Đoán Thiên Mệnh

Chương 37


Bạn đang đọc Đoán Thiên Mệnh FULL – Chương 37


Sở dĩ nói đây là khuôn mặt có tướng mạo đầu tiên tôi gặp đều có lí do cả, nói như thế nào nhỉ, giống như kiểu đang đeo 1 lớp mặt nạ nữa vậy, cho nên tôi không nhìn thấu được.

Tiểu Vương này là 1 người bình thường mà, sao tôi lại có cảm giác như vậy được? Không phải là do khí chất trên mặt anh ta, mà là 1 cảm giác vô cùng kì lạ, làm tôi có ảo giác anh ta là 2 người.

Tôi nói ra những điều này, Quách Đình Đình cũng ngạc nhiên:
“Điều này gây khó khăn cho cậu sao”
Nói xong cô ấy cười nhẹ, đương nhiên không phải cười kiểu coi thường tôi, mà kiểu không thể kìm được mà cười ấy.

Tôi chỉ biết lắc đầu bất lược, nhìn chằm chằm vào Tiểu Vương.
“Cô làm gì thì cứ làm đi, không cần để ý đến tôi.” Thấy cô ấy đi vào nhà vệ sinh nên tôi bèn nói như vậy.
“Ừ, cẩn thận nhé, chắc chắn là hắn ta, cậu đi rồi về nói cho tôi, tôi cho bảo vệ bắn hắn, đừng tự mình hành động.” Quách Đình Đình dặn dò.
Tôi gật đầu, tôi xem mệnh kiếm tiền chứ đâu phải đi đánh nhau kiếm tiền đâu… Tôi đi về phía nhà về sinh, lúc này Tiểu Vương đi vào, tôi nhân cơ hội đi theo anh ta.

Bể bơi bên ngoài không có người, có lẽ anh ta ở bên trong, tôi thận trọng bước vào, không lâu sau liền nghe thấy tiếng động phát ra từ 1 gian vệ sinh, hình như là giọng của Tiểu Vương, tôi không nhịn được nữa bèn tiến lại gần hơn.
Dường như anh ta đang lẩm bẩm gì đó, tôi nghe ngóng chút, có cảm giác như đang nói về tôi vậy.

Anh ta nói tôi cứ nhìn chằm chằm vào anh ta, làm anh ta rất khó chịu.

Tôi yên lặng nghe ngóng, nghe 1 lúc thì cảm giác như là anh ta tự nói với chính mình, không giống đang gọi điện thoại cho lắm.

Tôi tiếp tục lắng nghe thì thấy tiếng anh ta xả nước.

Tôi vội vàng vào gian bên cạnh.


Tôi nghe thấy tiếng bước chân rồi nhìn thấy anh ta bước ra, tôi ngửi ngửi mấy cái, lạ thật, có mùi hôi hôi, mùi của âm giới.

Tôi mở cửa gian vệ sinh anh ta vừa ngồi (TQ dùng xí xổm).

Tôi dám chắc anh ta không phải đang gọi điện thoại, mà là đang nói chuyện với ai đó.

Nhưng vừa rồi trong nhà vệ sinh không có ai khác, thế thì anh ta nói chuyện với ai?
Quỷ ư? Không thể nào, bởi vì dù khuôn mặt anh ta như đang mang 1 chiếc mặt nạ, làm tôi không thể nhìn thấu nhưng tôi có thể biết được cạnh anh ta có ma quỷ không.

Tôi đang bối rối không biết làm sao thì điện thoại kêu lên, tôi chạy ra ngoài xem, là Dương Siêu, vừa hay, tôi có thể hỏi anh ta chuyện này.
Điện thoại kết nối xong, Dương Siêu hỏi tôi có ở nhà không, tôi nói không, tôi đang ra ngoài kiếm tiền.

Anh ta “ừ” 1 tiếng rồi bảo tôi nhanh về nhà, có chuyện cần tìm tôi.

Tôi “ừ”, xem ra tôi tính đúng tồi, mấy ngày trước, lúc anh ta bảo tôi xem tướng mại 1 người, tôi đã biết anh ta kiểu gì cũng có chuyện cần tìm tôi.

Anh ta chuẩn bị cúp máy thì tôi vội ngăn lại:
“Chờ chú, tôi vừa thấy 1 người nói chuyện 1 mình nhưng tôi không thấy âm khí, trên mặt cũng không có biểu hiện gì, có khi nào cạnh anh ta có ma quỷ không?”
“Cái này… Theo lý mà nói thì không có âm khí, không có quỷ, trừ khi là loại đạo hạnh vô cùng cao.”
Tôi hỏi “có khi nào” là bởi vì dù sao Tiểu Vương cũng chỉ là 1 nhân viên bình thường, bên cạnh anh ta sao có thể có 1 con quỷ đạo hạnh vô cùng cao được.
“Có lẽ anh ta có vấn đề về thần kinh rồi.

Có điều cậu cẩn thận an toàn nhé, lấy gương chiếu yêu ra soi thử xem, thấy gì thì gọi điện lại nói cho ta.”

Toi gật đầu cúp máy, tôi cũng định làm như lời anh ta nói.
Tôi đang chuẩn bị vào nhà vệ sinh thì đột nhiên đằng sau tôi xuất hiện 1 giọng nói:
“Sao tôi không thấy cậu vào nhà vệ sinh?”
Không ổn rồi, là giọng của Tiểu Vương.

Tôi vội quay đầu lại thì phạt hiện anh ta đang nhìn tôi, ánh mắt lạnh lùng vô cực, khiến tôi nổi hết cả da gà.

Tôi nói tôi đã vào từ trước rồi, suy cho cùng anh ta cũng không thể cứ thể nhìn chằm chằm tôi mãi thế được.

tôi chỉ cần bình tĩnh là được.

