Bạn đang đọc Đoán Thiên Mệnh FULL – Chương 36
Tuy nhiên lời cảnh báo của cô gái lễ tân kia đối với tôi mà nói chính là 1 lời cảnh tỉnh.
Xem ra có vài điều không nên, cũng không cần thiết phải nói ra bởi vì nó vừa tốn công, không được khen ngợi, ngược lại còn khiến người khác hiểu lầm.
Nhưng mà tôi cảm thấy thật oan ức, suy cho cùng thì ánh sáng đã xuất hiện trên tướng mạo cô lễ tân kia, cho thấy rõ vài ngày tới Quách Đình Đình và ba sẽ thử cô gái này, sau đó sẽ được trọng dụng.
Nếu tôi không mở miệng nhắc nhở Quách Đình Đình thì 3-4 năm tới, cô lễ tân này vẫn mờ nhạt như vậy, tức là vẫn tiếp tục làm lễ tân, không có cơ hội thăng tiến.
Có thể nói giờ tôi đã cho cô ấy cơ hội này rồi mà cô ấy lại đến cảnh cáo tôi.
Thật bất lực! Xem ra sau này tôi phải chú ý hơn.
“Yên tâm đi, tôi không nói xấu cô.”
Cô ấy nhìn tôi chằm chằm, lạnh lùng nói:
“Tốt nhất là như vậy, nếu không cậu không xong với tôi đâu.
Gần đây công ty xảy ra chút chuyện.
Tôi nhìn ra là do kẻ xấu làm ra, tổng giám đốc Quách Đình Đình nhất định muốn tìm ra kẻ này.
Tổng giám đốc cũng chỉ cần chất lượng mà thôi, chắc sẽ đuổi tôi đi…!tôi cảnh cáo cậu, đừng có làm loại tiểu nhân kia.”
Tôi có chút ngạc nhiên, xem ra cô ấy biết rất rõ quy tắc nơi làm việc, mà thật ra cũng không có gì ngạc nhiên khi tướng mạo của cô ấy thể hiện rằng cô ấy có năng lực, nếu không nhìn ra tên nội gián kia thì cô ấy sao có thể được là người phụ nữ mạnh mẽ, có năng lực?!
Tôi gật đầu nói sẽ không.
“Sẽ không?” Cô ấy tiếp tục nghi ngờ nhìn tôi: “Vậy cậu đang làm trò gì vậy? Nhân viên mới sao?”
Cô gái này rất thông minh, nhìn ra tôi không phải người thân hay bạn của Quách Đình Đình.
Dù sao thì giữa tôi và Quách Đình Đình cũng không có hành vi thể hiện là bạn thân của nhau.
Vì vậy có lẽ cô ấy đoán tôi là nhân viên mới hoặc bạn bè bình thường của Quách Đình Đình nên mới dám cảnh cáo tôi như vậy.
Người phụ nữ này…!thật đáng sợ…!không thăng quan tiến chức thuận lợi thì đúng thật có lỗi với bộ não của cô ấy.
Tôi lắc đầu:
“Không phải.”
“Không phải? Vậy cậu đến đây làm gì?” Cô ấy hỏi tôi, có chút cảnh giác.
Vừa nãy cô ấy đột nhiên chất vấn tôi, vốn dĩ tôi đã có chút không vui rồi, giờ mới bình thường lại được, tôi không nhịn nổi nữa:
“Tôi đến xem mệnh.”
“Cậu trẻ như vậy mà đã biết xem mệnh ư?” Cô ấy càng nghi ngờ hơn.
“Mấy ông thầy bói dưới gầm cầu, miệng lúc nào cũng tuôn như vòi nước chảy, nhưng thực ra có biết gì đây, câu căn bản không phải thầy xem mệnh.
Tôi cũng không tin! Tất cả đều là mê tín dị đoan, thủ đoạn lừa đảo cả!”
Tôi còn chưa mở miệng, tôi không cam tâm! Tôi được nước bèn tuôn hết những gì thấy trên tướng mạo cô ấy ra.
Đầu tiên cô gái lễ tân hơi miễn cưỡng, sau đó có chút tức giận, dần dần biểu cảm của cô ấy thay đổi, cô ấy choáng váng, vô thức nói:
“Tiếp tục nói đi.”
