Đọc truyện Doanh Doanh – Chương 41: Cũng Chỉ Là Nắm Tay Thôi Mà
Edit: Ryal
Sáng thứ hai Diệp Tri Hòa bắt gặp Diêu Vân Chu ở cổng trường, cậu không nhịn được mà hỏi: “Ông làm gì đấy?”.
Diêu Vân Chu: “Đợi người”.
Diệp Tri Hòa: “…”.
Cậu vào lớp chưa được một chốc là thấy Diêu Vân Chu xuất hiện, bèn hỏi: “Đợi được rồi à?”.
Y gật đầu, Diệp Tri Hòa bèn giơ ngón cái.
Đôi tình nhân nhỏ mới yêu đúng là khác lạ, đi từ cổng đến tòa nhà dạy học có hai phút mà cũng phải đợi Hướng Nguyên Khê đến rồi mới vào cùng nhau.
Cậu vừa cảm thán vừa nhìn sang chỗ Lận Thâm, vẫn là cảnh tượng cũ, cặp sách ở còn người đã đi rồi.
Tối qua đến 9 giờ Lận Thâm mới nhắn tin đáp lời cậu.
Hai người nói đi nói lại rồi vòng về chuyện học, chẳng hiểu vì sao Diệp Tri Hòa lại bị Lận Thâm bổ túc toán học tận một tiếng, cuối cùng không gồng nổi nữa mới mượn cớ, chưa tới 12 giờ đã ngủ.
Diệp Thư chẳng cần cậu giúp, cô Trình đi chưa được bao lâu ông đã tỉnh, tự vào vệ sinh rửa mặt rồi ngồi yên ở phòng khách một lúc.
Diệp Tri Hòa bước vào, ông bèn đứng dậy hỏi: “Ở nhà hàng ăn no chưa con?”.
Diệp Tri Hòa: “Ba tỉnh rượu chưa?”.
Diệp Thư gật đầu: “Không sao, ba không uống nhiều đâu”.
Dĩ nhiên Diệp Tri Hòa chẳng tin, không phải lúc nào cậu cũng nhìn mà vẫn thấy Diệp Thư uống kha khá bia.
“Ba về phòng đây, con cũng ngủ sớm đi, mai vẫn phải đi học đúng không”.
Diệp Thư bước qua, tay nâng lên cọ vai cậu rồi lại buông xuống.
“Ngủ sớm đi nhé, đừng cầm điện thoại cả ngày…”.
Ông nói tới đây rồi dừng lại.
Diệp Thư lúc nào cũng chỉ nói nửa câu, nhưng Diệp Tri Hòa lại chẳng hỏi thêm nữa – câu này nói thêm hay không cũng chẳng khác gì nhau, hỏi hay không hỏi cũng vậy.
Hỏi thì chưa chắc Diệp Thư đã nói nốt, không hỏi là hai người cùng vui.
Bình thường Diệp Tri Hòa không hỏi, nhưng thấy mặt Diệp Thư vẫn đỏ phừng phừng, cậu lại nghĩ ngợi rồi cất tiếng: “Ba có điều gì muốn nói với con không?”.
Diệp Thư bật cười: “Có gì đâu mà nói, chẳng qua dạo này ba thấy con hay cầm điện thoại cười ngây ngô… Ngủ sớm đi, ba mệt quá rồi”.
Ông quay về phòng ngủ, lại lần nữa chỉ nói nửa vế câu.
Diệp Tri Hòa hơi buồn bực, chính vì thế này nên bình thường cậu mới không hỏi thêm đấy.
Diệp Thư lúc nào cũng đáp lời qua loa cho có lệ, cái gì cũng chẳng nói ra, gì chứ giấu giếm thì cậu cũng giấu được.
May là tắm xong thì cơn buồn bực cũng biến mất, cậu lại vui vẻ lạc quan nhắn tin chuyện trò với Lận Thâm.
Hết giờ truy bài Lận Thâm mới chậm chạp bước vào, tay cầm một xấp giấy.
Cả lớp học bỗng loạn cả lên, sắp kiểm tra đột xuất cmnr.
Trần Dương cực kì thích làm bộ.
Học được nửa năm là Diệp Tri Hòa đã hiểu sơ sơ tính cách thầy chủ nhiệm, không hay nổi cáu nhưng một khi đã cáu thì cả lớp chịu vạ, bình thường dịu dàng hiền lành, lúc bực bội hiếm hoi thì mặt lạnh te, chẳng để ý tới ai.
Mọi người trong lớp đều vô cùng nghe lời thầy.
