Đọc truyện Doanh Doanh – Chương 40: Người Đó Rất Thân Với Ba Con
Edit: Meo
Beta: Ryal
Điều hoà trong phòng thổi trực tiếp lên người Diệp Tri Hoà, xua đi khí lạnh trên người cậu.
Diệp Thư vui vẻ nói chuyện với bạn, chỉ là một ít chuyện công việc này nọ, Diệp Tri Hoà chẳng biết nói gì nên chỉ tập trung ăn uống, mãi cho đến khi hơi no mới dừng lại.
“Em Trình này, đừng chỉ lo ăn, uống với chúng tôi đi chứ”.
Chú Ngô uống đến cao hứng, giơ ly lên mời người phụ nữ ngồi bên cạnh Diệp Tri Hoà.
“Không uống đâu, hai người các anh uống đi, lát nữa em còn phải lái xe”.
“Còn chị dâu em đây mà, tí nữa em ngồi xe anh về”.
Chú Ngô định tiếp tục lôi kéo thì vợ chú ngồi bên cạnh đã cản lại, “Được rồi, anh bớt lại đi.
Diệp Thư cũng đừng uống nhiều quá, còn dắt theo trẻ con đấy”.
Ba người ngồi đối diện tiếp tục trò chuyện rôm rả.
Diệp Tri Hoà ngây người, bỗng nhiên cô Trình cúi đầu, nhẹ giọng hỏi cậu: “Con không ăn gì à?”.
Diệp Tri Hoà nói theo bản năng: “Không cần đâu ạ, con mới ăn no rồi”.
“Ăn no rồi á? Sao con ăn ít vậy, nghe ba con nói năm nay con học cấp 3 rồi nhỉ? Đang tuổi ăn tuổi lớn thì phải ăn nhiều một chút chứ con”.
Trên người cô Trình có hương thơm, dịu dàng mềm mại, khi đến gần là có thể ngửi được.
Diệp Tri Hoà nhìn về phía cô, thật sự đoán không ra cô bao nhiêu tuổi rồi, nhìn qua thì trông còn rất trẻ, ít nhất là không phải cùng lứa với Diệp Thư.
Cô Trình mỉm cười, đôi mắt hơi cong cong, “Cái tính này của con là giống ai vậy chứ”.
Diệp Tri Hoà sửng sốt, cô tiếp tục nói: “Không có món mình thích ăn thì ăn chút xíu món chính rồi thôi.
Cô lại không hay tới chỗ này, nên không biết nhà hàng này có món gì ngon…”.
Diệp Tri Hoà vẫn không nói lời nào, cô Trình cũng không lấy làm lạ, cẩn thận nói, “Cái tính này của con là giống ba con rồi”.
Diệp Tri Hoà quay lại nhìn về hướng Diệp Thư – người đã uống say đến mức múa may quay cuồng, sau đó quay đầu lại nhìn cô Trình: “… Dạ, có thể là vậy”.
Cô Trình cười ra tiếng, “Không phải nói anh ấy của bây giờ đâu, đừng nhìn ba con như vậy mà lầm.
Trước kia anh ấy cũng là một thanh niên yêu nghệ thuật đó, chẳng qua là phong cách khá u buồn”.
Diệp Tri Hoà không thể tưởng tượng nổi, “… Cô Trình, cô biết ba con lâu lắm rồi ạ?”.
Cô Trình thấy cậu khó mở lời, bèn săn sóc nói: “Cô năm nay đã ba mươi tư tuổi rồi, con kêu cô không sai đâu.
Cô và ba con ấy à… quen biết từ rất lâu rồi, từ khi con còn chưa ra đời là bọn cô đã biết nhau rồi”.
Diệp Tri Hoà nhẹ nhàng “dạ”một tiếng, Cô Trình nói: “Con không muốn nói chuyện với cô à?”.
“Dạ không phải”.