Nghe tôi nói xong, anh ta có chút nghi hoặc, ậm ừ rồi bước ra ngoài.

Tôi vội lấy gương chiếu yêu ra soi nhưng anh ta đi nhanh quá, tôi chưa kịp soi.

Tiếc thật, tôi đành cất gương chiếu yêu vào túi rồi đi theo anh ta ra ngoài.

Vừa ra ngoài đã thấy Tiểu Vương đứng cạnh Quách Đình Đình nói gì đó, Quách Đình Đình hơi cau mày.

Tôi nghĩ hắn ta đang nói xấu tôi, hừ, tôi bí mật lấy gương chiếu yêu ra soi hắn.

Hình ảnh hiện trên gương làm tôi rùng mình.


Tôi vội cất gương chiếu yêu đi, đi vào nhà vệ sinh gọi điện cho Dương Siêu.

Vừa bắt máy anh ta đã hỏi:
“Gọi điện lại nhanh thế, thế nào, cậu nhìn thấy gì rồi?”
Tôi hít 1 hơi thật sâu rồi nói:
“Vừa nãy tôi nhìn thấy bóng trong gương không phải hình người.”
“Là sao? Nói rõ xem nào?”
“Là trong cơ thể hắn, có 1 cái bóng nhỏ hơn thân thể hắn.” Vừa nãy chiếu gương vào hắn, tôi nhìn thấy bóng dáng Tiểu Vương và 1 thân ảnh nữa nhỏ hơn bóng của hắn.

Đây cũng là lí do tại sao tôi cảm giác như hắn có đeo 1 lớp mặt nạ.
Đó không phải Tiểu Vương, nên tôi mới nói, sự việc kia là do anh ta làm, cũng không phải do anh ta làm.
“Đây là bị ma nhập hay sao?!” Tôi hỏi 1 câu kì lạ, trong cơ thể anh ta không có quỷ khí, sao có thể gọi là bị ma nhập được!
Quách Đình Đình là người gần nhất tiếp xúc với hắn, mà trên mặt cô ấy không có quỷ khí, vậy tên Tiểu Vườn kia sao gọi là bị ma nhập được.

Trừ khi là như Dương Siêu nói, đạo hạnh của con quỷ kia quá cao, nhưng mà Tiểu Vương có sức hút gì mà để cho con quỷ có đạo hạnh cao như vậy ở bên cạnh, cho nên không có quỷ khí xuất hiện? Đây là điểm tôi thấy kì lạ nhất.
“Thật sự không có 1 chút quỷ khí nào sao?” Dương Siêu hỏi.
Tôi nói không có, chắc chắn không có, tên Tiểu Vương này tôi nhìn không thấu, nhưng Quách Đình Đình mới tiếp xúc với hắn ta, mà tướng mạo cô ấy không hề có chút quỷ khí nào.

Chúng tôi trầm mặc mất mấy chục giây, Dương Siêu mới nói:
“Vậy..

ta cũng không chắc chắn, cậu đừng hấp tấp dùng mấy phương pháp đuổi ta lên hắn ta.

Vì chiếu theo tình huống cậu nói thì hắn ta là người, nhưng vẫn phải kiểm tra xem ta nghĩ có đúng không.

Thế này đi, cậu giả vờ không cẩn thận làm đổ nước lên người hắn, xem xem hắn phản ứng ra sao rồi nói cho ta.”
“Sao lại phải đổ nước lên người hắn ta.” Tôi nói.
“Cậu đừng hỏi nữa, cứ làm theo rồi nói cho ta.”

Tôi nói ok rồi tắt máy bước ra ngoài, lại phát hiện ra Tiểu Vương vẫn đang nói chuyện cùng Quách Đình Đình.

Tôi không đổi sắc mặt lấy 1 ly nước trên bàn rồi đi tới.

Tới nơi đột nhiên tôi “vấp ngã”, nước bị hất lên người Tiểu Vương.

Quách Đình Đình cũng giật mình vì bị nước bắn vào mặt, cô ấy bước tới đỡ tôi dậy:
“Sao cậu lại bất cẩn thế?”
“Cậu..con mẹ nó…” Tiểu Vương vô cùng tức giận, 2 đôi mắt chằm chằm nhìn tôi.

Khoảng khắc ấy da đầu tôi tê rần rền, tôi vô cùng kích động vì phát hiện ra 1 việc, hình như anh ta rất sợ nước.
Những người khác vây lại xem, Quách Đình Đình nghiêm túc nói:
“Cậu ta không cố ý đâu.”
Tiểu Vương trừng mắt nhìn Quách Đình Đình rồi nhanh chóng đi vào nhà vệ sinh.
“Không sao, không sao đâu.” Quách Đình Đình lắc đầu, những người khác cũng giải tán.
Tôi vội vàng đứng dậy, Quách Đình Đình hỏi tôi rốt cuộc đang làm gì.

Tôi không trả lời mà vội vàng ra ngoài gọi điện thoại cho Dương Siêu.

Anh ta bắt máy ngay, như đang đợi tôi vậy.
“Hắn ta phản ứng ra sao?” Dương Siêu hỏi tôi.
“Rất sợ, tôi hắt nước lên người hắn xong, mặt hắn hiện lên vẻ sợ hãi nhưng nhanh chóng bị giấu đi.”
Lại 1 khoảng trầm lặng, Dương Siêu nói:
“Xem ra ta đoán đúng rồi, hắn ta là người.”
“Tức là sao?”
“Người mà cậu nói đến không hề có chút quỷ khí nào, hơn nữa, trong thân thể hắn ta lại có 1 thân ảnh khác nhỏ hơn kích thước cơ thể hắn, cho nên…”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.