Vốn lớp cũng thuộc dạng ngoan, không có thành phần cá biệt; chủ yếu là do có Lận Thâm và Diêu Vân Chu đè ép nên bình thường chẳng ai dám nổi loạn.
Tuy chưa phân hóa nhưng nửa năm nay Lận Thâm đã liên tục cao thêm, đường nét trên mặt cũng thay đổi kha khá – những góc cạnh rõ ràng hơn, ánh mắt cũng đem lại nhiều áp lực hơn, lại là lớp trưởng phụ trách việc duy trì kỉ luật, tất cả những điều ấy thường khiến người ta quên mất tuổi thật của hắn.
Lúc trước Trần Dương còn trêu ghẹo trong buổi sinh hoạt lớp: “Hồi lớn bằng các em ấy, thầy chỉ cao có một mét sáu thôi.
Giờ mấy đứa được ăn uống đầy đủ mới lớn nhanh đến vậy, thầy mà sinh ra ở thời này ấy à, có khi phải cao tận hai mét”.
Dưới lớp vang lên tiếng cười đùa thưa thớt.
Diệp Tri Hòa còn đang ngẩn ngơ thì Trần Dương đã đứng trên bục giảng, nở nụ cười dịu dàng tới mức đáng sợ: “Hôm nay làm một bài kiểm tra nhỏ thôi, hi vọng các em sẽ tự giác, đừng có nhìn chỗ không cần nhìn nữa.
Sắp thi giữa kì rồi, rèn luyện tâm lí cho mấy em trước đã”.
Kiểm tra liên tục hai tiết, đến khi tan học Diệp Tri Hòa đã đơ cả người.
Khúc Sướng quay đầu nhìn bộ dạng te tua của cậu, nói: “Kiểm tra nhỏ thôi mà, đến lúc thi giữa kì điểm cao là được”.
Nghiêm Gia Khang trợn mắt: “Gì đấy, nó làm hết sạch.
Tôi đang tựa vào tường trầm tư suy nghĩ thì đã thấy nó đang múa bút rồi, không dừng phút nào luôn”.
Khúc Sướng nhướng mày, Diệp Tri Hòa mới nói: “Hôm qua Lận Thâm giảng bài cho tôi, có mấy đề giống dạng…”.
Cô bèn bật cười: “Thế ông muốn cảm ơn người ta không?”.
Diệp Tri Hòa nghiêm túc suy nghĩ: “Thôi khỏi, bọn tôi tuy hai mà một mà”.
Khúc Sướng híp mắt, lặp lại như đang ám chỉ điều gì: “Tuy hai mà một cơ à, eo ơi tình tứ gớm”.
Cậu kịp thời ngậm miệng, Lận Thâm cầm xấp bài xuống văn phòng, chắc sẽ không quay lại nhanh thế đâu nhỉ.
Còn chưa kịp đổi đề tài đã thấy Hướng Nguyên Khê lâu rồi không gặp vọt đến, trông mặt rõ hớn hở: “Tri Hòa ưi”.
Diệp Tri Hòa giật bắn mình.
“Tôi qua tìm Diêu Vân Chu nè”.
Hướng Nguyên Khê nháy mắt với cậu.
“Tiện thì thăm ông luôn á”.
“Thôi khỏi cần tiện đâu… Chắc nó đang đi vệ sinh đấy”.
“Thế thì tôi đợi”.
Hướng Nguyên Khê hỏi ý bạn cùng bàn Diêu Vân Chu, rồi đặt mông xuống ghế y.
“Năm phút nữa là vào tiết rồi”.
Diệp Tri Hòa nhắc.
Hướng Nguyên Khê đáp: “Biết rồi, tôi chỉ tới nhìn cậu ấy cái thôi mà”.
Vụ này không nằm trong phạm vi kiến thức của Diệp Tri Hòa, cậu tỏ vẻ hoang mang.
Khúc Sướng giải thích: “Qua gặp bạn trai đó”.
Hướng Nguyên Khê tủm tỉm cười: “Đúng òi”.
Diệp Tri Hòa sửng sốt.
Vừa đúng lúc Diêu Vân Chu quay lại, thấy Hướng Nguyên Khê ngồi chỗ mình thì cầm quyển vở trên bàn gõ nhẹ lên đầu cậu chàng, cậu chàng lại ngẩng đầu nắm lấy tay y.
Khúc Sướng chú ý tới biểu cảm của Diệp Tri Hòa: “Hình như bạn nhỏ này nhiều câu hỏi lắm phải không ta?”.
Cậu chẳng để ý đến cách cô gọi mình, mà chỉ thắc mắc: “Quang minh chính đại thế cũng được à?”.
