Đoạt Hồn Chung

Chương 27: Hồng hoang huyết ma


Đọc truyện Đoạt Hồn Chung – Chương 27: Hồng hoang huyết ma

Bọn đệ tử Thiên Ma bang cúi nhìn, đều lắc đầu.

– Công lực của Bang chủ ghê gớm thật, đã đánh văng “Huyết Thần” xuống vực, một tin mừng cho võ lâm.

Chử Tuấn Dương tức bực, mắng lớn:

– Mừng cái con khỉ, tụi bay ngủ như chó. Lẽ ra phải chụp được tên tiểu
tử. Nó rơi xuống vực mang theo “Đoạt Hồn Huyết Kiếm”, “Tàn Băng Tiêu”,
“Áo Thiên Tàm”… bao nhiêu bảo vật võ lâm, làm sao tìm lại ? Và dòng
máu quý của nó nữa, ta đã kịp hút được đâu.

Thấy Bang chủ nổi giận, bọn đệ tử im phăng phắc.

Còn Chử Tuấn Dương thở dài chán nản:

– Hừm, cuộc hẹn hôm nay trở thành công cốc.

Chợt hắn ngửa cổ cười sằng sặc như điên:

– Ha ha ha, mà cuộc hẹn hôm nay đâu phải mình ta. Các đại môn phái đều
sẽ tới. Chúng cũng hi vọng bắt được Tống Nguyên để hút máu, để đoạt lấy
“Tàn Băng Tiêu”, “Đoạt Hồn Huyết Kiếm”, “Thiên Tàm Y” những món “Võ Lâm
Chi Bảo”. Nhưng bây giờ thì hết rồi, hết thật rồi. Ha ha…

Chử Tuấn Dương cười đến tuôn nước mắt. Bọn đệ tử lại ngẩn nhơ nhìn.

Bỗng có tiếng lanh lùng:

– Chử Tuấn Dương cười gì đó?

Giật mình bởi có kẻ dám kêu tên, Chử Tuấn Dương quay lại, thấy hai lão gia to lớn.

Một lão già tóc trắng như cước, mặt trắng như tờ giấy. Một lão già tóc bạc, mặt đỏ gay, bận áo vải khố, đeo bầu rược to, sừng sững trước mặt Chử
Tuấn Dương mà hắn không hề nghe tiếng động trước, tõ rõ trình độ kinh
công siêu tuyệt.

Liếc mắt qua, Chử Tuấn Dương đã biết lão áo
trắng là Thường Trung Tuyết Sơn Âm Hồn còn lão mặt đỏ là “Liêu Đông Tàn
Tâm Khách” Mộc Thâm, toàn những vị võ lâm tiền bối.

Thì ra Thường Trung Tuyết Sơn Âm Hồn sau khi điều trị cho Thường Trung Tuyết Sơn Âm
Linh thì lên đường tìm Đỗ Tống Nguyên. Dọc đường gặp Mộc Thâm “Liêu Đông Tàn Tâm Khách” thì rủ lão cùng lên đỉnh Vu Sơn tụ hội võ lâm giang hồ.

Bang chủ Thiên Ma Bang Chử Tuấn Dương cười lạnh tanh:

– Nhị vị tiền bối cũng cất công lên đây à ?

Tuyết Sơn Âm Hồn Thường Trung nhìn xoáy vào mặt Chử Tuấn Dương và hỏi gọn:

– Đỗ công tử đâu ?

Nhếch mép cười, Chử Tuấn Dương đáp:

– Tại hạ có nghe “Tuyết Sơn Nhị Kỳ” bị tiểu tủ họ Đổ lấn lướt, phải ép
mình làm đầy tớ cho nó. Nhưng bây giơ xin tiền bối yên tâm. Kể từ nay
tiền bối tự do rồi.

Tuyết Sơn Âm Hồn quắc mắt:

– Đừng nói nhảm nhỉ dài dòng. Ta chỉ hỏi Đỗ công tử thôi ?

Chử Tuấn Dương cười khanh khách, trỏ tay xuống vực thẳm :

– Khà khà, chủ nhân của lão tiền bối đã bị tai hạ đánh bay xuống “Tuyệt Mệnh Nhai” rồi. HA ha ha…

Tuyết Sơn Âm Hồn thầm nghĩ:

– Đỗ công tử thắng được cả anh em ta, không lẽ thua tên Ma Đầu này. Lẽ
nào lời đồn Chử Tuấn Dương luyện được “Ma Kinh” là có thật ?

Mộc Thâm “Liêu Đông Tàn Tâm Khách” nói xen vào:

– Thường lão hữu đã tới đây, người nên nói thật.

Tuyết Sơn Âm Hồn cũng nói:

– Lẽ nào ngươi dám dấu lão phu ?

Chử Tuấn Dương tỏ vẻ bực bội:

– Bổn Bang chủ đã giúp lão tiền bối thoát thân, có gì phải giấu.

Vẫn tỏ ý không tin, Thường Trung Tuyết Sơn Âm Hồn cười gằn:

– Nếu người đánh được Đỗ thiếu hiệp rơi xuống vực thì ngươi thử đánh lão phu vài chiêu xem.

Vừa nói Thương Trung vừa lừng lững đi tới, gương mặt lạnh như băng.

Chử Tuấn Dương cười khẩy:

– Thường Trung, dường như lão chỉ muốn làm đầy tớ cho hạt giống hoang của họ Đỗ ?

Nghe giọng nói của Chử Tuấn Dương, Tuyết Sơn Âm Hồn bỗng ửng màu hồng trên gương mặt trắng, chứng tỏ lão đã nổi giận.

