị Trát Lỗ Đặc Bác Nhĩ Tế Cát Đặc Tiểu Phúc tấn đã qua đời”.

Tim tôi lạc nhịp, suýt chút nữa không nhịn được nhảy bật khỏi giường, hai tay Ô Vân San Đan căng thẳng cầm lấy tay tôi không ngừng run: “Chuyện này cô nhớ là tuyệt đối không được nhắc đến trước mặt gia, gia rất kị có người nhắc đến vị Tiểu Phúc tấn đó. Cũng không biết người phụ nữ đến tột cùng có năng lực gì, trước kia ta có từng gặp cô ta, diện mạo thật không có gì đặc sắc, tầm thường xấu xí, tuổi tác cũng đã lớn, nhưng không biết tại sao vẫn cứđược Đại Hãn sủng ái. Vào Thiên Thông nguyên niên Tiểu Phúc tấn đó qua đời, Đại Hãn đau lòng muốn chết, có thế nào cũng không phấn chấn nổi, sau đó thì mù quáng gọi Tát Mãn thực hiện chiêu hồn, nhưng gần đây không biết Đại Hãn nghe theo tin tức phong phanh nào đó, không chỉ cấm thầy cúng dân gian, mà còn sai người truyền gọi sứ giả Trát Lỗ Đặc bộ đến, mệnh cho y truyền dụ đến Đái Thanh Bối lặc của Trát Lỗ Đặc, nói rằng nghe được y có cô con gái tướng mạo không tồi, muốn y đưa con gái đến Thẩm Dương, nếuhợp ý sẽ lưu lại làm Đông cung Phúc tấn, còn không sẽ đưa người về. Thật không biết Đại Hãn nghe về cô con gái của Đái Thanh đó từ miệng của người nào, cảm thấy Đại Hãn có ý coi trọng Trát Lỗ Đặc bộ… có điều cô yên tâm, điều này đối với cô chỉ có lợi chứ không hại, nhân cơ hội này, không bằng để gia cho cô một danh phận, nếu cô có thể như vậy mà có được một cái danh Phúc tấn, không phải là rất tốt sao?”

Tôi nghe cô nàng lải nhải mãi, sau đó cô nàng nói thêm gì đó tôi cũng không rõ nữa, trong lòng chua xót từng cơn, ánh mắt đau rát, nếu không ra sức phân tán sự chú ý gắng gượng nuốt xuống thì nước mắt đã sớm lăn dài.

Nhưng dù là thế, trong lòng vẫn không ngừng kêu gào, máu nóng trào dâng, cuối cùng tôi bắt lấy tay Ô Vân San Đan, khàn giọng nói: “Phúc tấn, van xin Phúc tấn hãy đưa ta vào cung đi, ta… Tiểu Phúc tấn đã qua đời đó là tỷ tỷ của ta, ta nhất định sẽ hợp ý Đại Hãn hơn cô con gái của Đái Thanh Bối lặc đó, thật đấy, ta…”.

Ô Vân San Đan như bị bỏng lửa liền đứng bật dậy, hoảng sợ thất sắc: “Sao cô có thể nói như thế? Cô… cô chính là người của gia mà, sao cô có thể như thế chứ… lòng của cô thật quá mơ xa, lại mưu toan muốn bám vào cành cao đó. Xem ra ta đã nhìn lầm cô rồi! Thật không ngờ cô hoá ra là người như vậy!”.


Cô nàng giận đến mặt mày đều đỏ cả lên, chân giẫm mạnh đế giày cao cao bước ra ngoài, tiếng vang của giày cực lớn, dễ nhận thấy là đã cực kỳ giận.

Chờ cô nàng rời đi, ngoài cửa lại bị khoá, tôi mới chợt hiểu được và cảm thấy hối hận vì vừa rồi quá mất khống chế, lần này chọc giận Ô Vân San Đan đối với mình chính là lợi bất cập hại mất rồi.

Tôi ngồi một mình trong phòng cho đến giữa trưa, càng nghĩ càng không ra tư vị gì, nội tâm bàng hoàng khó yên. Chuyện đã đến mức này rồi thì tôi cũng không thể ngồi trong nhà của Đa Nhĩ Cổn chờ chết được, phải nghĩ cách rời khỏi đây, tôi phải đi tìm Hoàng Thái Cực, tôi phải đi tìm chàng… phải nhân lúc trước khi Đa Nhĩ Cổn trở về mà nhanh chóng rời khỏi chỗ này mới được.

Qua nhiều ngày tra xét, tôi mới phát hiện gian mà tôi đang ở là một căn phòng chật hẹp của hai gian, ngăn cách nơi đây là một gian chất đống những thứ linh tinh, giữa hai bên nối với nhau bằng một cánh cửa nhỏ, có lẽ trước kia gian này hẳn là dùng để giam cầm nô tài mắc lỗi.

Tôi lén núp vào trong cái tủ chén lớn bằng gỗ bị vứt tại gian đồ linh tinh đó, không khí trong ngăn tủ đục ngầu, ngửi được một cổ mùi mốc dày đặc. Tôi nín thở ngồi xổm trong đó hơn một tiếng, cuối cùng bên ngoài cũng có động tĩnh.

Có lẽ là hai gã thị vệ phụ trách trông giữ đã phát hiện ra tôi đột nhiên “biến mất”, cho nên bước vào trong tìm kiếm, nghe thấy tiếng bước chân vụn vặt từ cửa tủ truyền vào khiến lòng tôi đập liên hồi.

“Làm sao giờ?”

“Không… không biết nữa”.

“Không thì đi bẩm báo với Bối lặc gia nhỉ?”


“Gia không có ở nhà…”.

“Vậy chỗ Đại Phúc tấn…”.

“Lẽ nào ngươi muốn nói là Đại Phúc tấn thả cô gái đó chạy à? Không hề có chứng cứ, huống chi… Bối lặc gia bảo ta với ngươi phụ trách trông coi, người bốc hơi sẽ bắt đầu truy cứu trách nhiệm…”.

Trầm mặc một hồi, sau đó âm thanh run rẩy kinh sợ vang lên: “Nếu không thì chúng ta tới nơi khác lục soát trước, thời gian ngắn như vậy, cô gái đó không trốn xa được đâu, e là vẫn còn ở trong phủ”.

“Nói cũng phải… mau tìm đi, nếu không thế nào Bối lặc gia cũng lột da hai ta…”.

Tiếng bước chân càng xa dần, tim tôi đã treo tới cổ họng, căng thẳng đến ngực khó chịu, đầu phình to. Nhưng tôi không dám có chút khinh thường, chỉ sợ không cẩn thận một cái là bao công sức đổ sông đổ bể hết, chịu đựng khổ sở hơn ba tiếng trời. Lại chịu thêm năm sáu phút nữa thì trong phòng đột nhiên vang tiếng bước chân lần nữa.

“Thật sự không có ở đây à?”

“Đi thôi, mau chóng ra ngoài tìm…”.

Tiếng bước chân lại đi xa, cuối cùng tôi cũng nhẹ nhàng thở phào, bò cái thân thể cứng đờ từ trong tủ ra. Mới vừa thò đầu, bộ sách xếp chồng trêи tủ dày đặc bụi rơi đập xuống đầu tôi, tôi sợ đến mức liên tục giậm chân, ngã nhào ra đất như bị tuột huyết áp.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.