Đọc truyện Đoạt Hồn Chung – Chương 26: Chạm mặt kẻ
Không biết chuyện gì đã xảy ra, có thể không biến đổi tinh thần kẻ địch đến thế, Tống Nguyên quay nhìn lại.
Ánh bạc của áo bào lấp lánh trên ghềnh đá, chàng thấy một bóng người lướt nhẹ tựa cánh chim, chứng tọ khinh công siêu đẳng.
Người ấy gương mặt tuấn tú, chân mày lưỡi mác, ria mép chữ bát, môi đỏ, mắt
to, lưng đeo trường kiếm, vừa có nét hào hoa, vừa oai phong lẫm liệt.
Bóng người trung niên ấy vừa xuất hiện, Mai Ninh, Mạc Kỳ và bốn mươi gã đại hán áo vàng đều nhất loạt quỳ xuống tung hô:
– Chúc Bang chủ vạn phúc.
Thì ra hắn chính là “Vũ Hoàn Nhân Ma” Chu Tuấn Dương, Bang chủ của Thiên Ma Bang…
Chử Tuấn Dương liếc nhìn Tống Nguyên mỉm cười lạnh lùng:
– Hừm, Đỗ tiểu tử, ngươi đang nổi danh “Huyết Thần” đấy ư?
Ánh mắt Tống Nguyên sáng ngời, chàng gật đầu:
– Chính ta.
Chử Tuấn Dương ho khẽ một tiếng, rồi bảo:
– Khá khen cho ngươi đến đúng hẹn, nhưng ba đàn chủ của Bang tiếp người chưa chu đáo. Đáng tiếc, đáng tiếc.
Tống Nguyên chạm mặt kẻ đại thù, trong lòng sôi sục căm hờn, liền quát lớn:
– Chử ác ma. Tại hạ đã đến đây thì ngươi chớ nhiều lời, hãy lắng nghe câu hỏi của ta.
Nhẹ nhún vai, Chử Tuấn Dương nhếch mép:
– Hỏi đi…
Tống Nguyên gằn giọng:
– Thân phụ ta với ngươi có thù gì mà ngươi sát hại, còn bày điều xấu đồn đại trong giang hồ để mong mất thanh danh của cha ta?
Bang chủ Thiên Ma Bang quét nhãn quang lạnh lẽo ngang mặt Tống Nguyên, rồi nói:
– Chuyện này dễ dàng thôi, để ta sinh phúc hoá kiếp cho ngươi. Cứ xuống âm phủ hỏi cha ngươi sẽ rõ.
Lời đáp xấc xược và tàn bạo của Chử Tuấn Dương khiến Tống Nguyên vô cùng phẫn nộ.
Chàng bật ra câu hỏi giữa hai hàm răng nghiến rít:
– Chính ngươi đã giết thân phụ ta?
Lại bật cười, Chử Tuấn Dương đáp lẹ:
– Đỗ Nhất Phương à? Khà, Khà, chính ta giết nó.
Tống Nguyên gầm lên:
– Giết người phải đền mạng.
Hữu chưởng vung lên, chỉ phong ào ào, Tống Nguyên điểm nhanh vào các đại huyệt trước ngực Bang chủ Thiên Ma Bang.
Chỉ lắc lư một cái, Chử Tuấn Dương đã tránh khỏi năm đạo chỉ phong ác liệt của Tống Nguyên.
Hắn lại cười lạnh tanh:
– Ngươi mốn giết nốt Đỗ Phu Nhân không mà dám chạm đến ta?
Tống Nguyên vội lùi một bước, trong lòng quặn đau, trừng mắt hỏi tên ác ma:
– Thân mẫu của ta đâu?
Chử Tuấn Dương cười ngất.
Hắn dùng ngón tay trỏ bên phải chỉ vào giữa lòng bàn tai trái, rồi đáp gọn:
– Ở đây này…
Ý hắn muốn nói người mẹ thân yêu của Tống Nguyên hiện ở trong lòng bàn tay của hắn.
Uất ức, căm hờn, Tống Nguyên thét lên:
– Hãy tiếp chiêu.
