Đoàn Trưởng Ở Trên Cao

Chương 6: Đoàn trưởng Kỷ bị cưỡng


Đọc truyện Đoàn Trưởng Ở Trên Cao – Chương 6: Đoàn trưởng Kỷ bị cưỡng

Editor: Băng ngàn năm

“Ôi, xin lỗi, tôi không cố ý.” Kỷ Lâm vội vàng buông tay ra, nhìn Diệp Chi cười ngượng ngùng.

“Không có việc gì, do tôi không cẩn thận.” Diệp Chi lắc đầu, cũng không để ý chuyện lúc nãy. Cô tháo dây đai bên hông ra, học cách Kỷ Lâm mới làm, quấn ba vòng rồi lại vòng từ dưới lên trên thắt lại. Sau rồi ngẩng đầu lên nói: “Huấn luyện viên Kỷ, tôi thắt như vậy có đúng hay không?”

Dáng người Diệp Chi nhỏ nhắn, ngón tay cũng cực kỳ xinh xắn, đầu ngón tay đầy đặn có màu xanh nhạt. Ai nhìn thấy tay Diệp Chi, đều hỏi cô có biết đánh piano không.

Lúc Kỷ Lâm thấy cô cầm cái túi màu đen còn nghĩ cô làm người mẫu. Bây giờ thấy ngón tay nhỏ nhắn trắng noãn của Diệp Chi thắt đai đen ở eo, càng nổi bật thêm làn da trắng của cô. Nhưng mà làn da trắng không hề yếu ớt mà trông hết sức đẹp và khỏe mạnh. Kỷ Lâm sửng sốt, đến khi Diệp Chi mở miệng hỏi anh, anh mới phản ứng.

“Đúng, chính là như vậy.” Anh nhanh chóng lấy lại tinh thần, “Về sau cứ thắt như vậy cho Hoàn Tử.”

Nói xong thì đi tới những học viên đang học trên võ đài, nói: “Tốt lắm, hôm nay dừng ở đây.”

“Huấn luyện viên cực khổ rồi.” Các học viên sửa sang lại đồng phục màu trắng, chắp tay cong người nhìn Kỷ Lâm với Bạch Kỳ chào một cái.

“Các bạn học cũng cực khổ rồi.” Kỷ Lâm với Bạch Kỳ cũng chào lại một cái, lúc này các học viên mới ra về.

Có mấy cô nữ sinh xinh đẹp sửa sang đồng phục thật chậm rãi, cố ý đi xung quanh Kỷ Lâm. Kỷ Lâm xem như không thấy cảnh tượng này, tới bên cạnh Hoàn Tử, dùng khăn lông lau mồ hôi cho cậu, hỏi: “Có mệt không?”

“Không mệt.” Hoàn Tử mới học Taekwondo hai ngày nhưng thay đổi rất nhiều, lúc nào cũng nhớ tới lời nói của huấn luyện viên. Lúc nào cũng cố gắng nâng cao sức khỏe của bản thân, mắt nhìn thẳng giống như tư thế hành quân, nhìn Kỷ Lâm nói.

“Mẹ cháu tới đón cháu, mau về đi.” Anh xoa xoa đầu Hoàn Tử, bỗng muốn giữ đứa bé lại, dừng một lát, lại nói thêm một câu, “Sáng sớm ngày mai tới sớm, chúng ta cùng nhau chơi với Tiểu Hắc.”

Mắt của Hoàn Tử sáng lên, lại giả bộ không thèm để ý, khuôn mặt nhỏ nhắn xụ xuống, trưng ra bộ dáng kiêu ngạo “Để cháu hỏi mẹ đã.” 

“Được, vậy nếu mẹ cháu đồng ý thì mai đến sớm một chút nhé.” Kỷ Lâm ở phía sau Hoàn Tử phất phất tay, nhìn Diệp Chi dắt cậu về nhà, mới thu hồi ánh mắt lại nhìn lên võ đài.


Tiểu Hắc vừa thấy Kỷ Lâm nằm xuống, vội chạy tới, đưa đầu nhỏ nhìn Kỷ Lâm rồi nép vào người anh, cái đuôi thỉnh thoảng ve vẩy vào cằm Kỷ Lâm, làm cho anh ngứa ngáy.

Không nhịn được Kỷ Lâm đưa tay gãi gãi cằm Tiểu Hắc, Tiểu Hắc thoải mái nheo mắt lại, theo tay Kỷ Lâm hơi ngẩng đầu lên, còn Kỷ Lâm phải cong người lên mới có thể gãi đầu Tiểu Hắc.