“Liêu Đông Tàn Tâm Khách” Mộc Thâm khịt mũi một cái nói, bảo rằng:

– Thường lão nhi, trận này nhường cho lão hửu nhé.

Tuyết Sơn Âm Hồn gật đầu:

– Lão Mộc bình tĩnh một lát, nếu ta không xong, đến lượt ngươi ra tay cũng chưa muộn.

Thấy Tuyết Sơn Âm Hồn cứ lừng lững đi tới Chử Tuấn Dương gằn giọng:

– Các vị muốn vậy thì ta phải mở cuộc chém giết.

Bí mật vận chân khí, gương mặt đã trắng bệch, tóc bạc trên đầu đã dựng
đứng cả lên. Lão quyết tâm giết Chử Tuấn Dương bằng một chưởng của mình.

Thái độ của Chử Tuấn Dương thì hung hăng ra mặt. Hắn giương song chưởng chờ Thường Trung đi tới.

Bỗng có nhiều tiếng lạch cạch của khí giới va chạm, rồi…

– “Vèo vèo vèo”…

Trên gềnh đá xuất hiện chín người, vị nào cũng già lão, mặc sắc phục khác nhau.

Chử Tuấn Dương liếc mắt, chợt bật cười:

– Khà khà, Chưởng Môn Nhân của chín đại môn phảo đã tới.

Ngô Phi Nhất Mã của phái thiếu lâm lên tiến trước:

– Ôi, các vị đến sớm quá nhỉ ?

Mộc Thâm tằng hẵng:

– Lẽ nào chờ các ngươi cùng tới ?

Chắp tay trước ngực, Ngô Phi Nhất Mã trầm giọng:

– Nơi đây toàn những Chưởng Môn Nhân thí chủ nên giũ gìn lời nói…

Huyền Vân đạo trưởng của phái Côn Lôn bước tới:

– Xin các vị tạm dừng, bần đạo có lời cần hỏi.

Chử Tuấn Dương cười khà khà, trỏ tay xuống vực:

– Tại hạ hiểu rồi. Nhưng người đạo trưởng cần tìm đã ở dưới kia.

Ngẩn mặt ra, Huyền Vân đạo trưởng hỏi nhanh:

– Bang chủ nói thật à ?

Chử Tuấn Dương lại trỏ Tuyết Sơn Âm Hồn:

– Nếu không thật thì lão nô tài kia đâu có gây sự với Bổn Bang chủ.

Thường trung nổi giận thét lớn:

– Tiếp chiêu.

Đơn chưởng của lão vung lên, một đạo hàn phong ập tới.

Cất tiếng cười lạnh lùng, Chử Tuấn Dương bước lên, tả chưởng đánh liền một chiêu dữ dội.

– “Bình”…

Đá lở ầm ầm, cây cối tróc gốc.


Tuyết Sơn Âm Hồn chao đảo, phải bước lùi vài bộ, còn Chử Tuấn Dương vẫn giữ nguyên vị trí.

Mọi người có mặt đều trố mắt ngạc nhiên. Họ có nghe Chử Tuấn Dương luyện
được “Nguyên Nguyên Ma Kinh” công lực tuyệt lắm, nhưng không ngờ lại cao đến thế.

Giữa lúc mọi người còn ngơ ngác, Chử Tuấn Dương lại thét:

– Lão nô tài, hãy đi cùng Chủ nhân của ngươi.

Cùng tiếng nói, song chưởng lật ngang, Bang chủ Thiên Ma Bang Giáng thêm một chiêu mãnh liệt.

Kẻ ngạc nhiên nhất là Tuyết Sơn Âm Hồn. Lão thầm nghĩ:

– Chử Tuấn Dương là đệ tử của “Vũ Trụ Ma Quần” Kim Súc Lân, không ngờ công lực lại dữ dội đến thế.

Lão đang suy nghĩ thì kinh phong của Chử Tuấn Dương đã tới. Thường Trung xoay mình né tránh, rồi vung song chưởng tiến lên.

Vừa lúc đó, dưới ghềnh đá có hai mươi hán tử mặc y phục đỏ chói phóng lên.
Người nào thân thủ củng nhanh nhẹn, bước đi vững vàng, xem ra thuộc hạng giang hồ cao thủ.

Tiếp đó là một tràng hú ngân dài.

Có tiếng kêu:

– “Động Chủ Động Không Đáy” đã tới.

Tiếng hô này vang động cả vách đá, vọng âm truyền đi như bất tuyệt.

Một người mặc áo đỏ như các đại hán kia xuất hiện, có bịt vuông trên mặt. Hắn chính là “Động Chủ Động Không Đáy”.

Đảo mắt một vòng, ánh mặt nhẵn quang của Động chủ dừng lại gương mặt Chử Tuấn Dương.

Hắn nhếch mép:

– Đỗ Tông Nguyên đâu ?

Chử Tuấn Dương cười gằn:

– Mắt Động chủ không thấy gì sao ?

“Động Chủ Động Không Đáy” buông một chuỗi cuời dài. Tiếng cười như mũi kiếm nhọn đâm vào tim mọi người đau nhói.

Hắn lập lại câu hỏi:

– Tiểu tử Tống Nguyên đâu ?

Vẫn cứng rắn, Chử Tuấn Dương bảo:

– Nếu biết điều, các ngươi hãy đi mau. Ta không muốn rắc rối với những kẻ bịt đi bộ mặt thật.

Người áo đỏ cười lạt:

– Chử Tuấn Dương ngươi muốn sống hay muốn chết ?