Tôi nói:
“Sống mũi cô có ánh sáng, nhưng không phải đại diện cho may mắn mà là do cô đã phẫu thuật thẩm mỹ.
Hơn nữa chiếu theo ngoại hình của cô mà nói, ngoài mũi ra, khóe mắt cũng đơ, thiếu tự nhiên, tương ứng với bên ngoài của cô, nói rõ rằng phía trước cô cũng làm…”
Cô ấy vội vàng ngắt lời tôi:
“Chuyện này cậu không cần nói nữa, những thứ khác thì sao? Cậu tiếp tục nói những thứ khác đi?”
Tôi gật đầu, thật ra tôi không muốn nói đến chuyện phẫu thuật thẩm mỹ, dù sao thì đó cũng thuộc về sự riêng tư của cô ấy, chỉ tại lúc nãy tôi tức phát hỏa nên nói ra, nói ra rồi, thấy biểu cảm ngượng ngùng của cô ấy, tôi nghĩ không nên nói thêm về chuyện đó nữa.
Tôi tiếp tục:
“Suy cho cùng thì người chủ vẫn thích những nhân viên thật tâm, đáng tin cậy.
Cô bí mật báo cho sếp, âm thầm làm những chuyện khác, sếp có thể giải quyết đối thủ vì những cống hiến âm thầm của cô nhưng trong mắt ông ta, cô mãi chỉ là 1 nhân viên âm thầm báo cáo nhỏ bé, không có cơ hội thăng tiến.
Lợi nhỏ, hại lớn, cô tự cân nhắc đi, tôi đã nói đủ rồi.”
Khi nói những lời này ra, vẻ mặt tôi vô cùng bình tĩnh nhìn cô ấy, mà biểu hiện của cô ấy chừng như vô cùng phức tạp:
“ Xin lỗi, lúc nãy tôi…”
Tôi lắc đầu nói không sao, nói thật chỉ cần tôi nói 1 câu thôi, Quách Đình Đình sẽ im lặng sa thải cô ấy, nhưng không cần thiết phải như thế, cô ấy có gánh nặng gia đình trên vai, nghe theo lời tôi thì không có gì đáng trách cả.
Tôi hiểu cô ấy, cô ấy do dự chút rồi trở nên thận trọng hơn.
Thật ra không đến mức như vậy, tôi nói thẳng:
“Tôi sẽ không nói với Quách Đình Đình, cô yên tâm đi.”
Cô lễ tân thở phào nhẹ nhõm, hỏi tôi có cần thứ gì không? Nước hay đồ ăn, nhưng tôi đều lắc đầu nói không cần.
Cô ấy do dự 1 chút rồi nói:
“Lúc nãy cậu nói tôi có tầm nhìn rất cao sao?”
“Tôi không nói như vậy, cô có bản lĩnh, có thể tìm được người tương xứng với cô, điều này dễ hiểu mà.”
Cô ấy suy nghĩ 1 chút rồi gật đầu:
“ừm, cảm ơn cậu, cậu đúng là 1 thầy xem mệnh giỏi, lúc nãy tôi hiểu lầm cậu rồi.”
Tôi không nói nên lời… Cô ấy đưa tôi 1 tấm danh thiếp nhưng tôi nói không cần, cô ấy gật đầu rồi đi ra ngoài.
Có điều dường như nghĩ ra điều gì đó nên quay lại nói với tôi:
“Có điều này tôi không biết có nên nói cho cậu không, tôi nghi ngờ kẻ đó là Tiểu Vương, hắn ta phản bội công ty rồi.
Tôi nhìn cô ấy 1 cái, cô ấy vội vàng nói:
“Lời này của tôi không phải là đang báo cáo, cũng không phải nói xấu người khác đâu, cậu đừng hiểu lầm.”
Tôi lắc đầu:
“Tướng mạo cô nói cho tôi biết cô không nói dối.”
Cô ấy thở phào 1 hơi rồi tiếp tục nói:
“Vậy thì cậu có thể thấy anh ta.”
“Tôi nói nè Lý Dịch, quầy lễ tân của công ty chúng tôi có vẻ có ấn tượng rất tốt về cậu, vừa nãy còn khen cậu trước mặt tôi, nói rằng tôi nên mời cậu về làm cố vấn công ty.” Quách Đình Đình nói.
