Đoàn Trưởng Ở Trên Cao

Chương 5: Tiếp xúc thân mật


Đọc truyện Đoàn Trưởng Ở Trên Cao – Chương 5: Tiếp xúc thân mật

Editor: Băng ngàn năm

Phản ứng đầu tiên của Diệp Chi là quay đầu bước đi, nhưng tránh được bây giờ, không tránh được một đời, người này là huấn luyện viên của Hoàn Tử, sau này việc tiếp xúc với anh ta chắc chắn không thể tránh khỏi. Chỉ có thể cố gắng không lộ sự lúng túng trước mặt anh ta, điều chỉnh vẻ mặt như không có chuyện gì xảy ra với Kỷ Lâm, lên tiếng chào hỏi “Xin chào huấn luyện viên.”

“Chào cô” Kỷ Lâm đứng lên, cúi đầu che giấu sự kinh ngạc ở trong mắt, đi đến trước mặt Diệp Chi đưa tay ra, trên mặt là nụ cười, “Tôi là Kỷ Lâm, là huấn luyện viên chính của Diệp Cảnh Thâm” Anh giơ tay chỉ chỉ người đang chổng mông lên lau gương một cách mệt nhọc, Bạch Kỳ, “Đó là huấn luyện viên phụ, Bạch Kỳ.”

“Diệp Cảnh Thâm còn quá nhỏ, các anh dạy chắc là rất vất vả, làm phiền các anh rồi. ”

“Không phiền toái.” Kỷ Lâm cúi đầu, Hoàn Tử đang đứng dọc theo võ đường mang giày, động tác hết sức nhanh nhẹn, nhìn qua cũng biết ở nhà bình thường chắc thường xuyên tự mình mang giày, khéo léo làm người người thương yêu.

“Hoàn Tử rất nghe lời, cũng rất có thiên phú.”

Lần đầu tiên Hoàn Tử nghe thấy người xa lạ khen cậu như vậy, đặc biệt là đang ở trước mặt mẹ, trong lòng đứa nhỏ lại cảm thấy xấu hổ, vẫn ngồi chồm hổm trên mặt đất không nói gì nhưng lỗ tai đỏ ửng lên, Kỷ Lâm mỉm cười, hết lời khen tiểu tử này.

Diệp Chi cũng biết đứa con của mình bên ngoài nhìn lạnh lùng, trên thực tế trong lòng lại rất tình cảm, cũng quên đang lúng túng với Kỷ Lâm, đi tới cầm tay nhỏ bé của Hoàn Tử, dắt cậu đến bên cạnh mình, “Tôi rất an tâm, về sau nếu Hoàn Tử có chuyện gì, anh có thể nói trực tiếp với tôi.”

Kỷ Lâm mỉm cười gật đầu, “Bây giờ Hoàn Tử còn chưa có đồng phục, cậu bé còn quá nhỏ, trong võ đường không có kích cỡ thích hợp, chỉ có thể làm theo yêu cầu, nhưng cô yên tâm, ngày mai chắc chắn sẽ được giao đến, đến lúc đó đứa nhỏ tập luyện cũng dễ dàng hơn.”

Dừng một lát, xoa xoa đầu mềm mại của đứa nhỏ, “Trở về nhà đừng quên tẩm bổ thêm cho Hoàn Tử, cậu bé còn quá nhỏ, sau khi luyện tập Taekwondo khối lượng vận động gia tăng nhiều, nếu thiếu dinh dưỡng sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển.”

“Được, cám ơn huấn luyện viên.” Lần này nụ cười trên mặt Diệp Chi rất chân thành, ngay cả lúng túng cũng bớt đi ít nhiều. Cô cũng không thể nào làm mặt lạnh đối với một người chân thành quan tâm con trai của mình.

“Tôi sẽ tăng cường dinh dưỡng cho Hoàn Tử, việc học Taekwondo còn làm phiền anh nhiều hơn.”