Kẻ dám hỏi Bang chủ Thiên Ma bang câu hỏi đó đã làm mọi người phải sửng sốt trố mắt nhìn.

Gương mặt Chử Tuấn Dương đanh lại, hắn nói:

– Điều này còn tùy thuộc công lực của ngươi bao nhiêu.

“Động Chủ Động Không Đáy” quay lại đám thuộc hạ:

– Có tên nào lên thử xem Bang chủ Thiên Ma bang công lực tới đâu.

Hai hán tử áo đỏ sau lưng Đọng chủ lập tức phóng tới, khiến Chử Tuấn Dương sẵn sàng xuất chưởng.

Nhưng Tuyết Sơn Âm Hồn đã sấn tới, quát to:

– Này Chử Tuấn Dương , việc của ta và ngươi chưa xong.

Buông tiếng cười lạnh lẽo, Chử Tuấn Dương gật đầu:

– Được lắm, ta sẽ trừng trị lão nô tài một phen.

Hữu chưởng tiếp theo lời nói, Chử Tuấn Dương quật một chiêu chính vào Thường Trung.

Đột nhiên “Động Chủ Động Không Đáy” lại phóng tới, song chiêu chặn lấy chưởng đạo của Chử Tuấn Dương

Ầm… sức chấn động dữ dội, Chử Tuấn Dương giật mình, lùi vài bước và nhìn thẳng người áo đỏ:

– Động chủ làm vậy là có ý gì ?

Nhẹ nhếch mép, “Động Chủ Động Không Đáy” nói nhanh:

– Có ý truy tìm Đỗ Tống Nguyên.

Lời nói rõ ràng là không tin Tống Nguyên bị Chử Tuấn Dương đánh văng xuống vực.

Huyền Vân Tử của phái Côn Lôn xen vào hỏi với giọng nóng nảy:

– Chữ Bang chủ, rốt cuộc Tống Nguyên rơi ở chổ nào ?

Biết mọi người không tin chuyện Tống Nguyên rơi xuống vực, Chử Tuấn Dương nổi nóng quát:

– Lão không tin thì cứ việc chờ.

Phất cây phất trần thép, Huyền Vân Tử nói:

– Nếu hôm nay không giao Tống Nguyên cho ta, thì đừng mong rời khỏi chổ này.

“Động Chủ Động Không Đáy” lại lên tiếng:

– Xin hai vị bình tĩnh, chờ tìm hiểu kỹ việc này. Rồi ngày Trùng Cửu tới đây, Bản Động chủ có lời mời tất cả tới dự tiệc của đỉnh Bạch Mã Sơn.
Khi đó ta giải quyết mọi việc ân óan hẳn củng chưa muộn.

Những
người có mặt lại ồ lên một tiếng, bởi không ngờ “Động Chủ Động Không
Đáy” dám thách đấu với các cao thủ Hắc Bạch lưỡng đạo.

Riêng Chử Tuấn Dương vẫn trầm giọng:

– Tốt lắm, ngày đó sẽ có mặt ta.

Rồi bắn phóng mình đi thẳng.

Chưởng Môn Nhân các môn phái chấp thuận lời mời của “Động Chủ Động Không Đáy” rồi tảo đi khắp hướng.

Thấy mọi người đã đi hết, Mộc Thân quay lại nhìn “Động Chủ Động Không Đáy” và khum tay:

– Việc hôm nay coi như tạm ngừng, bởi sự mất tích của “Huyết Thần”, ta y hẹn sẽ gặp lại nhau ở Bạch Mã Sơn vào ngày Trùng Cửu nhé.

“Động Chủ Động Không Đáy” củng cúi đầu:

– Kính chào nhị vị tiền bối, chúng ta sẽ gặp lại nhau.

Mộc Thâm kéo tay Thường Trung:

– Thôi chúng ta đi.

Hai lão cùng nhún mình phóng vào, chớp mắt đã biệt dạng.

Chờ hai lão đi khuất, “Động Chủ Động Không Đáy” đến bên bờ vực thẳm nhìn
xuống. Vực sâu đến mấy trăm trượng, mây mù che kín, chẳng thấy đáy ở chổ nào. Ngay chim chocs cũng không dám bay xuống, khỉ vượn cũng chẳng dám
leo trèo.

Thế mà “Động Chủ Động Không Đáy” chao mình xuống vun
vút, bởi ông ta sống ở vùng địa huyệt đã quen, lại luyện được kinh công
siêu tuyệt.

Chẳng bao lâu ông ta đặt chân tới đáy vực, Ông bắt
đầu lục soát ở nền đất đá lạnh lẽo, sục sạo cả vào những kẹt hóc, tuyệt
nhiên chẳng thấy một bóng người, hay thây ma nào.

“Động Chủ Động Không Đáy” lại phóng mình như chiếc pháo thăng thiên trở lên bờ vực.

Bọn thuộc hạ nghênh đón. Động chủ gằn giọng:

– Chử Ma đầu dám dối gạt ta. Chắc chắn nó đã dấu Tống Nguyên ở chổ nào,
rồi bày điều nói láo. Nhưng đến ngày Trùng Cửu mọi điều sẽ sang tỏ thôi.

Phẩy tay một cái, Đổng chủ quát:

– Ta về…

Đoàn người áo đỏ lại lao đi vun vút, kéo một dây dài như con rồng lửa.

Ngọn Vu Sơn và “Tuyệt Mệnh Nhai” lại hoang vắng thê lương như quang cảnh hàng ngày.

Vậy thì Tống Nguyên đi đâu ?


Lúc chàng bị văng xuống vực thì đã bất tĩnh, nên cứ rới hết tốc lực, chẳng có vật cản nào.

