Bạn đang đọc Đoán Thiên Mệnh FULL – Chương 135
“Cậu đang nói đùa hả?” Thần sông nheo mắt nhìn tôi
Tôi lắc đầu, “Không, cung mệnh của cô tự nhiên toát ra ám sắc màu hồng sẫm, đó là phải hóa kiếp đào hoa, như vậy có thể là Chuột Vương đã từng thấy hình dáng của cô nên rất mến mộ cô.”
Nếu không thì tướng mạo thần sông sẽ không tự nhiên mà thành như vậy.
“Chưa ai khác thấy đâu, cậu muốn ta nói mấy lần?” Thần sông nói.
“Ai mà biết được, có thể là người khác mến mộ cái danh thần sông của cô thì sao?”
Thần sông trầm ngâm, mấy phút sau, cô ta cảm thấy hơi đau đầu, im lặng hồi lâu mới nói:
“Rốt cuộc là cậu nói thật hay giả?”
“Thật.” Tôi khẳng định.
Đôi mắt thần sông nhìn về phía xa xăm hỏi tôi:
“Vậy phải làm sao bây giờ?”
“Ý cô là sao?”
“Ta không có ý gì cả, cậu hiểu không?” Thần sông hỏi lại.
“Ý cô là muốn sống độc thân mãi mãi sao? Cho nên cô mới mang mạng che mặt?” Tôi tò mò.
“Đúng, cậu có ý kiến gì sao?”
“Không, tôi có thể có ý kiến gì? Nếu là như vậy, cô bỏ mạng che mặt ra cho tôi xem chút đi.” Tôi chỉ có thể nói như vậy.
“Không được.” Thần sông lập tức từ chối.
Cô ta sợ tôi nhìn ra chuyện cô ta còn có vài ngày tuổi thọ sao? Tôi im lặng rồi nói:
“Vậy cô có thể đưa tay ra không?”
Thần sông vươn tay ra: “Không được chạm vào tay ta.”
Tôi lườm cô ta một cái rồi bỏ Hồ Thanh Từ xuống, đưa hai tay ra cầm lấy tay cô tay nhìn một hồi.
Thần sông cũng không từ chối, để mặc cho tôi cầm, tay cô ta rất mềm.
Tôi vốn nghĩ sẽ xem tuổi thọ của cô ta thông qua đường sinh mệnh, nhưng cô ta lại dùng thuật che giấu, vậy đành chịu thôi, chỉ có thể xem đường tình duyên của cô ta.
Đoạn đường đầu rất thuận lợi suôn sẻ, không có bất kì một nhánh con nào, chắc là cô ta theo chủ nghĩa độc thân.
Nhưng đoạn đường phía sau cũng không khác biệt lắm, tôi nhìn kỹ hơn, đúng là phù hợp với vụ bước vào kiếp đào hoa kia
“Sao rồi?” Thần sông hỏi tôi.
Tôi suy nghĩ rồi nói:
“Nói như thế nào đây nhỉ?”
“Ta hỏi cậu, cậu lại hỏi ta à?”
“Như vậy đi, sau khi chúng ta gặp Chuột Vương rồi tôi nói có được không?” tôi thấy vẫn chưa rõ lắm, có thể là do liên quan đến đạo hạnh của Chuột Vương, vì vậy chỉ có thể đợi đến lúc gặp được Chuột Vương rồi lại nghĩ cách xem xem.
“Ừm.” Cô ta rút tay về.
Tôi nắm chặt tay cô ta không bỏ, thần sông híp mắt nhìn tôi:
“Buông ra.”
“Cô đợi một lát, để tôi nhìn kĩ lại xem.” Hai tay tôi nhẹ nhàng mở lòng bàn tay cô ta ra cho các đường chỉ ta hiện rõ lên, tôi vô cùng ngạc nhiên, do dự một hồi rồi im lặng.
“Cậu thấy cái gì?” Thần sông nói.
Tôi lắc đầu, buông tay cô ta ra, thật ra cũng chẳng nhìn thấy gì cả, nhưng lại có suy nghĩ hơi khó hiểu, tôi nhìn cô ta một cách kỳ lại, do dự rồi cũng không hỏi cô ta mà cầm lấy bàn tay còn lại của cô ta.
Thần sông vùng một cái rồi thôi, cũng không phản kháng, để mặc cho tôi cầm tay.
“Rốt cuộc là cậu nhìn thấy gì?” Thần sông nghiêm giọng.
“Không có gì, chúng ta đi tìm Chuột Vương đi.” Tôi buông tay cô ta ra, cõng Hồ Thanh Từ bắt đầu đi.