Diệp Tri Hoà thản nhiên đáp: “Con vẫn đang nghĩ xem nên gọi cô là cô hay là chị…”.
Cô Trình lại bật cười, hình như cô thích cười lắm, bởi Diệp Tri Hòa nói gì cô cũng cười thành tiếng, “Bộ cô nhìn trẻ lắm à?”.
“Dạ”.
“Người họ Trình chúng ta ai cũng đều nhìn trẻ hơn tuổi, có thể là do di truyền không chừng?”.
Cô Trình trêu ghẹ, “Ba của con nhìn cũng trẻ mà, cô với ba con không gặp nhau nhiều năm vậy rồi mà cô chẳng thấy ba con thay đổi gì cả”.
Diệp Tri Hoà cầm đũa gắp một miếng cá, cô Trình lại hỏi: “Con thích ăn cá à?”.
“Cũng thích ạ”.
Diệp Tri Hoà chậm rãi ăn cơm.
Phía bên kia bàn thì lại cực kì náo nhiệt, như chẳng liên quan gì đến thế giới hai người bên này.
“Cô cũng thích ăn cá”.
Cô Trình không nói gì nữa, Diệp Tri Hoà quay qua nhìn cô, “Cô không gặp ba con lâu lắm rồi ạ?”.
“Ừ, bởi vì có một số việc đã xảy ra… Nhưng đều đã qua hết rồi”.
Cô Trình nhìn cậu, vẻ mặt đột nhiên trở nên phức tạp, “Năm nay con mười sáu phải không?”.
“Dạ”.
“Có đang yêu đương gì không?”.
Câu hỏi của cô Trình tới quá bất ngờ, làm Diệp Tri Hoà ngạc nhiên đến ngơ ngẩn.
“Ồ, xem phản ứng này hẳn là có rồi”.
Cô Trình nhìn cậu, nháy nháy mắt, “Ba con có biết không?”.
Diệp Tri Hoà mím mím môi, không biết nên trả lời hay là nên im lặng.
“Ba con không biết à? Không sao đâu, nói với ba con thì anh ấy cũng không mắng con đâu”.
Cô Trình duỗi tay xoa xoa đầu cậu, “Ba con thương con lắm đó”.
Tiếng “thương” này đến quá đột ngột, ngặt nỗi chữ này mà nói ra trực tiếp như vậy chẳng những không làm cho người ta cảm nhận được gì, mà ngược lại còn tăng thêm áp lực.
“Con còn chưa phân hoá phải không?”.
Cô Trình nhẹ giọng hỏi.
Diệp Tri Hoà gật gật đầu.
“Cũng không lâu nữa đâu, nếu đến lúc đó mà con có thể ở bên cạnh người con thích thì tốt biết bao”.
Cô Trình nhìn cậu, cười nói: “Nhất định phải sớm ở bên nhau đó”.
Nếu là bình thường, Diệp Tri Hoà nhất định sẽ không nói nhiều với cô.
Nhưng hôm nay là ngoại lệ, người phụ nữ trước mặt này đem lại cho cậu một cảm giác rất quen thuộc, như thể đã từng quen biết, nhưng lại chẳng nhớ ra là ở nơi nào.
“Giờ… con mới học cấp 3, còn chưa tốt nghiệp nữa, thế thì không phải là yêu sớm ạ?”.
Cậu không quan tâm lắm đến chuyện này, nhưng mà người lớn thì có, nên cậu muốn nghe thử ý kiến của cô Trình xem như thế nào.
Hình như cô Trình đã nghĩ đến vấn đề này từ trước, cô cúi đầu, suy tư một chút rồi trả lời: “Không chọc thủng tầng ngăn cách này thì con cũng vẫn thích cô bé ấy mà, không phải sao?”.
Diệp Tri Hoà chớp chớp mắt.
“Ở đâu ra cái quy định là bao nhiêu tuổi, ở đâu thì mới được làm cái gì chứ”.