Nhưng bên vách đá nhẵn thin bỗng toác ra một khe, bình thường không ai biết.
Từ khe đá kéo Tống Nguyên vào bờ đầm lầy bên trong, mùi sình hôi hám
tanh tưởi.

Thời gian trôi qua…

Rất lâu, rất lâu…

Thình lình một lớp bụi phấn thơm bay tới ép vào mũi chàng, khiến Tống Nguyên cảm thấy dễ chịu và dần dần hồi tĩnh.

Mới mở mắt ra, Tống Nguyên lại nhắm mắt ngay, bởi một hình ảnh ngê sợ.
Trước mặt chàng là một bộ xương lãn thịt bầy nhầy, với chiếc đầu lâu
nham nhở…

Mùi thịt thối khó chịu vô cùng. May là ở mũi chàng còn
lớp phấn thơm, mà chàng vẫn ói mửa vì kinh tởm. Cổ họng Tống Nguyên ói
ra đầy máu…

Một cơn đau dữ dội lan khắp cơ thể.

Ôi lẽ nào xương cốt rời rã cả thế này ?

Trong đầu chàng thầm nghĩ:

– Thôi rồi, thân thể mình cử động không được, mà cái thây ma trước mắt, biết làm sao ?

Chàn ngầm vận khí, thong mạch. Nhưng thà không vận khí còn hơn, bởi chỉ động đậy nhẹ là đau buốt tận tim óc. Mỗi lần chàng hít thở, mùi hôi thối,
tanh tưởi lại thốc vào mũi, khiến chàng ói ra đầy máu. May là chất phấn
có hương thơm giúp chàng dễ chịu đôi chút.

Yên lăng một chút,
không thấy dộng tĩnh gì, Tống Nguyên lại mơ mắt nhìn. Chàng thấy đầu xác chết tóc đỏ hoe, mắt nhằm nghiền, đôi môi rã thịt gần hết, lòi hàm răng trắng hếu, cắn chặt, duờng như lúc chết rất dau đớn khô sở.

Chang lại nhìn xuống phía dưới va nhận ra xương sườn của xác ma bị đứt hết
bốn cái, vùng bùng mang nhiều thương tích. Nhưng lạ một điều là cái xác
chết không đỗ xuống. Nó cứ lay động trước mặt chàng theo hướng gió, tỏa
mùi tanh. Cánh tay phải của xác chết vươn vê lưng Tống Nguyên . Còn tay
phải của xác chết ma đâu ? Chàng nhắm mắt lại, vì không muốn nhìn thấy
cảnh bi thảm ấy lâu hơn.

Bổng có một làn hơi ấm đi vào cơ thể,
kích động tâm mạch. Tống Nguyên há họng ói ra một vòi máu. Vừa ói xong
thì cơ thể cũng dễ chịu, thần kinh bớt căng thẳng.

Cùng lúc đó,
một luông khí ấm nổi lên ở đan điền. Tống Nguyên cố nén đau đớn, nâng
chân khí đã bị hao mòn, đễ dần luồng nhiệt vừa nhận được đi khắp cơ thể. Chàng cố gắng vận chân khí, tuy buốt tận xương.

Lát sau, ở huyệt “Mệnh Môn” nóng lên, một luồng nhiệt lực xâm nhập, hòa hợp với chân khí còn lại trong cơ thể nối nhũng mạch bị đứt lưu thông khắp toàn than.
Đầu óc sáng suốt dần, Tống Nguyên mới hiểu là mìnhđược một người nào đó
truyền lực cứu cấp từ phía sau lưng.

Song lúc này không thể suy nghĩ miên man, mà phải tập trung toàn lực để vận khí, điều trị thương tích.

Khoảng hai giờ sau, nhằm chừng giờ Ngọ qua giờ Thân, mồ hôi trên mình Tống
Nguyên đổ ra như tắm, song cảm giác đau đớn đã giảm được nhiều. Tống
Nguyên thu chân khí, thì nhiệt phía sau lưng cũng mất.

Chàng vừa nhúc nhích đã nghe một giọng nói vang bên tai:

– Không được quay đầu lại.

Tiến nói tuy nhỏ, nhưng Tống Nguyên nghe rất rõ, và âm thanh ấy khiến huyết
mạch của chàng nở nang tim đập, tai ù. Chàng biết ngay là mình đã gặp
phải cao nhân, nội lực hết sức thâm hậu.

Giọng nói bí ẩn lai vang lên:

– Người là ai ?

Tống Nguyên vội đáp:

– Vãn bối là Đỗ Tống Nguyên, giao thủ với địch nhân, võ nghệ kém người,
bi đánh trọng thương xuống nơi này, được tiền bối cứu, xin đạ ta ân đức.

Tiếng bí ẩn hỏi tiếp:

– Sư phụ của người là người nào.

Một khắc suy nghĩ, Tống Nguyên trả lời:

– Vãn bối chưa từng có sư phụ.

– Vậy “Đoạt Hồn Huyết Kiếm” do đâu ngươi có ?

– Trong trường hợp ngẫu nhiên, vãn bối lấy được kiếm báu nơi động phủ, do lão tiền bối Hồng Hoang Huyết Ma để lại.

– Hừm, như vậy Hồng Hoàng Huyết Ma là sư phụ của mi rồi…

Không ngần ngại, Tống Nguyên đáp:

– Nếu lão tiền bối Hồng Hoàng không từ chối, vãn bối rất là sung sướng được là đệ tử của ngài.

Người bí ẩn cười gằn:

– Như thế, những nợ máu do Hông Hoang Huyết Ma để lại, ngươi cũng phải chịu trách nhiệm đấy.

