Đoán Thiên Mệnh

Chương 136


Bạn đang đọc Đoán Thiên Mệnh FULL – Chương 136


Khi tôi ăn hết miếng, người thiếu nữ đó lại tới, mỉm cười khách sáo nói:
“Mời thần sông đi bên này ạ.”
Thần sông đứng dậy, tôi cũng đứng dậy theo, nhưng cô ta lại cười nói:
“Vị tiên sinh đây chờ một lát ạ, chủ nhân nhà tôi bây giờ muốn gặp một mình thần sông thôi ạ.”
Tôi ngạc nhiên, thần sông nhướng mày, chẳng lẽ tay Chuột Vương này sẽ tính bày tỏ tình cảm với thần sông bây giờ sao? Bóng đèn là tôi đây nhất định phải dẹp sang một bên.

Tôi hơi đắn đo rồi nói thầm bên tai thần sông:
“Cô tính làm sao?”
“Cậu là đoán mệnh sư?” Thần sông hỏi lại tôi.
Tôi hơi cạn lời:
“Ừm, chờ tôi một lát, để tôi xem tướng của cô gái này.”
Tôi lặng lẽ vận nội khí lên hai mắt, khi mắt nóng rực lên, tôi im lặng nhìn chằm chằm cô gái này.

Cô ta chắc là vừa mới biến hình, vì vậy nên tôi chỉ có thể xem sơ qua.

Vì dính đến chuyện của Chuột Vương nên có lẽ không thể nhìn ra dễ dàng được, tôi cứ nhập đề xem mệnh cung của cô gái này trước, tương ứng với mệnh khí của Chuột Vương.
Ừm, hơi hồng hồng, tương ứng với kiếp đào hoa của thần sông.

Tôi nói không sai mà, có thể là hắn đã mến mộ thần sông từ rất lâu rồi, lần này thần sông còn “tự đưa mình tới cửa”, sao mà hắn lại không nghĩ cách chứ?! Suy nghĩ này tôi có thể hiểu được, tôi đoán nếu hắn vẫn còn độc thân thì đã vội chạy ngay đến đây rồi.

Thần sông nói cũng đúng, người vợ thứ tám của hắn vừa sinh một bé gái, dáng vẻ thông minh lanh lợi, hắn rất thích.

Song, tương ứng với mệnh khí của Chuột Vương thì chỉ có thể nhìn ra được chừng đó, tôi chỉ có thể suy đoán được chút ít từ khuôn mặt của cô gái này.
Đột nhiên, trong lòng tôi động đậy, nhìn thấu vài thứ.
Tôi nói bên tai thần sông rằng:
“Thần sông, cô nói thế này đi, hai người dưới trăng, đằng sau gốc cây một người.”
Thần sông liếc mắt nhìn tôi một cái rồi nói với cô gái đó:
“Ta mệt, cô nói với Chuột Vương rằng, hai người dưới trăng, đằng sau gốc cây một người.”
Cô gái đó sửng sốt:
“Người vừa nói gì?”
Cô ta không hiểu gì nhưng vẫn bất đắc dĩ nói sẽ nói lại với chủ nhân rồi lui ra.
Thần sông đưa tay ra đóng cửa lại rồi nhìn tôi nói:
“Mau giải thích cho ta biết sao lại nói như vậy, không thì ta cho cậu nằm 10 ngày.”
“Tướng mạo của người thiếu nữ này tương ứng với mấy người vợ của Chuột Vương, những người này đều không dễ chọc vào.”
“Ý cậu là muốn bảo ta đi tranh giành tình cảm với mấy con chuột sao?” Thần sông đi tới, cánh tay mảnh khảnh giơ lên.
“Cô nghe tôi nói hết đã, chẳng lẽ tôi lại lừa cô sập hố à?” Tôi cạn lời.
Thần sông ngừng lại:
“Đẩy ta vào thì ta sẽ thiêu chết cậu.”
Tôi giơ ngón tay cái lên:
“Rõ ràng là nếu cô gái vừa nãy dẫn cô đến chỗ Chuột Vương sẽ gặp phải mấy người vợ của hắn trên đường, từ tướng mạo của cô ta cho thấy, cô sẽ gặp mấy người vợ của hắn, chẳng lẽ không xấu hổ sao?”
“Ta không cảm thấy xấu hổ.” Thần sông lắc đầu.
Được rồi, ý cô ta là cô ta chẳng có tâm tư gì khác, cây ngay không sợ chết đứng, cô ta có gì phải xấu hổ?
“Được rồi, cuộc hẹn này sai thời điểm rồi, lí do tôi nói vậy là để nhắc nhở hắn, hai người dưới trăng, hai người gặp mặt, đằng sau cây còn có một người đang quan sát, nên hắn phải kiềm chế lại chút.” Tôi nói.
“Nhưng hai người dưới trăng, nghe như ta phải biến hình thành xấu đi vậy.” Thần sông đau đầu.