“Thật sự không có gì cả, đi thôi.” Tôi nói.
Thần sông liếc mắt nhìn tôi rồi đi lên phía trước, nhưng mới đi được mấy bước thì thần sông như cảm giác được gì đó, cô ta quay lại nói:
“Chúng ta đặt Hồ Thanh Từ ở chỗ nào đó đi, mang theo cô ta không tiện.”
“Vì sao?” Tôi hỏi.
“Ta cảm thấy những con yêu tinh khác có thể phải đến chỗ Chuột Vương bên kia.” Ngón tay thần sông chỉ về một phía, tôi chẳng cảm giác được gì cả nhưng cô ta đã nói vậy thì tôi nhất định phải nghe, tôi chỉ hỏi nên để Hồ Thanh Từ ở đâu?
Nói cho cùng, nếu thật sự có những con yêu quái khác, vậy thì mọi chuyện sẽ trở nên phức tạp hơn, tôi cõng Hồ Thanh Từ đúng là không tiện lắm, nhưng để tạm cô ấy ở đâu đó thì chắc chắn không được.
“Bên kia có một sơn động.” Ngón tay thần sông chỉ một hướng khác, tôi gật đầu, cõng Hồ Thanh Từ đến sơn động bên kia mà cô ta nói.
Đi một hồi tôi lại hơi ngờ ngợ, bên đó có sơn động sao? Thần sông đi đằng trước, đưa tay hất một mảnh tuyết để lộ một sơn động bên trong.
Tôi lập tức cõng Hồ Thanh Từ đi vào, đặt cô ấy vào túi ngủ, như vậy sẽ ấm áp hơn, còn thần sông thì đang bố trí trận pháp gì đó ở cửa động, đây là điều phải làm, nếu không kẻ khác đi vào thì phải làm sao.
Tôi xong việc, thần sông cũng đã bố trí xong xuôi, tôi do dự hỏi có an toàn không?
“Cậu nói thử xem?” Thần sông hỏi ngược lại, tôi nghĩ nghĩ rồi gật đầu:
“Có.”
Nếu Hồ Thanh Từ bị những người khác gặp phải thì sẽ rất rắc rối, nhưng với bản lĩnh của thần sông thì chắc cũng không cần phải lo.
Hai người chúng tôi ra khỏi động, thần sông lẩm bẩm gì đó, lớp tuyết vừa bị hất ra lập tức khôi phục lại nguyên trạng, chẳng thể nhìn thấy sơn động bên trong.
Tôi thở phảo nhẹ nhõm.
Tôi và thần sông bắt đầu nhanh chóng đi đến chỗ động phủ của Chuột Vương, tôi hỏi thần sông biết gì về Chuột Vương không? Thần sông đột nhiên dừng lại:
“Đừng nói gì.”
Tôi ngậm miệng, cô ta nhìn chằm chằm về một chỗ, rồi lại từ từ nhắm mắt lại, hình như đang dùng phương pháp của mình lắng nghe xem âm thanh từ chỗ nào, có người nghe lén sao?
Quá trình này kéo dài khoảng mấy phút, cô ta mở mắt, tôi hỏi có nghe được gì không? Thần sông im lặng rồi nói:
“Người vợ thứ tám của Chuột Vương vừa sinh một bé gái, đang tổ chức một bữa tiệc.”
“Người vợ thứ tám?” Tôi giật mình.
“Cậu hâm mộ à?” Thần sông nói.
Tôi lắc đầu:
“Tôi hâm mộ cái gì đâu? Sẽ có khá nhiều người quen của Chuột Vương cũng xuất hiện phải không?”
“Ừm.”
Tôi cảm thấy rất quái lạ, đã có nhiều vợ như vậy rồi mà còn rung rinh với thần sông nữa thì đúng là kiếp đào hoa của thần sông rồi.
“Bây giờ chúng ta làm gì?” Tôi hỏi.
“Còn có thể làm gì? Giả vờ không quen? Chúng ta cứ tới chúc mừng là được, không phải cậu là thầy đoán mệnh sao? Bói cho bé gái một quẻ cũng không được à?”
Cũng chẳng còn cách nào, chắc là chỉ có thể như vậy mà tùy cơ ứng biến.
Nhưng con người như tôi xuất hiện trước những con yêu quái khác vẫn khá là nguy hiểm, tôi nên chuẩn bị lễ vật gì đây nhỉ? Đi tay không đến có được không nhỉ?!