Giọng Tống Nguyên dứt khoát:

– Lẽ tất nhiên là vậy.

Trả lời câu này vì Tống Nguyên ngay thẳng, nhưng trong lòng chàng bồn chồn.

Chàng nghĩ thầm:

– Nếu kẻ bí ẩn kia là người thù của sư phụ Hồng Hoang thì phen này tính mạng mình chắc không giữ nổi.

Phía sau lưng lại có tiếng hỏi:

– Người có biết thây ma trước mặt mi là ai không ?

Lắc đầu. Tống Nguyên đáp:

– Vãn bối không biết.

Có tiếng thở dài:

– Nó là dòng giống của Huyết Ma, tên Đặng Chi Nhất đã bị lão phu dùng
trọng phủ danh chết. Nếu ngươi nhận là đệ tử Huyết Ma, thì xác chết kia
là sư huynh của ngươi phải không ?

Lời đáp của Tống Nguyên hơi mất bình tĩnh:

– Đúng thế thì tiền bối cũng sẽ đánh chết tại hạ ?

Giọng bí ẩn cười nhẹ:

– Xem ra ngươi chưa hẳn là đệ tử của Huyết Ma, nếu xin chuyển qua làm đệ tử của ta, thì có thể tha tội chết.

Tính cương trực ãn còn, Tống Nguyên trả lời ngay:

– Bẩm tiền bối, được học một miếng võ cùng là thầy. Huống chi Hồng Hoàng Huyết Ma để lại cho vãn bối cả bí kíp trên vách đá lẫn bảo kiếm “Đoạt
Hồn”, làm sao vãn bối có thể phản bội đi nhận người khác làm sư phụ ?
Nếu tiền bối nhân lúc vãn bối trọng thương mà giết, vãn bối đành chịu,
mà ở đâu cungc chẳng ai biết đâu.

Lại có tiếng cười lạt:

– Tiểu tử thông minh đấy, lão phu chẳng bao giờ thừa lúc người ta lâm
nạn mà giết. Thôi được, ta cứu ngươi trước đã, sau này giết cũng chưa
muộn.

Tống Nguyên cảm thấy luồng nhiệt lực từ phía sau lại đi vào huyệt “Mệnh Môn” và lan tỏa khắp cơ thể.

Dần dần Tống Nguyên cảm thấy đã khá khỏe, liền bay mình về phía trước, rời
khỏi xác chết khoảng sáu trượng mới dừng lại. Nhưng vẫn không dám nhìn
lại phía sau.

Hai chân Tống Nguyên vừa chạm đất, chàng cảm thấy đầu choáng, mắt hoa, miệng ói ra một vòi máu.


Lúc lâu sau, khi huyết mới tạm lắng, chàng mệt nhọc nói:

– Nếu tiền bối là kẻ đại thù của sư phụ Hồng Hoang, thì tại hạ thà chết chứ không chịu ơn nữa

Dứt lời, chàng lấy một viên thuốc trong bọc ra, cho vào miện nuốt.

Do dùng lực quá mạnh, Tống Nguyên không trụ nổi, phải ngồi bệt xuống, mắt đổ hào quang, đầu nhức như muốn nổ tung.

Tiếng nói từ phía sau bỗng vang lên:

– Không nhận ta làm sư phụ thì ta đập chết.

– Vèo… một đạo kình phong ập đến, gió chưởng ù ù kinh khủng.

Tống Nguyên cảm thấy khó lòng thoát chết, liền chân mình nhận lấy tử chiêu của người bí ẩn.

– “Bùng” một tiếng, Tống Nguyên chỉ thấy toàn thân nóng rực, rồi chàng mê đi…

Thời gian trôi qua, có lẽ sang giờ “Dậu”, chàng mới tỉnh lại, và hết sức ngạc nhiên chỉ thấy mình khỏe thêm.

Cái xác chết lại đung đưa trước mặt, mà chàng nhớ lúc nãy chàng đẫ nhảy xa sáu trượng.

Thì ra chàng đã được đưa về chổ cũ trong lúc hôn mê.

Tống Nguyên suy nghĩ mông lung.

Xác chết trước mặt chàng “Huyết Ảnh Khách” Đặng Chi Nhất, cao thủ một thời
lừng lẫy giang hồ mất tích. Chàng ta là con của Hồng Hoang Huyết Ma,
trên danh nghĩa thì là sư huynh của Tống Nguyên. Với kẻ công lực cao
cường như vậy mà nhân vật bí ẩn kia còn đập chết, sao ông ta đánh chàng
một chiêu không chết, còn thấy khỏe ra ?

Lúc này chàng vận hành
chân khí đã thấy thông suốt, nhưng một điều lạ khiến chàng ngạc nhiên là mình bị khống chế không cử dộng song chưởng được. Chàng thầm nghĩ trong đầu:

– Nhân vật phía sau có thể là Hồng Hoàng Độc Ma, kẻ thù
cùa Hồng Hoàng Huyết Ma. Lão cứu mình, nhưng khống chế song chưởng để ép mình làm đệ tử đây,. Mình thà chết, không phải bội.

Quả nhiên một câu hỏi vang lên:

– Tiểu tử, ngươi suy nghĩ kỷ chưa ?

Vẫn cương trực, Tống Nguyên đáp:

– Nếu tiền bối muốn giết thì cứ tự nhiên. Còn tiền bối định ép vãn bối
phản bội sư môn thì không được đâu. Vãn bối không phải kẻ sợ chết đến
phải bán mình…

Lại có tiếng thở dài và lời nói mềm mỏng:

– Tiểu tử, lão phu quý nhà ngươi có thể chất hơn người, nên muốn…

Câu nói bỗng tắt ngang như uất nghẹn.