Khúc Sướng nghiêng đầu.
“Sao không, hai người đó phân hóa cả rồi mà?”.
Diệp Tri Hòa nuốt nước miếng, nói khô khốc: “À ừ nhỉ”.
Phân hóa rồi thì không được tính là yêu sớm nữa, trường cũng không cản, suýt thì cậu quên luôn.
Khúc Sướng thấy hết những phản ứng của cậu: “Mà chắc Lận Thâm cũng sắp phân hóa đến nơi rồi nhỉ?”.
“Hở?”.
Diệp Tri Hòa nhạy cảm quay đầu lại.
“Tôi không biết…”.
Cậu không cảm nhận được.
Chuyện này như một cây kim, đâm nhói cả lòng.
Diệp Tri Hòa bỗng vô cùng cẩn thận, vội vàng muốn giấu hết những điều khác biệt trên người mình.
Bí mật có thể chia sẻ với bạn thân và bạn trai, nhưng khi nó đã trở thành “khuyết điểm” thì cậu chỉ muốn dùng chiếc đuôi bông xù che nó lại, tốt nhất đừng ai nhắc đến nữa.
Khúc Sướng nói: “Phân hóa cũng chẳng có gì hay ho”.
Như câu lớn lên chẳng có gì hay ho vậy.
Ai cũng chờ mong việc sắp tới, nhưng đã tới rồi thì lại trách nó đã tới quá nhạt nhòa.
Diệp Tri Hòa gật gật rồi lại lắc lắc cái đầu, phân hóa vẫn tốt, cậu hi vọng mình có thể sớm ngửi được mùi pheromone của Lận Thâm.
“Diệp Tri Hòa”.
Chẳng biết Lận Thâm đã vào lớp từ khi nào, đang đứng trước mặt cậu.
Diệp Tri Hòa lặng lẽ ngắm tay Lận Thâm, cậu nắm được không nhỉ, được không, không được… Hay là thôi, có khi Lận Thâm chẳng thích làm mấy trò trắng trợn thế đâu, cứ để phân hóa xong rồi tính tiếp.
Lận Thâm thấy cậu đảo mắt ra chiều hoảng loạn mà chẳng thèm chú ý tới mình, bèn cúi đầu nói bên tai cậu: “Cậu để ý khoảng cách chút đi”.
Diệp Tri Hòa biết hắn đang nói về mình và Khúc Sướng.
“Cách nhau một lối đi còn chưa đủ xa à?”.
“Cậu thấy xa không?”.
Lận Thâm vẫn chẳng vui, Diệp Tri Hòa không nhìn hắn, chẳng biết cúi đầu làm gì nữa.
Hắn bèn vươn tay chọt lên đầu cậu: “Xem gì vui thế?”.
Lúc này Diệp Tri Hòa mới ngẩng đầu, quyết định tan học rồi cứ lén nắm tay nhau.
Cậu rành rọt nói: “Nhìn cậu đó”.
Lận Thâm không ngờ câu trả lời lại là thể này, đột nhiên nghẹn họng, mấy giây sau mới hỏi: “Nhìn tớ làm gì”.
Diệp Tri Hòa do dự một khắc rồi cuối cùng vẫn nói thật: “Có phải cậu sắp phân hóa không…”.
Nói xong mới nhớ ra việc Lận Thâm không thích người khác bàn tán về mình, lại mím môi.
Thật ra Lận Thâm chẳng nghĩ ngợi sâu xa đến thế, hắn còn xoa xoa tóc cậu.
“Tớ cũng không rõ lắm, chắc sẽ nhanh thôi, đừng băn khoăn nhiều”.
Ý Lận Thâm là cậu đừng nghĩ ngợi nhiều, Diệp Tri Hòa lại tưởng hắn đang cảnh cáo mình, lập tức đáp: “Ừa”.
Lận Thâm quay về chỗ ngồi, bạn cùng bàn của hắn bỗng nói: “Cậu đối xử với Diệp Tri Hòa tốt thật đấy”.
Hắn quay sang, cô nàng bèn chống cằm tiếp lời: “Tớ đã nỗ lực tới mức ấy rồi, chắc cậu không đến nỗi không biết gì đó chứ?”.
Lận Thâm gật đầu: “Ừm”.
Cô nàng ra vẻ tùy tiện mà nói: “Tớ có nhất thiết phải nói rõ ra không?”.
“Không”.
Lận Thâm vừa dọn lại bàn vừa nói.
“Tôi chỉ đối xử tốt với một mình cậu ấy thôi”.
Nhất thời cô nàng cứng họng, một lúc sau mới bất đắc dĩ mỉm cười: “Được thôi, tớ biết rồi”.