Cô Trình ghét bỏ nói, dáng vẻ nói chuyện cũng cực kì sinh động, “Quy định là do con người khống chế, nhưng mà suy nghĩ, tình cảm thì không thể khống chế được đúng không? Nên nếu đã thích một người thì cứ tranh thủ nói ra thôi, có gì sai đâu nào, cô nói phải không?”.
Cô như một thiếu nữ tinh nghịch, hỏi lại Diệp Tri Hoà.
Diệp Tri Hoà gật gù, tiếp tục cầm đũa gắp cá ăn.
Cậu trò chuyện với cô Trình rất lâu.
Cô Trình không mang dáng vẻ mà người lớn nên có chút nào, giọng điệu nói chuyện của cô còn rất thoải mái, hơn nữa lúc nào cô cũng cười, càng khiến cậu có cảm giác thân thiết hơn.
Hơn một tiếng sau, hai người đàn ông đối diện cuối cùng cũng uống đến là thoả mãn, đứng lên chuẩn bị về.
Diệp Thư uống say, lúc đi đường cứ nghiêng trái ngã phải.
Diệp Tri Hoà phải dìu ông, vậy mà ông lại đẩy ra, nói: “Không cần”.
Cô Trình ở một bên nói: “Đỡ ba con đi, anh ấy say lắm rồi”.
Diệp Thư nói: “Để anh gọi taxi”.
“Như vậy sao mà được? Em có lái xe tới, để em đưa hai người về.
Miêu Miêu trông ba con đi, cô đi lấy xe”.
Diệp Thư kiên trì nói: “Không cần đâu, mắc công như vậy làm gì, nhà anh gần đây, đi taxi là đến ngay ấy mà”.
Cô Trình trầm mặc hai giây, “Em còn chưa tới nhà hai người lần nào, vất vả lắm mới tới đây được một chuyến mà hai người không cho em xem thử nhà mình một chút à?”.
Diệp Thư đột nhiên im lặng.
Đang đêm hôm lại có một con ma men đứng ngoài đường, hai má lạnh đến mức đỏ bừng, trông khá buồn cười.
Diệp Tri Hoà nhìn ba.
Chẳng biết cậu đã cao lên từ khi nào mà có thể nhìn thẳng vào ông, không cần ngẩng đầu nữa, cánh tay đỡ ông cũng có lực hơn hẳn.
Diệp Thư nói: “Được rồi, nhưng mà nhà anh hơi bừa bộn một chút”.
Diệp Tri Hoà tưởng ba đã tỉnh rượu rồi.
Trọng lượng đè lên người cậu ngay sau đó lại nói cho cậu biết rằng Diệp Thư đã say thật, say đến nỗi phải dựa người lên cậu, khác hẳn trước giờ.
Vợ chồng chú Ngô đi trước, trước khi đi, dì Ngô còn nói chuyện với cô Trình, “… Chỗ này còn có trẻ con, một số việc không nên nhắc tới đâu”.
“Em biết rồi mà, em có phải trẻ con đâu”.
Cô Trình nhìn hai người lái xe rời đi, ngay sau đó quay đầu, nói: “Chúng ta cũng đi thôi, nhà con ở đâu nào Miêu Miêu, con chỉ đường cho cô đi”.
Diệp Thư ngồi ở ghế sau xe, lẩm bẩm: “Anh đã nói là để anh kêu taxi đi, em đâu có biết địa chỉ nhà anh”.
Cô Trình đánh tay lái, “Được rồi mà, anh nghỉ xíu đi, con trai anh vẫn ở đây cơ mà?”.
Diệp Tri Hoà tưởng ba cậu ngủ rồi thì đột nhiên Diệp Thư lại nói: “Đúng rồi, là con trai, con trai… tôi”.
Cô Trình khởi động xe, chạy đi.