Tống Nguyên chỉ đằng hắng một tiếng, không nói gì.

Bỗng một đợi thở dài tuôn ra, mang theo tâm trạng rất thảm não của người bí ẩn.

Ông ta trầm giọng nói tiếp:

– Lão phu tuy võ công thâm hậu nhưng lại ccô độc một mình. Một đời cô
độc, cả trăm nămko gặp một nữ nhân vừa ý. Hừm, ta sắp vào quan tài mà
vẫn cô độc thế này. Nếu người đồng ý nhận ta làm sư phụ, giúp cho võ
công của ta có thể lưu truyền thì ta có thể đảm bảo ngươi trở nên cao
thủ danh chấn giang hồ, đệ nhất võ lâm.

Lời nói của lão khiến Tống Nguyên xúc động.

Chàng nghĩ thầm trong đầu:

– Ngươi này võ công tuyết thế, nhưng cô độc đáng thương. Nay muốn nhận
một đệ tử còn phải chịu lép, gần như cầu khẩn. Phải chi lão không phải
kẻ thù của sư phụ thì…

Tiếng than của ngươi bí ẩn cứ thê lương kéo dài, làm Tống Nguyên chỉ muốn bật khóc.

Nén không nỏi chàng phải nói:

– Tiền bối ạ, lẽ ra vãn bối có thể đòng ý tất cả. Nhung tiền bối lại là
kẻ thù của sư môn, còn giết sư huynh của vãn bối, nên việc nhận tiền bối làm sư phụ hẳn không thế có được đâu.

Câu nói của Tống Nguyên lần này vừa dứt, thì giọng nói phía sau bỗng vui vẻ, sung sướng:

– Ôi, Nguyên nhi, con hãy quay lại nhìn lão phu đây.

Cùng tiến nói, Tống Nguyên cảm thấy song chưởng đã tự do, thân hình linh hoạt, không còn bị khống chế nữa.

Chàng vội vàng quay nhìn lại…

Ái dà, một cảnh tượng ghê gớm khiến Tống Nguyên sửng sốt.

Trước mắt chàng là một lão già đầu tóc bạc, rối bù, ngồi trên tảng đá lớn.

Y phục của ông lão rách te tua, sắc mặt đen xám, nhưng đooi mắt sáng rực như hai tia lửa.

Tay phải của xác chết “Huyết Ảnh Khách” xuyên vào ngực lão già, ngập tới cổ tay. Nơi tay xuyên vào ngực trái cảu ông lão máu thịt bầy nhầy, đỏ hỏn. Lão già ngồi dựa ngiêng vào vách vực, cánh tay xác chết xuyên vào ngực
lão nên cứ đứng thẳng, dù da thịt cứ rã dần.

Đôi chân của lão già bị chặt, tay phải cũng bị cắt cụt, chỉ cong lại tay trái hoạt động, và
chính cánh tay ấy đã truyền lực từ phía sau lưng cứu sống Tống Nguyên.

Biết Tống Nguyên đã nhìn rõ mình, ông lão dịu dàng hỏi:

– Nguyên nhi biết ta là ai không ?

Nhìn lão, Tống Nguyên hết sức thương tâm. Hẳn ông lão là một tiền bối võ
lâm, giang hồ ngang dọc, không hiểu sao lại lâm nạn khủng khiếp đến thế, và tại sao có cuộc huyết chiến sinh tử với “Huyết Ảnh Khách ” để một
người chết thảm, một ngươi bi tay thọc vào lồng ngực, chết dở, sống dở
thế kia ?

Tống Nguyên trầm giọng:

– Vãn bối không biết tiền bối là ai. Nhưng dù là ai vãn bối không thể nhận tiền bối làm sư phụ. Vì đã là đệ tử của Hồng Hoang.

Giọng ông lão vẫn như vui vẻ:

– Tiẻu tử nói thật không ?

Tống Nguyên gật đầu quả quyết:

– Vãn bối không bao giờ đổi ý.

Lão già cười, có vẻ sung sướng, có vẻ như được an ủi, khiến Tống Nguyên ngạc nhiên, không hiểu vì sao có sự thay đổi ấy.

Lát sau lão già lại lên tiếng:

– Tiểu tử xem đây…

Chú ý nhìn, Tống Nguyên thấy lão vận khí, toàn thân bốc lên lớp lớp thể khí như sương mù dổ bọc lấy toang thân lão càng lúc càng dày, ánh hồng
quang chớp động và có những tiếng nổ như sấm.

Tống Nguyên kinh ngạc thầm nghĩ:

– Kìa, tại sao lão vận hành “Huyết Khí” của bản môn ?

Chàng tiếp tục nhìn, những lớp sương đỏ bảo vệ quanh mình lão đã đông kết
thành thể rắn như khối đá đỏ trong như pha lê cứng rắn ấy. Hồng quang từ đó chiếu ngời muôn vạn tia sáng rực rỡ lung linh.

Giật mình ngây hẳn ngươi ra, Tống Nguyên kêu nhỏ:

– Ôi, đây là hiên tượng luyện “Huyết Kinh Tâm Pháp” đến mức cao nhất, ta chưa thể nào đạt tới. Công lực luyệt khí của ngươi này cao gấp đôi, gấp bảtình độ hiện nay của ta.

Lão đang tiến tới mức tối thượng.

Nhưng lão là ai, tại sao luyệt được “Huyết Khí” cao siêu đến thế ? Lẽ nào lão thu được “Huyết Khí” từ “Huyết Ảnh Khách” ?