“Đâu có”

“Hoàn Tử, nói chào tạm biệt với huấn luyện viên đi.” Diệp Chi cúi đầu nhìn con trai nói.

“Tạm biệt huấn luyện viên.” Mặc dù Hoàn Tử dù luôn luôn tiếc chữ như vàng, nhưng những lễ phép căn bản luôn luôn làm không tệ, vì vậy ở phương diện này Diệp Chi cũng chưa bao giờ lo lắng.

“Ngày mai gặp, Hoàn Tử.” Kỷ Lâm nhìn cậu phất phất tay.


Diệp Chi dắt tay Hoàn Tử đang muốn rời đi, lại phát hiện tầm mắt con trai đang nhìn chằm chằm một chỗ nào đó, ánh mắt cô cũng nhìn theo, nhưng không phát hiện ra con trai nhìn cái gì.

Diệp Chi không hiểu, Kỷ Lâm lại biết ý tứ của Hoàn Tử, “Huấn luyện viên sẽ ôm Tiểu Hắc Miêu về nhà nuôi, ngày mai cháu có thể nhìn thấy nó.”

Hoàn Tử nghe vậy, mới thu hồi ánh mắt, ngoan ngoãn đi theo Diệp Chi ra. Lúc đóng cửa, Kỷ Lâm thính tai nghe giọng lạnh lùng của đứa nhỏ, “Mẹ, con không muốn chơi cùng Tiểu Miêu.”

Tính khí này… không biết có phải giống cô gái này, Kỷ Lâm lười biếng cởi đai đen bên hông ra, không để ý nghĩ đến điều đó.

Bỗng lúc này Bạch Kỳ cầm khăn lau quay đầu lại, nhìn Kỷ Lâm lồng ngực trần trụi, lập tức nhảy lui về phía sau một bước, hoảng sợ nói: “Này, đội trưởng Kỷ, cậu muốn trần truồng đuổi theo người đẹp sao?”

Kỷ Lâm liếc hắn một cái, “Người ta có con trai đã lớn, đầu cậu bị ngập nước hả?”

“Hay là cậu cũng không kết hôn.” Bạch Kỳ lầm bầm một câu, “Tối hôm qua mẹ mình vẫn còn nói thầm ở bên tai mình, để mình nhìn xem bên cạnh cậu có người con gái nào thích hợp hay không.”

“Đừng bận tâm, mình sẽ không cưới.” Đang nói chuyện, Kỷ Lâm đã thay quần áo xong, anh để ý mái tóc ngắn ngủn trên đầu, nhưng trên mặt lại không nghiêm túc, “Mình cảm thấy người khác không biết, nhưng cậu nên biết.”

“Cậu thật sự muốn như vậy?” Bạch Kỳ ném khăn lau xuống, thái độ có chút tức giận, “Nếu thật như vậy, cậu cũng sẽ không đi những năm năm. Nhiều năm như vậy……”

“Đủ rồi.” Lời còn chưa nói hết, Kỷ Lâm lên tiếng quát bảo ngừng lại, đôi mắt nhỏ dài tràn đầy lạnh lùng làm người nhìn phải kinh ngạc, “Đừng để cho mình nghe được cậu lặp lại chuyện này.”

Bạch Kỳ trừng mắt, nắm thật chặt quả đấm, đem lời nói đã ra đến đầu lưỡi nuốt xuống, nhưng trên mặt lại không cam lòng.

“Được rồi, mình mời cậu ăn cơm.” Chỉ mấy giây sau, Kỷ Lâm lại khôi phục bộ dáng cười híp mắt bình thường, anh khoát bả vai Bạch Kỳ, giống như mới vừa rồi giữa hai người chưa từng có giằng co chút nào, “Cậu đi đến chỗ cũ trước đợi mình… mình phải đem nó về nhà đã.”

Nói xong, đưa tay chỉ một đôi mắt to tròn vo đang nhìn bọn họ, Tiểu Hắc Miêu.

Buổi trưa hôm nay, Tiểu Hắc Miêu uống sữa tươi hai lần, tinh thần rất vui vẻ, chơi mệt rồi nằm xuống ngủ.