Tả chưởng xoay một vòng, chàng triển vận huyết khí lên mười hai thành và
hữu chưởng cũng vỗ thốc kình khí tới. Chưởng phong ầm ầm, huyết khí đỏ
rực, ập vào Chử Tuấn Dương.
Bang chủ Thiên Ma Bang khẽ nhích toàn thân, tả chưởng xuất một chiêu Ma Công cực mạnh.
– Ầm …
Hai luồng kình khí giao nhau, chấn động dữ dội, đá bay cây gãy, cát bụi mù mịt một góc trời.
Thân hình lảo đạo, Tống Nguyên lùi liền ba bước mới trụ lại được
Chử Tuấn Dương gật gù:
– Tiểu tử đỡ được một chưởng cũng khá đấy, nhưng sợ rằng không thể lãnh chiêu thứ hai.
Nuốt vội máu họng đang chực tuôn trào, Tống Nguyên trợn mắt:
– Cứ thử xem…
Hữu chưởng của Chử Tuấn Dương liền chặt mạnh, kình phong réo ào ào, từ trên đầu trút xuống. Thân hình hắn di động, tiến lên phía trước, từ tả
chưởng phóng ra kình đạo điểm vào huyệt “Kỳ môn” trước ngực Tống Nguyên
mãnh liệt kinh hồn.
Không chậm trễ, Tống Nguyên nâng chân khí toàn lực đẩy song chưởng ra phía trước tiếp chiêu.
– “Ầm, ầm”…
Sức va chạm long trời lở đất.
Hàng loạt cây thông già trên đỉnh Vu Sơn bị bưng gốc, tung bay loạn xạ trong đất đá kín trời.
Bọn đệ tử Thiên Ma Bang đứng xem đều bị chưởng phong đẩy lui luôn mấy bước, thân thể chao đảo lắc lư.
Chử Tuấn Dương cũng giật mình. Hắn tưởng dùng nhất chiêu lưỡng thức có thể quật đổ Tống Nguyên, Nào ngờ…
Song chưởng giao nhau, toàn thân Chử Tuấn Dương bị giật mạnh, phải lúi bước.
Mặt mũi nóng bừng, Chử Tuấn Dương trố mắt:
– Hừm, công lực của tiểu tử khá đấy. Hãy tiếp nhận một chiêu nữa.
Thân hình di động, ánh bạc loé lên, hắn triển khai “Thiên Ma Chưởng pháp” đã nổi tiếng trên giang hồ.
Kình phong cuồn cuộn đánh mịnh về phía trước.
Thấy đối thủ giở độc chiêu, Tống Nguyên cũng thi triển “Huyết Quang Mê Ly
Chưởng” đón lấy luồng kình lực đang ầm ầm đổ xô vào mình.
– “Bùng, bùng”…
Cả ngọn núi chấn động.
Hai bóng người tách ra, rồi nhập vào, chưởng phong réo ào ào,
chưởng khí toả rộng bốn mặt.
Trong chốc lát chỉ còn thấy ánh bạc lấp lánh quyện lấy làn sương đỏ ngút
trời, kình phong chưởng anh mù mịt, hàng trăm chiêu đã qua vẫn chưa phân thắng bại.
Lúc này Tống Nguyên đã hết sức mình, chưởng pháp tuy
có cao siêu, nhưng nội lực của chàng không thể bằng Bang chủ Thiên Ma
Bang. Chử Tuấn Dương lại nhiều kinh nghiệm giang hồ, biết lợi dụng mưu
ma chước quỷ luồn lách để giành phần thắng.
Thực tế, khi người ta đuối sức, chiến pháp không còn linh hoạt nữa, đó là điểm yếu rõ dần về
phía Tống Nguyên. Con cáo già Chử Tuấn Dương làm gì chẳng thấy.
Mồ hôi nhỏ giọt trên trán Tống Nguyên, mắt chàng đã hoa lên.
Bỗng Chử Tuấn Dương thét to lên một tiếng, tăng cường công lực, ánh bạc chói ngời, chưởng đạo ầm ầm di động. Tống Nguyên cảm thấy bốn mặt áp khí
tăng lên, chàng bắt đầu chao đảo. Trong lúc đó Thiên Ma Bang chủ Chử
Tuấn Dương đã giành thế chủ động. Hắn thình lình vẫy tay hạ một độc
chiêu chớp nhoáng…
– “Binh”… một phía núi rung rinh.