“Ngươi thật là biết hưởng thụ.” Kỷ Lâm cười mắng một tiếng, nhưng vẫn chịu đựng mệt nhọc gãi ngứa ngáy cho mèo nhà mình.

“Này, Kỷ Lâm, mấy ngày nay tớ cảm thấy cậu thay đổi rất nhiều đó.” Bạch Kỳ đi tới ngồi bên cạnh Kỷ Lâm, nhéo Tiểu Miêu hai cái, nghiêng đầu nhìn Kỷ Lâm nói.

“Thay đổi? Thay đổi như thế nào?” Kỷ Lâm liếc anh ta một cái, hỏi.

“Cậu xem, thái độ của cậu với Diệp Cảnh Thâm như vậy, người khác nhìn thấy còn tưởng rằng đó là con trai của cậu đó.”

“Đứa bé rất dễ thương nên muốn yêu thương thôi”

“Tớ nói cậu nè. Nếu thích đứa bé như vậy thì có thể nhận làm con nuôi. Nhận xong có thể ngày ngày yêu thương.”

“Cậu nhiều chuyện quá rồi đó.” Kỷ Lâm đứng dậy, đứng trước cái gương lớn sửa lại đồng phục bị xốc xếch, “Chỉ cần là trẻ con thì mình đều thích, chẳng lẽ trên đời này có bao nhiêu trẻ con thì đều là con của mình sao?”

“Không giống nhau.” Bạch Kỳ phản bác, chưa kịp nói câu kế tiếp, thì bị Kỷ Lâm ngăn lại.

“Chuyện của mình cậu đừng quan tâm, quan tâm bản thân cậu đi.” Kỷ Lâm cầm điện thoại di động lên quơ quơ, cười như không cười nhìn Bạch Kỳ, “Tối hôm qua mẹ cậu gọi điện thoại cho mình, muốn mình coi chừng cậu, đừng để cậu gặp gỡ những cô gái không đàng hoàng đó.”

“Cắt.” Bạch Kỳ khinh thường bĩu môi, “Mình như vậy đâu phải là lêu lổng, mà phải gọi là cậu coi chừng mình chứ. Cậu thoải mái thì mình cũng thoải mái.” Dừng một lát, chợt xấu bụng nhìn lên nhìn xuống đánh giá Kỷ Lâm, “Mình nói, cậu không có vấn đề chứ? Bây giờ cậu cũng đã 34 rồi, cũng vẫn chưa yêu ai?”

“Mình……”


Kỷ Lâm vừa định đáp lời, thì bị Bạch Kỳ ngắt lời, “A, mình quên, cậu không phải là xử nam.” Bạch Kỳ dùng giọng điệu hả hê nói: “Sáu năm trước không phải cậu bị một cô gái cưỡng sao? Đến bây giờ còn không biết người đó là ai? Ha ha…… hự, cậu muốn mưu sát mình hả?”

Bạch Kỳ che bụng, bộ mặt khổ sở nhìn Kỷ Lâm.

“Để đối phó với miệng lưỡi của tiểu nhân chỉ có thể đánh.” Kỷ Lâm híp mắt nhỏ dài, nắm chặt quả đấm quơ hai cái trước mặt Bạch Kỳ, Bạch Kỳ vội vàng lui về phía sau hai bước.

“Về sau còn nhắc lại nữa sẽ có kết quả như thế này.” Kỷ Lâm cầm lấy quả táo đặt lên trên bàn, hơi dùng lực một chút, rắc rắc một tiếng, quả táo đã bị tách ra làm hai dưới tay Kỷ Lâm.

Cả người Bạch Kỳ run lên, giống như bị chặt đôi không phải quả táo, mà là mình, vội vàng ngậm chặt miệng lại, quay lại dọn dẹp võ đài.

Kỷ Lâm nhàn nhã ngồi ở trên ghế dài, vừa ăn quả táo, vừa chỉ huy Bạch Kỳ. Hết bắt anh dọn chỗ này, lát sau lại bắt anh dọn chỗ khác, Bạch Kỳ bị đùa giỡn rất giận mà không dám nói gì, chỉ có thể len lén mắng anh ta ở trong lòng.

Kỷ Lâm lơ đãng vuốt ve mặt của mình, đôi mắt đen nhỏ dài trầm ngâm suy tư, cô gái kia anh thật sự không biết là ai.

Đêm hôm đó, trong phòng cũng không có mở đèn, anh không thấy rõ mặt cô gái kia, nhưng lúc kích tình, vuốt ve trên vai cô thì có một vết sẹo hình chữ thập.