Kỷ Lâm định nhận nuôi con vật nhỏ này, không nhìn thấy thì thôi, nhìn thấy xong sao có thể mặc kệ nó ra ngoài mưa gió.


Bạch Kỳ đi đến quán ăn trước, Kỷ Lâm mang theo Tiểu Hắc Miêu đi đến bệnh viện dành cho thú cưng, cho Tiểu Hắc Miêu kiểm tra cơ thể, với hỏi thăm cách nuôi con mèo nhỏ này.

Kết quả được bác sĩ hướng dẫn tận tình, nói Tiểu Miêu chưa dứt sữa không thể uống sữa tươi, muốn uống phải là loại sữa bột đặc biệt dành cho mèo, cho nó uống sữa tươi không phải cứu nó, mà là hại nó.

Kỷ Lâm nghe xong đổ mồ hôi lạnh toàn thân, im lặng thỉnh giáo bác sĩ về cách nuôi Tiểu Miêu, phải chú ý những việc gì.

Tiểu Hắc Miêu nhìn rất tốt, nhưng trên thực tế, ai cũng không biết nếu Kỷ Lâm cho nó uống sữa tươi có làm hại dạ dày yếu ớt của nó hay không? Hơn nữa Tiểu Miêu chưa dứt sữa không thể tùy tiện ăn uống, bác sĩ nói Kỷ Lâm tiếp tục quan sát nó trong 12 giờ, thấy có gì không ổn, lập tức đưa đến bệnh viện.

Kỷ Lâm nhớ kỹ lời bác sĩ dặn dò, cũng không nhớ tới việc hứa mời Bạch Kỳ ăn cơm, mang theo Tiểu Miêu lái xe thẳng về nhà.

Thượng tướng Kỷ không thích động vật nhỏ, thấy Kỷ Lâm mang theo một con Tiểu Miêu bẩn thỉu trở về, muốn nói anh mấy câu, lại bị mẹ Kỷ kéo lại.

Nhiều năm qua con thứ hai rất khổ sở, đừng nói là nuôi một con mèo, dù là nuôi một phòng mèo, bà cũng đồng ý.

Thượng tướng Kỷ sợ vợ, nghe vậy cũng chỉ có thể ngượng ngùng đem lời ra đến khóe miệng nuốt xuống, đi đến phòng khách uống trà, nhắm mắt làm ngơ.

Kỷ Lâm vội vã cuống cuồng quan sát Tiểu Hắc Miêu cả đêm, kết quả tên tiểu tử này vui vui vẻ vẻ, một chút dấu hiệu bị bệnh cũng không có, sống động khiến Kỷ Lâm còn cảm thấy nhức đầu.

Nhưng cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần Tiểu Miêu không có vấn đề gì là tốt rồi.

Kỷ Lâm một đêm không ngủ, sống ở trong quân đội huấn luyện lâu dài thành quen, cảm giác uể oải cũng không có, sáng ngày hôm sau, theo thói quen đứng lên chạy bộ rèn luyện cơ thể.

Ăn xong bữa sáng, rồi lại cho Tiểu Hắc ăn no, sau mới bắt đầu tắm cho nó.

Từ lúc Kỷ Lâm nghĩ muốn nuôi Tiểu Hắc Miêu, đã quyết định gọi nó là Tiểu Hắc rồi, anh cảm giác tên này rất hợp với con mèo nhỏ này. Theo anh thì tên đó rất hay.

Cho mèo tắm là một việc hết sức gian nan, thật may Kỷ Lâm có kiên nhẫn, hơn nửa ngày lăn qua lăn lại, cuối cùng cũng tắm cho Tiểu Hắc toàn thân thơm ngào ngạt.


Lúc này mới mang theo sữa bột dành cho mèo với Tiểu Hắc đi đến võ đường.

Tối hôm qua Diệp Chi với Hoàn Tử về đến nhà, Hoàn Tử vội vã ăn sạch cơm trong chén của chính mình, chưa tắm rửa đã bò lên giường mình ngủ, nhìn rất mệt mỏi.