Chang lại lắc đầu:

– Cũng không phải, “Huyết Khí” của “Huyết Ảnh Khách” chưa đến trình độ này.

Trong lúc Tống Nguyên suy nghĩ, thì lão già đã thu “Huyết Khí” và lên tiếng hỏi:

– Ngươi đã nhận ra ta là ai chưa ?

Tống Nguyên định thần và gằn giọng:

– Sao ngài cướp được “Huyết Kinh Tâm Pháp” của bản môn ?

Lão già bật cười:

– Ta chính là Hồng Hoang Huyết Ma đây.

Lùi một bước, Tống Nguyên tỏ vẻ không tin:

– Hừm, ngài đừng gạt tại hạ để nhận làm sư phụ.

Ông lão vẫn cười lớn:

– Khà khà, lẽ nào tiêut tử không tin ta ?

Nghiêm nét mặt, Tống Nguyên hỏi:

– vậy tại sao ngài giết sư huynh “Huyết Ảnh Khách” ?

Sắc mặt của lão đen xám lại, lão thở dài:

– Ôi, câu chuyện thật dài dòng, nhưng ta đành phải kể lại đầu đuôi cho tiểu tử nghe.

Tống Nguyên gật đầu:

– Tại hạ sẵn sàng nghe đây…

Lão già chậm rãi nói:

– Nhất nhi “Huyết Ảnh Khách” không phải con ruột ta. Bởi ta xưa nay cô

độc, không có vợ. Nhưng ta thương yêu nó như ruột thịt, bởi ta cứu được
nó trong tay Hắc đạo đem về nuôi nấngtừ khi còn ẵm ngữa. Nó dần lớn lên, ta truyền công cho nó. Nhưng nó càng lớn lên ta càng nhận ra tính nó
nóng nảy, mông cạn lại dâm đãng, nên không truyền “Huyết Kiếm Đoạt Hồn”. Tuy vậy nó vẫn ra giang hồ tác yêu tác quái, nhưng khéo xóa dấu vết
khiến ta cũng không biết.

Trong lần nhận lời mời của Thánh Thủ
Lang Quân đến Động Không Đáy, khi trở về ta để lại “Huyết Kiếm” và bí
kíp trong một động phủ. Nhất nhi trở về gặp ta một mực yêu cầu ta phải
lập tức truyền “Huyết Kiếm” cho nó. Ta trả lời là đã truyền cả bảo kiếm
và bí kíp cho người khác.

Không ngờ do sinh lòng phản bội , hận
thù, thừa dịp điểm ngã ta, khống chế huyệt đạo, mỗi ngày cắt một chân,
một tay của ta để cố ép ta khai chổ dấu Huyết Kiếm. Ta cố gắng chịu đau
khổ, qua ngày thứ tư đã vận hành “Tối Tâm Pháp” giải các huyệt đạo mà nó không biết.

Nó tiếp tục đòi chặt nốt cánh tay trái của ta. Tuy
bị nó hành hạ bằng nhục hình, ta vẫn không muốn giết nó, bởi vì muốn để
nó làm truyền nhân lưa lại phần lớn võ công của ta, trừ “Huyết Kiếm”.
Song ta đã nhiều lần thỉnh cầu, nó vẫn khăng khăng đòi chặt cánh tay còn lại của ta.

Khi đó ta hết sức phẩn nộ, liền đánh nó chết. trước
khi chịu chết, nó cò dùng thiết thủ xuyên tay vào ngực trái, toan moi
tim ta ra, nhưng ta chặn lại được. Từ đó ta đã cụt hết ba chi, đành ngồi đây, cánh tay nó thọc vào ngực ta vẫn y nguyên. Ta không di chuyển và
chôn cất nó được. Hàng ngày ta vận công và uống “Hoàn Kiên Đơn Bảo Mệnh” ta chứa sẵn trong bọc để duy trì sự sống.

Bởi ta muốn chờ xem
người ta truyền lại “Huyết Kiếm” trong động phủ kia sẽ ra sao. Thật bất
nhờ, hôm nay gặp được tiểu tử. Hồi nãy ta thử ngươi, nếu lòng ngươi bất
chính, dám thay đổi sư phụ, thì ta đánh chết ngươi rồi.

Nhưng quả thật ngươi là kẻ minh chính, trung hậu, rất xứng đáng là đệ tử chân
truyền của ta. Rồi đây, còn lại nhưng gì trong tấm thân tàn phế này, ta
sẽ truyên hết cho ngươi hết…

Ngừng lại một khắc để thở, lào già lộ vẻ vui mừng nhìn Tống Nguyên:

– Sao, ngươi đã tin ta là Hồng Hoang Huyết Ma, sư phụ của người chưa ?

Tống Nguyên vô cùng xúc động bởi lời kể của ông lão, và những sự kiện ông
nói về “Động Không Đáy” khiến chàng tin thật rằng người ngồi trước mặt
chàng chính là Hồng Hoang Huyết Ma.

Chàng vội sụp lạy mà rằng:

– Sự phụ tại thượng, xin nhận lạy này của đệ tử Đỗ Tống Nguyên. Vừa rồi đệ tử có lời mạo phạm, cầu mong sự phu đại xá.

Hồng Hoang Huyết Ma cười sung sướng, cánh tay trái khẻ nâng lên, một luồng nhu kình phát nhẹ đỡ Tống Nguyên dậy.

Ông nghiêm giọng hỏi:

– Nguyên nhi, con thật sự họ Đỗ chứ ?