Nhiều năm qua cũng muốn tìm cô gái đó, dù sao đó cũng là lần đầu tiên của mình, cũng là lần đầu của cô gái đó. Nhưng thật sự là rất khó, cũng không thể gặp cô gái nào cũng hỏi trên vai cô có vết sẹo nào hay không?

Khi đó là lần đầu tiên anh nếm thử mùi vị của tình dục, sau một đêm với cô gái kia, mấy buổi tối sau anh đều mộng xuân, nên cũng có ý định tìm bạn gái, nhưng bất ngờ xảy ra sự kiện kia, cho tới bây giờ dục vọng với tình cảm cũng phai nhạt dần, đã nhiều năm qua cũng không có qua lại với cô gái nào, cũng quên đi cái tư vị kích tình đó.

‘Già rồi, 34 rồi.’ Kỷ Lâm cười nhạo một tiếng, móc chìa khóa xe trong túi ra ném lên không trung mấy lần, chơi mãi cũng không chán.

Diệp Chi dẫn Hoàn Tử về, mới vừa đến cửa nhà, mẹ Diệp dúi một cái túi lớn vào trong ngực Diệp Chi “Có người gởi cho con, không biết là cái gì.”

Diệp Chi cúi đầu nhìn họ tên người gửi, chân mày nhíu chặt lại. Mở túi ra lập tức thấy, bên trong là đồ chơi trẻ em, rồi nước hoa cho cô, rồi đến trà hoa mà ba Diệp thích, đầy đủ mọi thứ.


Nhưng Diệp Chi không cảm thấy vui khi nhận quà mà còn cảm thấy có chút khó chịu.

“Người theo đuổi con hay sao? Nhìn được thì cũng có thể quen.” Mẹ Diệp đi đến nhìn thấy những lọ nước lọ nước hoa xinh đẹp thì vô cùng thích thú, nói.

Vừa cầm một lọ nước hoa ngửi, vừa nói với Diệp Chi: “Chi Chi à, con năm nay cũng 28 rồi, một người bạn trai cũng không có, con tính như vậy mãi sao?”

“Mẹ, mẹ nói ít lại một chút được không?” Diệp Chi day day huyệt thái dương, thở dài “Con đã phiền lắm rồi, cái gì bạn trai với không bạn trai, con chỉ cần Hoàn Tử là đủ rồi.”

Nói xong lập tức đi vào phòng ngủ của mình, chỉ sợ Mẹ Diệp lại càu nhàu nữa.

“Đứa nhỏ này.” mẹ Diệp trề môi đi tới bên cạnh ba Diệp nói khẽ, “Tôi nói không đúng sao? Con gái gì mà nóng nảy như vậy, cũng phải tìm một người bạn trai chứ, nếu không về già thì sẽ như thế nào?”

“Bà đừng có can thiệp nhiều, con cái có phúc của con cái.” Ba Diệp đặt tờ báo xuống, bỏ kính lão ra nhìn mẹ Diệp một cái. “Hơn nữa, Hoàn Tử thì thế nào? Tìm bạn trai thế nào đây? Liệu có tốt cho Hoàn Tử hay không?”

Mẹ Diệp trầm mặc một lúc, chợt thở dài, “Nuôi nấng con cái làm gì không biết? Đứa lớn thì ngày đêm lo lắng, đứa nhỏ cũng không khá hơn chút nào.”

Mẹ Diệp nói như vậy cũng đúng, Diệp Chi còn có một người anh, gọi là Diệp Khung, từ khi học sơ trung (cấp hai) đã bắt đầu lăn lộn kiếm tiền. Nhiều năm trôi qua cũng có một chút danh tiếng, có điều rất ít khi về nhà, số lần gặp mặt trong một năm chỉ đếm trên đầu ngón tay, ba mẹ Diệp đều rất lo lắng cho đứa con này.

Nhắc tới đứa con lớn, ba Diệp cũng không khuyên vợ mình nữa, người luôn luôn vui vẻ như ông, bây giờ trên nét mặt già nua cũng mang chút ưu sầu, hai vợ chồng chỉ nhìn nhau, không nói thêm bất kỳ lời nào nữa.

Diệp Chi vào phòng ngủ lấy điện thoại di động ra bấm ngay một dãy số, “Trường Thụy, tôi không thiếu thứ gì hết, anh đừng có gửi đồ cho tôi nữa.”

“Không có việc gì, anh gửi đồ cho bạn của anh nên tiện thể gửi cho em luôn.” Nhận được điện thoại của Diệp Chi, Mạnh Trường Thụy tắt máy vi tính, đi tới ban công đốt một điếu thuốc “Đừng hiểu lầm.”