Diệp Chi nhìn con trai ngủ, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào, cực kỳ đau lòng, lúc này lại hi vọng Hoàn Tử giống những đứa trẻ khác, học Taekwondo chỉ là những phút nhất thời.

Nhưng Hoàn Tử lại là đứa bé có nghị lực cao, giữa trưa ngày hôm sau Diệp Chi gọi điện thoại về nhà, ba Diệp nói Hoàn Tử đã đi đến võ đường, hôm nay còn đi sớm hơn hôm qua gần một tiếng.

Kỷ Lâm với Bạch Kỳ mới ăn cơm xong, hộp cơm cũng chưa dọn dẹp xong, thấy Mẹ Diệp đã đưa Hoàn Tử tới.

Trong lòng Kỷ Lâm cảm thấy rất vui sướng, đứa bé năm tuổi học Taekwondo không khóc lóc, kêu mệt đã rất hiếm thấy, huống chi lại tích cực như vậy.

Anh quệt quệt mồm, ngoắc Hoàn Tử tới “Đồng phục của cháu đã được đưa tới rồi, tới thử đi.”

Hoàn Tử nghe vậy ánh mắt sáng lên, bước chân ngắn vội vàng chạy tới bên cạnh Kỷ Lâm, ánh mắt nhìn khắp bốn phía, nhìn khắp nơi trên võ đài tìm đồng phục của mình.

Kỷ Lâm xấu xa thưởng thức vẻ mặt khẩn trương tìm kiếm của đứa nhỏ, rồi từ sau lưng móc ra một bộ đồng phục trắng như tuyết trong túi nhựa, đưa cho Hoàn Tử “Ở đây.”

Đây là lần đầu tiên Hoàn Tử có đồng phục Taekwondo của mình, đứa nhỏ kích động mặt đỏ rần, hai tay cầm đồng phục nhìn thật lâu, mới đi vòng qua băng ghế dài phía sau thay quần áo.

Hoàn Tử từ nhỏ đã rất xấu hổ, ở trước mặt người xa lạ tuyệt đối không cởi quần áo. Kỷ Lâm bình thường rất thích trêu chọc Hoàn Tử, lần này lại để mặc cậu, không trêu chọc, ngăn cản cậu thay đồ.

Cho đến lúc Hoàn Tử dắt dây lưng màu trắng thật dài, khuôn mặt nhỏ nhắn khổ sở nhìn anh nhờ giúp đỡ, anh mới giả bộ trưng ra bộ mặt mới vừa bừng tỉnh hiểu ra “Đến đây,huấn luyện viên dạy cháu cách thắt dây đai.”

Bạch Kỳ ở một bên trợn thẳng mắt nhìn, người này đúng là không biết xấu hổ, cố gắng khi dễ một đứa bé.

Trong võ đài bỗng xuất hiện một đứa nhỏ tinh xảo khả ái, lôi kéo chú ý của một đám nữ sinh thành phố đặc biệt đến học tại võ đường vì Kỷ Lâm, thường nhân cơ hội lúc nghỉ ngơi tranh đoạt ôm Hoàn Tử.

Mỗi lần đều trêu chọc tới nơi tới chốn, Hoàn Tử tránh khắp nơi mới có thể nghỉ ngơi an toàn. Hoàn Tử không thích bị người lạ ôm, vừa thấy những cặp mắt sáng lên của những nữ sinh đại học, sẽ nhanh chóng trốn ra sau lưng Kỷ Lâm, khiến cho huấn luyện viên mắt hồ ly trở thành bia đỡ đạn.

Mỗi khi cậu đứng ở phía sau, tự nhiên ở trong lòng Kỷ Lâm sinh ra một cảm giác tự hào, anh xoa đầu nhỏ của Hoàn Tử, hận không thể đoạt Hoàn Tử từ trong tay Diệp Chi nuôi mấy ngày.