Tống Nguyên ngạc nhiên và cung kính đáp:

– Từ khi hiểu biết, con chỉ biết mình họ Đỗ…

Tằng hắng một tiếng, Huyết Ma hỏi tiếp:

– Phụ thân, mẫu thân con hiện giờ ở đâu ?

Tống Nguyên buồn dầu, đôi mắt đỏ lên như muốn khóc. Chang vắn tắt kể lại chuyện gia đình cho dư phụ nghe.

Huyết Ma nhíu mày:

– Con nhớ có lần nghe gã họ Trần ở Côn Lôn về chuyện riêng của Đỗ Nhất Phương phải không ?

Chang vội đáp:

– Quả thật con có nghe người họ Trần nói. Sau cùng vì đến tìm anh ta ở Côn Lôn mà gây ra huyết án ở “Nhất Nguyên Quán”…

Thở dài một tiếng, Hồng Hoang Huyết Ma nhìn vào mặt Tống Nguyên chằm chằm, rồi lại nói:

– Giống qua, giống quá…

Lộ vẻ kinh ngạc, Tống Nguyên hỏi:

– Bẩm sư phụ nói cái gì giống ?

Hồng Hoang Huyết Ma không trả lời thẳng câu hỏi, chỉ nhíu mày và nhìn Tống Nguyên:

– Đỗ Nhất Phương đối đãi với con ra sao ? Vì lẽ gì mà không truyền dạy võ công cho con từ thuở bé ?

Cứ thật thà, Tống Nguyên trả lời:

– Phụ thân rất thương con không bao giờ đánh đập chửi mắng. ngày thương
ông vẫn dạy con chữ nghĩa, nhưng không dạy võ công bởi trong ngươi con
lúc ấy đang có “Tam Âm Tuyệt Mạch”… và phụ thân bảo trên giang hồ có
nhiều kẻ hung ác, lại có võ công cao, rất nguy hiểm nên không muốn cho
con theo nghiệp võ.

Huyết Ma lại gật gù:

– Con có biết “Vũ Nội Song Tiên” không ?

Tống Nguyên lắc đầu:

– Bẩm con chưa biết…

Lại thở dài một tiếng, Huyết Ma nói:

– Theo ta nghĩ, con không phải họ đỗ. Nếu như vậy sự kiện trở nên phức tạp. Mong rằng không phải thế.

Ánh mắt kinh ngạc, Tống Nguyên kêu lên:

– Sư phụ lẽ nào con không phải là con ruột của phụ thân ?

Hồng Hoang Huyết Ma nói tiếp:

– bây giờ sưphụ cần cho biết kỉ luật của bản môn. Phải theo đúng bản
môn. Cấm dâm, không cấm giết, cấm loạn, không cấm cướp. Có nghĩa là mọi
điều chính, tà đều do ở cái “Tâm”. Hành sự hợp với tâm là “Chính” ngược
lại với Tâm là “Tà”. Con có hiểu không ?

Tống Nguyên cúi đầu:

– Dạ, con hiểu…

Hồng Hoang Huyết Ma lại hỏi:

– Con có biết bí mật trong Huyết Kiếm ở đâu không ?

Nhẹ lắc đầu, Tống Nguyên đáp:

– Bẩm, con không biết.

Huyết Ma chìa bàn tay ra:

– Đưa kiếm đây cho sư phụ.

Nâng thanh kiếm bằng cả hai tay. Tống Nguyên trao cho Huyết Ma.

Ông chống kiếm, lần tay rút ra, trong vỏ kiếm còn một lớp vỏ khác mà lâu nay Tống Nguyên không biết .

Lớp vỏ này tuyệt đẹp, lấp lảnh bảo quang, và đặc biệt từ vỏ ấy có một tờ giấy màu vàng rơi ra.

Nhếch mép cười, Hồng Hoang Huyết Ma bảo:

– Sư phụ đã biết bí mật này từ lâu. Ta phải cần có nó để tìm ra bộ
“Trích Huyết Quyển Kinh” mới luyện Huyết Kiếm đến tuyệt đỉnh được. Nhưng sức sư phụ đã cạn, nơi giấu “Quyển Kinh” lại hiểm trở gian nan, đành
phải chờ truyền nhân kế tục. Con hãy lượm mảnh giấy kia và đọc cho sư
phụ nghe nào.

Lượm vội tờ giấy vàng lên, Tống Nguyên đọc:

Lửa trong nước

Động trong lửa

Cá trong động

Trời trong cá

Mộ trong trời

Người trong mộ

Người trong người

Những câu chữ này làm Tống Nguyên ngơ ngác.

Chàng nói nhanh:

– Con chẳng hiểu gì cả.

Huyết Ma cười:

– Rồi con sẽ hiểu. Sau căn cứ vào bảy câu chữ này con sẽ tìm được bộ
“Trích Huyết Quyển Kinh”. Nơi ấy còn nhiều bảo vật võ lâm khác, sau này
hành đậo giang hồ con không thể thiếu.

Luyện được “Trích Huyết
Quyển Kinh” con sẽ danh trấn võ lâm, đủ sức địch lại một kẻ công lức tối thượng, mà hiện nay võ công của con chưa bằng cái móng của lão ấy.

Hết sức ngạc nhiên, Tống Nguyên vội hỏi:

– Người ấy danh hiệu là gì ?

Huyết Ma lắc đầu:

– Chuyện ngày sau đừng hỏi bây giờ. “Thiên cơ bất khả lậu”. Con hãy nằm xuống sư phụ điều trị cho.

Không dám hỏi nữa, Tống Nguyên ngoan ngoãn nắm xuống.

Bàn tay trái còn lại của Huyết Ma cũng bắt đầu hoạt động.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.