Thần sông suy nghĩ một hồi rồi lấy một miếng ngọc bội màu xanh biếc trên người ra, nhìn rất đắt tiền, cô ta hỏi:
“Cái này thế nào?”
Tôi gật đầu, tặng đại là được, cái này có thể đổi lấy thứ kiến Hồ Thanh Từ tỉnh lại thì trao đổi cũng được.
“Được rồi, đi thôi.”
Thần sông đi đằng trước tôi theo phía sau, quả nhiên sau lớp băng tuyết có một tòa kiến trúc rất đẹp, nhìn y như hoàng cung, được bao phủ trong lớp sương mờ, đây là việc vui nên khắp nơi đều được trang hoàng tươi tắn.
Nhưng đúng là có những con yêu quái lục tục xuất hiện, nam nữ đều có, khoảng hai ba chục người.
Chúng nhìn chằm chằm tôi với ánh mắt chẳng tốt đẹp gì, nhưng không sao, bên cạnh tôi là thần sông, nên chúng lập tức đàng hoàng trở lại, không thể giỡn mặt với một trong bốn tứ thần được, người ta uy nghiêm vậy mà.
Tôi thấy có mấy con chuột mập lớn bằng con người đang làm thứ đồ gì đó, hơn 10 con khác thì đều đang chuẩn bị đồ ăn, tôi đoán tay nghề của những con chuột này chắc nuốt không nổi đâu.
Tôi nhỏ giọng nói vậy, thần sông lườm tôi một cái:
“Đều giống nhau hết.”
“Vậy lát nữa cô ăn xong…”
“Ta không ăn.” Thần sông lắc đầu.
Một thiếu nữ hốt hoảng nhanh chóng chạy đến, cung kính hỏi:
“Ngài là?”
Chắc là cảm giác được khí tức của thần sông, mà thần sông cũng “không mời mà tới.”
“Thần sông Trường Giang.” Tôi nói.
Thần sông liếc nhìn tôi, người thiếu nữ này càng thêm cung kính:
“Mời người đi bên này ạ.”
Thần sông gật đầu, tôi và thần sông đi vào theo người thiếu nữ đó, cô ta nói sẽ đi vào bẩm báo, thần sông ừ một tiếng.
“Có thật là cô đi đến đâu thì người ta sẽ khách sáo với cô tới đó không?” Tôi ngồi xuống hỏi thần sông.
“Đến chỗ của cậu, cậu cũng khách sáo với ta đó thôi.” Cô ta nói.
Tôi nói lúc ấy tôi không biết cô là ai.
“Vậy giờ đã biết chưa?”
“Thế tôi trải thảm đỏ hoan nghênh khách quý ghé thăm được chưa?” Tôi trợn mắt liếc nhìn cô ta.
“Được rồi, lần sau cứ vậy mà làm, không làm hay dám lừa ta thì ta cho trời đổ mưa dìm chết cậu.”
Cô ta còn đắc ý nữa hả?
Đúng lúc này, người thiếu nữ nọ đi đến, cô ta nói:
“Hai vị chờ một lát, chủ nhân nhà tôi biết chuyện thần sông bỗng nhiên ghé thăm, cảm thấy đây là chuyện vẻ vang cho cả cái động phủ này nên cần sửa sang lại một chút, sau đó sẽ mời hai vị sang ngồi.”
“Ừm.”
Cô ta vừa nói xong thì có hai con chuột mập map to lớn như con người bưng nước và điểm tâm đến, người thiếu nữ nọ lập tức lui ra ngoài.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, tên Chuột Vương này kiểu gì cũng sẽ phải nể tình danh tiếng của thần sông, huống chi hắn còn thầm thích thần sông nữa?
Trong lúc chờ, nhìn những món điểm tâm tinh xảo trên bàn, tôi không cầm lòng được cầm lấy một miếng, cũng không tệ lắm:
“Thần sông, cũng ngon lắm, cô cũng ăn thử một miếng đi.”
Thần sông cầm lấy một miếng, khi hai chúng tôi đều ăn hết phần điểm tâm của mình, cuối cùng còn lại một miếng.
Hai chúng tôi cùng đưa tay ra, lại cùng ngớ người, tôi hỏi:
“Không phải cô nói cô không ăn đồ con chuột làm đó sao?”
“Cậu không phải cũng nói à?”
“Tôi không nói.” Tôi lắc đầu.
“Ta cũng không.”
“Vậy phải làm sao đây?” Tôi hỏi.
“Mỗi người một nửa.” Thần sông bẻ làm đôi, ăn một nửa..