Buổi tối Diệp Chi tan việc trở lại nhà, sẽ tới trước võ đường đón Hoàn Tử.

Hôm nay Diệp Chi tới sớm, Hoàn Tử còn chưa có học xong, hôm nay Bạch Kỳ đang giúp cậu tập đá chân, bởi vì sợ ảnh hưởng sự phát triển của đứa nhỏ, nên sức lực cũng không lớn, thậm chí cũng sẽ không có cảm giác đau.


Kỷ Lâm đứng ở một bên quan sát, rõ ràng là hình ảnh rập khuôn giống nhau nhưng cảm giác lại rất khác biệt.

Diệp Chi đi theo anh lên tiếng chào, rồi gia nhập đội ngũ quan sát.

Nhìn cơ thể nho nhỏ của con trai đứng giữa một đống sinh viên, trong lòng đột nhiên dâng lên một cảm xúc tự hào khó tả.

Đây là con trai của cô, mặc dù cô không thể cho cậu một người cha, nhưng cậu càng lớn càng hiểu chuyện, cô cũng bớt lo lắng, lại rất nghe lời. Chỉ mới hơn năm tuổi một chút, cơ thể lại nhỏ bé.

Đột nhiên Diệp Chi cảm thấy, may mắn lớn nhất đời này của cô là sinh ra Hoàn Tử, lúc này cũng muốn cảm tạ ‘cái đó’ bán thuốc giả.

Cái đó sau buổi tối hỗn loạn, thật ra Diệp Chi cũng mua thuốc tránh thai uống, nhưng ba tháng sau lại phát hiện bản thân mang thai.

Cô rất tức giận, tới tiệm thuốc đã mua thuốc lúc trước, muốn tìm chủ tiệm tranh cãi một trận, nhưng lại phát hiện nơi đó là địa điểm bán thuốc giả, đã bị đặt lệnh cưỡng chế ngừng buôn bán.

Vì một sai lệch nho nhỏ như vậy, lại có Hoàn Tử.

“Mẹ Hoàn Tử.” Diệp Chi đang thất thần, bên tai lại truyền tới một giọng đàn ông dễ nghe.

“Diệp Chi, tôi tên là Diệp Chi.” Diệp Chi nhanh chóng lấy lại tinh thần, “Có chuyện gì sao?”

“Hoàn Tử da mặt mỏng, không có thói quen ở chỗ này thay quần áo, sau này trước khi đưa cậu bé tới nên thay đồ xong xuôi cho cậu bé nhé.” Kỷ Lâm ở bên cạnh cầm một cái dây, đi đến trước mặt Diệp Chi, “Về phần dây này, tôi sẽ dạy cô thắt một lần trên người của cô nhé, không có vấn đề gì chứ?”

“Không.” Diệp Chi gật đầu một cái, cũng rất cảm kích Kỷ Lâm quan tâm, “Cám ơn huấn luyện viên Kỷ.”

“Không có việc gì.” Kỷ Lâm trả lời cô một câu, xong cong người xuống ôm lấy hông của Diệp Chi, nói “Trước hết quấn quanh ba vòng, sau đó sẽ thắt, lúc thắt phải chú ý, là từ dưới lên trên, không phải từ trên hướng xuống, cũng rất nhiều người sẽ phạm sai lầm này, đừng xem không ra gì, phương pháp thắt sai lầm sẽ làm cho đứa bé tập luyện không thoải mái.”

Anh ta nói lời này xong, dây cũng buộc lại rồi, anh thả tay xuống, muốn hỏi Diệp Chi đã hiểu ra chưa, bỗng cảm thấy dây thắt có chút lệch ra, liền duỗi cánh tay thắt lại một lần nữa. Đúng lúc này, Diệp Chi cũng đưa tay ra, tay hai người chạm vào nhau.

Bàn tay Kỷ Lâm cầm tay nhỏ bé của Diệp Chi bao ở trong lòng bàn tay, nhìn vào giống như là chủ động cầm tay của Diệp Chi.

_________________



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.