Tôi cạn lời, xua xua tay, không phải là cô ấy có ấn tượng tốt với tôi, nhưng lời này tôi chỉ tự nói thầm trong lòng mà thôi.
Có điều Quách Đình Đình vừa nói cái gì mà cố vấn công ty cơ?! Cũng được đấy chứ, dù sao lúc cô ấy nói điều đó, tướng mạo cô ấy nói cho rôi biết cô ấy sẽ trả cho tôi hơn 30 vạn 1 năm nếu tôi làm vị trí đó.
Hoàn mĩ! Giống kiểu thuê dài hạn, nhưng tôi vẫn phải xem xét đã, như thế này tức là cô ấy gọi tôi lúc nào cũng được, có vẻ không được tự do cho lắm.
“Thế nào, những lời cô ấy nói đều là thật, những gì tôi nói cũng là thật.” Quách Đình Đình nói rất nghiêm túc, tôi gật đầu.
*
Tiệc rượu của công ty đặt ở nhà hàng ngay bên cạnh, vì vậy rất nhanh đã đi đến nơi rồi.
Có điều ở cửa có bảo vệ, tôi không đi cùng Quách Đình Đình nên anh ta không cho tôi vào, nói rằng không mặc đồ trang trọng thì không được vào, tôi thì làm gì có loại quần áo trang trọng kia chứ! Cũng may, Quách Đình Đình đến rồi, vẫy tay nói tôi là bạn cô ấy.
Bảo vệ lập tức lùi xuống, nhanh chóng xin lỗi tôi.
Tôi nói không sao, anh ta chỉ làm đúng chức trách, dù sao quần áo tôi cũng không hợp vào nơi như vậy, đến cũng là để kiếm tiền mà thôi.
Tôi cùng Quách Đình Đình đi vào, ở đó đã có rất nhiều rồi, nam nữ đều có.
Tôi thấy ba của Quách Đình Đình đang nói chuyện với ai đó, tay cầm 1 ly rượu.
Tôi hỏi Quách Đình Đình tên Tiểu Vương là ai, cô ấy chỉ tay vào 1 người.
Tôi nhìn theo, đó là 1 người đàn ông trẻ chừng hơn 20 tuổi, nhưng vừa nhìn thấy tướng mạo anh ta tôi đã sững sờ, Quách Đình Đình thấy tôi không nói gì, tiếp tục hỏi:
“Là cậu ta đúng không?”
Tôi nghi ngờ, tướng mạo Tiểu Vương có chút kì lạ, tôi cách hơi xa nên nhìn không rõ cho lắm, nhưng vẫn cảm thấy có gì đó không đúng, tôi bảo Quách Đình Đình đưa tôi đến “làm quen” với hắn.
Ít nhất thì cũng phải gần chút mới được.
Quách Đình Đình gật đầu, đưa tôi đến, tôi không đổi sắc mặt nhìn cậu ta.
Tiểu Vương này vẻ như là 1 người rất hay nói.
Quách Đình Đình giới thiệu tôi là nhân viên mới, Tiểu Vương khẽ mỉm cười, đúng lúc này có người gọi anh ta, anh ta xin lỗi rồi tháo rời đi.
“Lần này thế nào rồi?” Quách Đình Đình hỏi tôi.
Tôi không biết phải nói thế nào, cảm giác vô cùng kì lạ.
“Chờ chút đã, tôi thấy có chút kì lạ.”
“Sao cậu vẫn chưa nhìn ra vậy?” Quách Đình Đình ngạc nhiên.
Tôi lắc đầu:
“Không phải tôi không nhìn ra… mà là… không biết phải với cô thế nào… tướng mạo anh ta rất kì lạ, vừa cho thấy anh ta là kẻ phản bội kia, vừa cho thấy anh ta không phải…”
Tôi nói như vậy xong cũng tự thấy rối tung lên, Quách Đình Đình cũng vậy:
“Ý cậu là sao? Nói rã chút đi, là cậu ta, lại không phải cậu ta là sao?”
Tôi chưa biết trả lời ra sao vì đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy 1 người có tướng mạo kì lạ như vậy….