Lúc Diệp Tri Hoà ngẩng đầu lên thì chỉ nhìn được một nửa sườn mặt của cô Trình, mái tóc và phần còn lại thì đã chìm hẳn trong bóng đêm.
Cậu lại quay đầu nhìn ba mình, lần này ông ngủ thật rồi, cuộn tròn người trong góc xe, miệng cứ lẩm bẩm mãi.
Khó mà tưởng tượng được, một người đã bốn mươi tuổi như ông khi say lại chẳng khác gì trẻ nít.
Diệp Tri Hoà chỉ đường, cô Trình lái xe, lúc xe chạy ra đại lộ, Diệp Tri Hoà mở điện thoại xem một chút.
WeChat của cậu bị oanh tạc, Hứa Nguyên Khê spam tận hai mươi tin nhắn, tổng kết ngắn gọn là: Cậu chàng với Diêu Vân Chu đã thành đôi rồi.
Diệp Tri Hoà chẳng có chút bất ngờ nào, trả lời: [Vậy thì chúc mừng ông.].
Nhóm học toán cũng đang tám chuyện sôi nổi, tin nhắn cứ tăng liên tục cho tới 99+ mới thôi, Diệp Tri Hoà trả lời vài câu rồi thoát ra.
Lận Thâm không nhắn tin cho cậu, Diệp Tri Hoà biết hai tiếng sau giờ cơm tối là giờ học của Lận Thâm, nên chỉ nhắn một tin: [Tớ đang trên đường về nhà.].
Lúc dừng đèn đỏ, cô Trình nhìn Diệp Tri Hoà qua kính chiếu hậu, “Đang nói chuyện với người con thích à?”.
“Dạ?”.
Diệp Tri Hoà cất điện thoại, giả ngu.
Cô Trình nói: “Giấu không được đâu, con nhìn điện thoại mà vui vẻ quá chừng”.
Diệp Tri Hoà: “Con chơi Anipop thắng cũng vui như vậy mà”.
Cô Trình cười ha ha.
Xe dừng ở cổng tiểu khu.
Cô Trình giúp Diệp Tri Hoà đỡ Diệp Thư vào phòng nhưng không ở lại lâu, cô đứng ở cửa, nói: “Được rồi, chắc lát nữa là ba con tỉnh lại thôi, một mình con có lo được không? Chăm sóc ba con nhé”.
Diệp Tri Hoà gật gật đầu.
“Ừ, chăm sóc ba con cho tốt, ngày mai hoặc mấy hôm nữa chúng ta có thể gặp lại nhau rồi”.Cô Trình cười, “Cô muốn ở lại đây một thời gian để có cơ hội kể cho con nghe chút chuyện xưa của ba con”.
Cô Trình đứng ngoài cửa, dáng vẻ ngập ngừng nửa muốn đi nửa lại luyến tiếc, ngoài hành lang rất lạnh, làm độ ấm trong phòng cũng hạ xuống.
“Đừng nhìn dáng vẻ ba con bây giờ mà lầm, trông thì rất đáng tin cậy, còn nuôi con đến lớn như thế này…”.
Cô Trình đi trước một bước, duỗi tay xoa xoa đầu Diệp Tri Hoà, “Ba con trước kia đến quần áo còn không biết giặt đâu”.
Diệp Tri Hoà: “Hồi trước quan hệ của hai người thật tốt”.
“… Thì cô cũng phải nói thật chứ”.
Cô Trình thở hắt ra một hơi, nhiệt độ bây giờ hơi kì lạ, không lạnh mà cũng chẳng nóng, đứng ở trong nhà hay ngoài cửa đều là cực hình.
“Thật ra trước kia cô với ba con không quen thân lắm”.
Diệp Tri Hoà nhìn cô.
“Cô nghe người khác kể lại đó”.
Cô Trình buông tay, đôi mắt cô nhìn cậu cong cong, “Người đó rất thân với ba con”..