Lận Thâm được quá nhiều người mến mộ.
Từ chối cũng chẳng khó gì, cái khó là có nói rõ ra hay không, hắn phải từ chối thế nào cho ra lẽ.
Cũng may hắn đủ thông minh để chỉ cần dùng một câu đã đánh tan thế tấn công của cô nàng.
Diệp Tri Hòa chẳng biết chút gì về việc mình loại được một tình địch chỉ trong vài phút ngắn ngủi, vẫn còn đang lên kế hoạch cho buổi trưa sau khi tan học.
11h45 hết tiết, lớp học ầm ĩ.
Lận Thâm đứng chờ cho mọi người đi gần hết, đến khi đã yên tĩnh trở lại mới nói với Diệp Tri Hòa: “Hôm nay tớ phải về”.
Diệp Tri Hòa chủ động vẫy tay với hắn.
Lận Thâm thấy cậu chẳng có gì muốn nói thì không mấy hài lòng, nhưng vẫn bước ra ngoài.
Diệp Tri Hòa tò tò theo sau.
Xuống đến tầng dưới, Lận Thâm dừng bước rồi xoay người: “Cậu đi căng tin à? Giờ này chắc phải đông lắm?”.
Diệp Tri Hòa đứng trên cầu thang, trông có vẻ còn cao hơn Lận Thâm một chút.
Cậu nhìn xung quanh rồi nói: “Giờ đông thật”.
“Đó, tớ bảo mà”.
Lận Thâm buồn cười nhìn cậu.
“Sao lại đi cùng tớ?”.
Diệp Tri Hòa chỉ cười, đôi mắt cong cong như vành trăng non.
Cậu thuận bước nhảy xuống hai bậc cầu thang, vươn tay nắm lấy ngón tay Lận Thâm, giở giọng nịnh nọt: “Đông người thế này, nắm một lúc chẳng ai phát hiện đâu”.
Lận Thâm cúi đầu, giờ mới phát hiện mình cao hơn Diệp Tri Hòa nhiều đến vậy.
Hình như chỉ mỗi hắn là đang lớn lên, cậu lại hoàn toàn không thay đổi, vẫn như lần đầu gặp mặt – một bé hồ ly ranh mãnh mà hồn nhiên.
Hai người không thể nán lại trên cầu thang mãi, xuôi theo dòng người xuống đến tầng một mới dễ thở hơn chút ít.
Diệp Tri Hòa tự giác buông tay, Lận Thâm lại túm cổ tay của cậu dắt sang tòa nhà phụ.
Mùa đông nơi này không mở cửa, khóa sạch, cũng chẳng có máy sưởi, khí lạnh chui vào theo khe cửa.
Lận Thâm hỏi: “Nắm tay tớ thêm một lúc được không?”.
Diệp Tri Hòa thấy hắn đã dắt mình đến đây nghĩa là đồng ý cho mình thân mật rồi, câu này chỉ là tiếng trống xuất phát, cậu bèn chủ động đan tay hai người lại với nhau.
Cậu quá dễ thỏa mãn, chỉ cần được nắm tay nhau, vuốt ve đốt ngón tay người kia, siết chặt rồi lại vuốt ve, đầu ngón tay lướt qua lòng bàn tay…
Lận Thâm dựa vào tường, cứ thế kệ cho Diệp Tri Hòa động tay động chân, một lát sau mới bình luận: “Sao mà gợi tình thế?”.
Diệp Tri Hòa trừng mắt: “Cũng chỉ là nắm tay thôi mà”.
“Sờ linh ta linh tinh”.
Lận Thâm rút tay mình ra, nắn dái tai cậu tới mức nó đỏ lên mới buông ra: “Có ai nắm tay mà lại sờ khắp nơi như cậu không?”.
Diệp Tri Hòa tiếc nuối đáp: “Thế thì lần sau tớ tém lại”.
Ý nghĩ thả dê bị chọc thủng mất rồi, xấu hổ quá.
Bầu không khí mập mờ đến mức suýt cọ ra lửa, Diệp Tri Hòa chỉ thấy nóng vô cùng, cậu sờ cổ mình mãi cũng chẳng hiểu sao mình dễ toát mồ hôi đến thế.
Việc cậu ngô nghê trong tình cảm có liên quan trực tiếp đến chuyện không cảm nhận được pheromone.
Lận Thâm nhẹ thở ra một hơi, thấy Diệp Tri Hòa đặt tay lên gáy bèn cố kiềm chế bản năng của mình: “Có lẽ tớ sắp phân hóa thật rồi”..