Bóng Tống Nguyên bị bật ra ngoài. Chàng đứng không vững phải lùi đến mấy bước.
Chử Tuấn Dương cười lạt một tiếng sấn tới, song chưởng như mưa, ngũ trảo như những mũi kiếm đâm thẳng vào yết hầu Tống Nguyên.
Sự việc xảy ra trong chớp mắt, Tống Nguyên vừa bị trúng một chưởng hộc
máu, không kịp rút kiếm ra đã bị ngũ trảo của Chử Tuấn Dương đâm vào cổ, máu tuôn có vòi.
Chàng thấy cái chết đã dần kề bên.
Bóng Tử thần lởn vởn…
Nhưng trong đầu chàng tự bảo mình:
– “Không, ta không thể chết được… Gia thù… ân oán… tình yêu. Không, nhất định không chết”.
Trong Tống Nguyê, ý sống trào dâng, mãnh liệt.
Chàng tập trung vận hành “Huyền Thiên Chính Khí” một luồng khói trắng bốc lên…
“Ầm” sức chấn động quá mạnh, bởi Chử Tuấn Dương mới vồ tới định uống máu
Tống Nguyên. Nào ngờ chiêu “Cầm nã” của hắn chậm một khắc đã chạm phải
“Huyền Thiên Chính Khí” làm hắn dội ngược. Thân hình Tống Nguyên cũng
bay bổng đi.
Chử Tuấn Dương ngây mặt ra nhìn. Hắn thấy Tống
Nguyên bật lên cao hơn mười trượng và rơi xuống bên mép ghềnh đá. Thì ra chiêu cầm nã của Chử Tuấn Dương chạm “Huyền Thiên Chính Khí” của Tống
Nguyên tạo thành sức đẩy mạnh ngàn cân… Tống Nguyên bật văng đi như
một hòn sỏi.
Giật mình kinh ngạc, Chử Tuấn Dương nghĩ thầm:
– Thôi chết, lỡ nó rơi xuống vực thì uổng bao nhiêu vật quý.
Vèo một cái, Chử Tuấn Dương phóng theo…
– “Phịch”…
Tống Nguyên đã rơi xuống mép vực, thân thể oằn oại, co giật vì đau đớn, khoé miệng máu tươi vẫn tuôn ra.
Chàng trai đã hôn mê, nhưng phản xạ tự nhiên của cơ thể cứ thế làm chàng co giật dữ dội.
Bang chủ Thiên Ma Bang vội nhoài mình tới chụp lấy Tống Nguyên…
Chỉ còn hai tấc…
Bống Tống Nguyên ngẹo đầu cựa mạnh, và “soạt” một tiếng, toàn thân chàng rơi xuống vực sâu cùng một lớp đất đá của bờ ghềnh.
Ôi chỉ chậm vài khắc, Chử Tuấn Dương lăn nhanh tới và đứng bật dậy, tất cả phản ứng của hắn đếu chậm mất rồi.
Vực thẳm này có tên là “Tuyệt Mệnh Nhai” hố sâu như không có đáy, bờ dốc trơn tuột.
Trừng mắt nhìn xuống, Chử Tuấn Dương thấy Tống Nguyên đang rơi cách độ mười trượng, với tốc độ chóng mặt.
Song thủ liền vươn ra, Chử Tuấn Dương vận lực thi triển “Kình Thiên Hấp Lực” hút lấy thân thể kẻ đang rơi. Hai chân hắn lún sâu vào đất như hai cột
sắt chịu lại, những mong hút được Tống Nguyên lên.
Nhưng Thật là
vô ích… Tống Nguyên đã rơi quá xa. Lực hút của Chử Tuấn Dương có làm
đà rơi chậm lại, nhưng rồi chàng trai cũng tuồn tuột rớt phăng phăng
xuống “Tuyệt Mệnh Nhai”.
Trong chớp mắt, Tống Nguyên lẫn vào lớp sương mù dưới lòng vực, không còn dấu vết gì nữa.