“Nhưng thật sự là tôi không thiếu đồ, anh không cần phải tốn kém mua cho tôi như vậy.”

“Anh không có ý gì, bạn bè tặng quà nhau là chuyện bình thường, em đừng bận tâm nhiều như vậy.”

Mạnh Trường Thụy đã nói như vậy, Diệp Chi cũng không muốn tranh cãi chuyện đó nữa nói: “Vậy ngày mai tôi sẽ gửi cho anh một ít hải sâm, lúc trước không phải anh nói muốn bồi bổ cơ thể một chút hay sao? Bạn của ba tôi bán hải sâm, có thể lựa cho một ít hàng tốt.”


Diệp Chi không phải là không biết tốt xấu, không hiểu nhân tình thế thái, nhưng Mạnh Trường Thụy thật sự không giống với những người khác.

Lúc Diệp Chi vừa mới bắt đầu viết văn, cái gì cũng không biết, lúc đó vô tình biết đại thần Mạnh Trường Thụy, từ đó anh ta rất hay chỉ điểm cho cô tránh khỏi một số khó khăn khi viết văn, nên cô viết văn vô cùng thuận lợi.

Diệp Chi rất cảm kích Mạnh Trường Thụy, nếu không có anh ta, khi đó ngay cả tiền sữa bột của Hoàn Tử chắc cô cũng không thể kiếm được. Đối với cô mà nói, Mạnh Trường Thụy vừa là thầy vừa là bạn, cả đời đều phải cảm kích anh ta.

Nhưng mấy năm trước, cô bỗng nhiên đi tham gia một buổi gặp mặt nhỏ với các tác giả, đó là lần đầu tiên cô gặp Mạnh Trường Thụy ở ngoài đời, từ đó tất cả đều thay đổi.

Mạnh Trường Thụy bắt đầu theo đuổi cô, liên tục chi tiền mua đồ cho cô, thậm chí liên tục bay qua thành phố C của Diệp Chi, chỉ để ăn cùng cô một bữa cơm.

Diệp Chi không muốn tiếp tục nợ tình cảm của Mạnh Trường Thụy, mình không thích anh ta thì không thể ỷ vào việc anh ta thích mình mà chiếm tiện nghi của anh ta được.

Nhưng Mạnh Trường Thụy lại không buông tha cô, dùng mọi cách để theo đuổi cô, làm cho Diệp Chi không biết phải đối xử với anh ta như thế nào.

“Không cần.” Nghe cô nói vậy, Mạnh Trường Thụy cười cười, “Khoảng một tuần nữa anh sẽ chuyển đến thành phố C ở một thời gian, lúc đó em đi ăn cơm với anh là được.”

“Cái… cái gì?” Diệp Chi cứ tưởng mình nghe nhầm, Mạnh Trường Thụy lại muốn qua đây? Anh…tại sao muốn bay hơn nửa Trung Quốc đến ở thành phố C?

“Ở một nơi lâu cũng cảm thấy chán.” Mạnh Trường Thụy hút một hơi thuốc, nhìn trời đã tối thui, “Hơn nữa anh cũng không thiếu tiền, nhà đã mua xong rồi, coi như là đầu tư.”

Dừng một chút, lại nói: “Em đừng căn thẳng như vậy. Nguyên nhân đến thành phố C ở cũng có phần của em, nhưng nguyên nhân chính là muốn đổi không khí một chút.”

Cúp điện thoại, trên mặt Diệp Chi lộ vẻ hơi phức tạp.

Mạnh Trường Thụy nói tuần sau anh ta sẽ chuyển đến đây, khi có thời gian rảnh Diệp Chi phải cùng anh ta ăn cơm mừng anh ta chuyển tới đây.

Diệp Chi đồng ý, nhưng trong lòng thật sự không muốn, người đàn ông này đã giúp cô vượt qua lúc khó khăn nhất trong cuộc đời, lúc cô sợ hãi, không nơi nương tựa anh ta đã giúp cô vượt qua, cũng đã theo đuổi cô ba năm, cho tới bây giờ cũng không có ý định buông tha, hôm nay lại vì cô dọn nhà đến đây.

Nói không cảm động là giả, trái tim làm bằng thịt mà. Cô cảm kích anh, tôn kính anh, nhưng đó không phải là tình yêu nam nữ.

Diệp Chi ngã xuống giường, thở thật dài một cái, đến cùng mình nên làm cái gì bây giờ?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.