“Đừng biến làm gì, không phải đằng sau còn có một người sao? Tổng cộng có ba người…” Tôi nói.
Đôi mắt thần sông đột nhiên ngừng lại, tôi vội ho một tiếng rồi nói tiếp:
“Nếu hắn không cho tôi ở bên cạnh cô thì đừng gặp hắn nữa, chờ đến tiệc rượu mừng con gái hắn đầy tháng, ở nơi đông người, nói với hắn mấy câu là được.” Tôi nói, với tính tình của thần sông thì có vẻ sẽ không xử lí ổn được vụ này.
Tôi nghĩ chẳng lẽ vị Chuột Vương này nghe thần sông có chuyện tìm hắn mà không nhân cơ hội làm gì sao? Chắc chắn thần sông sẽ không đồng ý, như vậy rất có khả năng hắn sẽ trở mặt, vậy thì không được, Hồ Thanh Từ vẫn nên tỉnh lại sớm chút.
Đáng tiếc là tôi không thấy được chân thân của Chuột Vương, không thì đã có thể nhìn ra được gì đó rồi.
Nói thế nào nhỉ, người thiếu nữ kia tương ứng với mệnh khí của Chuột Vương, tuy là hơi hồng hồng nhưng cũng có thể là ám sắc, chẳng lẽ cô ta cũng sắp vướng vào lưới tình của hắn?
Tôi cảm thấy hơi kì lạ, cứ có cảm giác tiệc rượu đầy tháng ngày mai của hắn sẽ có chuyện gì đó xảy ra.
Thần sông gật đầu, có chút mệt mỏi hiện lên trong đôi mắt cô ta, tôi nói:
“Hay là cô ngủ một lát đi.”
“Ừm.” Thần sông chống cằm nhắm mắt lại, chỉ trong chốc lát đã phát ra hơi thở đều đều, xem ra tình hình của cô ta đã nghiêm trọng hơn rất nhiều, trong tình cảnh như thế này mà cũng ngủ được.
Tôi im lặng rồi kiếm một chỗ rồi ngồi xuống, chẳng biết qua bao lâu, tôi đột nhiên cảm giác bên cạnh có người.

Tôi mở mắt ra, suýt thì hết hồn, thần sông đang ngồi bên cạnh tôi, đưa tay lên làm động tác “xuỵt”:
“Xuỵt, Chuột Vương đang ở ngoài mà cậu còn nói ta đi ngủ.”
“A?” Tôi vô cùng ngạc nhiên, quả nhiên thấy bên ngoài có người đi đến, trời đã tối mịt rồi mà còn đến để làm gì??
Tôi hết chỗ nói, chẳng qua đúng lúc có thể thấy được tên Chuột Vương này.
“Lá gan của cô bé lại rồi hả?” Tôi hỏi.
“Ừm, lá gan của ta phải lớn một chút đúng không? Bây giờ ta nên lập tức đi ra ngoài vặn cổ chất vấn hắn phải không?” Thần sông nói.
Tôi lắc đầu, còn chưa rõ tình hình thế nào vẫn nên mềm mỏng trước đã.
Tôi đi tới mở cửa ra, quả nhiên nhìn thấy bên ngoài có một cậu thanh niên phong độ cao lớn đẹp trai.


Tôi giật mình, trên ngọn núi sau nhà tôi cũng có một con chuột thành tinh, nhưng hắn rất xấu xí, còn tên Chuột Vương này lại rất đẹp trai?? Đúng là tôi được mở rộng tầm mắt.
Tôi đóng cửa lại, Chuôt Vương liếc mắt tôi, giọng nói rất nam tính:
“Tần Thanh đang ở đây phải không?”
“Bà chủ nhà tôi ngủ rồi.” Tôi nói.
“Bà chủ? Cô ấy là bà chủ của cậu à?” Chuột Vương lại nhìn tôi mấy lần nữa.
Tôi nói, không gọi là bà chủ chứ gọi là gì nữa? Gọi chị gái sao? Sợ là sau khi Chuột Vương đi rồi, thần sông sẽ ghim tôi mất, cảm giác bị cô ta ghim cũng không tốt lắm.
“Đã như vậy thì ta đây không quấy rầy nữa, nhưng bà chủ của cậu đột nhiên đến đây chắc là có việc, nếu có việc thì gặp riêng cũng được.” Chuột Vương liếc nhìn gian nhà sau lưng tôi mỉm cười, rồi phong độ xoay người đi khỏi.
Tôi nhìn bóng lưng của hắn, hơi do dự chút rồi đi vào đóng cửa lại, thần sông nhìn tôi nói:
“Bà chủ? Ta không có tiền để phát lương cho cậu đâu nhé.”
“Nghiêm túc mà nói.” Tôi đi tới ngồi xuống, khuôn mặt thần sông hơi biến sắc:
“Cậu nói đi.”
“Khuôn mặt của Chuột Vương…”
“Bây giờ cậu đã có thể nhìn thấy hắn rồi à?” Thần sông ngạc nhiên.
Tôi lắc đầu:
“Đương nhiên là không thấy được, nhưng cung mệnh của hắn lại toát ra một tia ám sắc, thể hiện ý không tốt, có thể sẽ gặp chuyện không may.

Nhưng ngày mai rõ ràng là ngày vui nên loại tướng mạo này không thể xuất hiện được.”
“Xảy ra chuyện gì?” Thần sông ngạc nhiên hỏi.
Tôi lắc đầu nói:
“Tôi không nhìn ra được, nhưng ngày mai nên cẩn thận một chút, có thể gặp chuyện không may.”
Thần sông im lặng một lúc rồi gật đầu:
“Ừm, ta cũng cảm thấy không yên tâm lắm.”
“Cô?” Tôi ngạc nhiên, ngày mai thật sự sẽ xảy ra chuyện sao?
“Đúng, cậu cũng biết tình trạng của ta, ta cũng chẳng dùng cái gì để giấu giếm nữa, thực lực của ta bây giờ đang tụt dốc…” Thần sông nói một cách chậm rãi.
Tôi hiểu ý cô ta, vì tuổi thọ nên thực lực của cô ta đang tụt dốc, điều này là điều không thể tránh khỏi, giống như con người già đi vậy, đều rã rời như vậy cả.

“Tụt bao nhiêu?” Tôi hỏi.
“Rất nhiều?” Thần sông nói.
Tôi nhìn chằm chằm vào đôi mắt cô ta, đúng là thần thái đã không còn dồi dào như trước nữa, ánh mắt của cô ta trước đây thâm thúy sâu xa như bảo thạch, bây giờ thì đã không còn được như vậy
“Chẳng qua nếu nằm được thêm 8-10 ngày nữa thì hoàn toàn không có vấn đề gì.” Thần sông nói.
“Cô muốn nằm hả, vậy cô nhanh nhanh đi ngủ đi.” Tôi nói.
“Ừm, cậu đừng làm ồn.”
“Tôi làm ồn cô lúc nào??” Tôi bất lực.
“Bây giờ.” Thần sông nhắm mắt lại.
Tôi im lặng một hồi rồi cũng chuẩn bị chợp mắt, nhưng lại lo mình bị mộng du, tôi lo chuyện ngày mai có thể là vì tôi nên không dám ngủ.

Tôi bèn điều hòa nhịp thở hít vào thở ra xem xem có thể đột phá lên thầy đoán mệnh cấp 6 không.
Nhưng mọi thứ lại không được như mong muốn, sang ngày hôm sau, khi người thiếu nữ đó mang bữa sáng vào, tôi chẳng có tiến triển một chút nào cả.
“Hai vị đợi lát nữa là có thể đi vào đại sảnh.” Cô gái nói.
Tôi gật đầu, tôi thấy thần sông vẫn chưa tỉnh nên tự ăn trước, lúc này thần sông mới từ từ mở mắt ra:
“Sao không gọi ta dậy?”
Tôi đưa bữa sáng cho cô ta:
“Tôi vẫn chưa ăn phần của cô mà.”
Cô ta bắt đầu ăn, tôi ăn xong thì đi ra ngoài trước, bên ngoài có rất nhiều yêu quái đến chúc mừng, sao nhiều người vậy nhỉ, đã xảy ra chuyện gì sao?
Tôi đi tới cầm lấy một miếng điểm tâm của thần sông bỏ vào miệng, thần sông ngẩng đầu:
“Sao lại ăn của ta?”
Tôi lại cầm thêm một miếng bỏ vào miệng, cô ta nhìn tôi:
“Quá tam ba bận.”
Tôi lại cầm thêm một miếng, thần sông nói:
“Quá tứ bốn bận.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.