Bạn đang đọc Đóa Sen Bên Hồ Tả Vọng: Chương 44: Kế Hoạch Của Trịnh Khải
Tôi vừa trở về phủ đã thấy một người hầu đứng chờ trước cổng, chị ta nhìn thấy tôi thì hốt hoảng chạy đến ngăn lại:
– Tiểu thư, Viêm quận công phu nhân và công tử Trọng Chiếu đến phủ tìm tiểu thư, tôi thấy họ rất tức giận. – Chị ta kéo tôi ra ngoài. – Trong nhà đã có phu nhân tiếp họ hay tiểu thư cứ đi một lát hẵng về.
Tôi kéo ngược chị ta lại rồi mỉm cười:
– Không sao đâu, tôi phải vào mới biết được tại sao họ tức giận chứ.
Mặc cho chị ta năn nỉ muốn giữ tôi lại, tôi bước vào cổng, trong lòng lại có chút vui mừng, có lẽ nhà Viêm quận công đến từ hôn cũng nên. Vừa đến cửa phòng khách đã nghe mẹ cả đã lên tiếng:
– Đinh Thanh, vào đây.
– Dạ. – Tôi đáp lời rồi đi vào trong.
Bên trong phòng khách, mẹ cả ngồi trên ghế dài, đối diện là phu nhân nhà Viêm quận công và tên cuốn chiếu đáng ghét. Hắn nhìn thấy tôi thì mở một nụ cười nửa miệng còn mẹ hắn thì trừng mắt nhìn tôi như muốn ăn tươi nuốt sống, tôi làm lơ coi như không thấy.
– Đinh Thanh, con đứng đó ẹ hỏi chuyện. – Vẫn là giọng lạnh nhạt của mẹ cả.
Tôi vâng lời, đứng yên một bên, đầu hơi cúi thấp. Mẹ cả nhấp một ngụm trà rồi hỏi:
– Con nói xem, có phải hôm nay con nhờ người đánh công tử Trọng Chiếu hay không?
Tôi ngẩng đầu, liếc mắt về phía tên Trọng Chiếu, hắn ta cụp mắt né tránh. Hừ, giỏi lắm, hắn ta còn có thể bịa chuyện được cơ đấy. Tôi còn chưa kịp trả lời thì đã nghe giọng nói éo éo của phu nhân nhà Viêm quận công:
– Hừ, phu nhân cần gì phải hỏi, cứ nhìn vết thương trên người con trai tôi là biết rồi.
Mẹ cả liếc mắt một cái về phía phu nhân nhà Viêm quận công, bà ta liền hắng giọng im lặng. Tôi trợn tròn mắt ngạc nhiên nhìn cảnh trước mắt, thì ra mẹ cả rất có uy.
– Đinh Thanh, con nói đi.
– Dạ, ra đây là công tử Trọng Chiếu. – Tôi thản nhiên nói. – Con không quen biết công tử Trọng Chiếu đây, cũng không có thù oán gì thì làm sao có chuyện con nhờ người đánh công tử được.
Tôi quyết tâm đổi trắng thay đen, nói dối mà mặt không chút biến sắc. Trọng Chiếu ngẩng đầu trợn mắt nhìn tôi nhưng biểu cảm trên gương mặt của phu nhân nhà Viêm quận công thì lại càng méo mó hơn. Bà ta đứng dậy, kéo ống tay áo của Trọng Chiếu lên lộ ra vết bầm tím rồi trừng mắt nhìn tôi:
– Cô nói không quen biết, vậy vết thương trên tay con trai ta là thế nào? Không lẽ cô nói con trai ta nói dối sao?
Trọng Chiếu nghe thế cũng hất hàm nhìn về phía tôi, đầu gật gật thể hiện đúng là như thế. Mẹ cả vẫn ngồi yên trên ghế, từ tốn lên tiếng:
– Vậy không lẽ Đinh Thanh nói dối sao?
Phu nhân nhà quốc cữu biến sắc, cơn giận bị dồn nén nhưng không nói lại được, đành hậm hực ngồi xuống ghế. Một lần nữa tôi lại thầm cảm ơn mẹ cả.
– Ngươi đúng là kẻ nói dối trắng trợn. Chính ngươi tìm ta đòi từ hôn, hôm nay cũng chính người đòi giết con gà của ta. Vậy mà ngươi nói ngươi không quen biết ta, ngươi có dám thề không?
Trọng Chiếu giận đỏ mặt chỉ tay về phía tôi, cùng lúc đó, mẹ cả và phu nhân nhà Viêm quận công cùng nhìn tôi với ánh mắt thắc mắc. Tôi hít vào một hơi thật sâu, cố kìm nén cơn tức giận, không ngờ tên Trọng Chiếu này lại quá mức trẻ con như vậy. Mẹ cả lên tiếng:
– Đinh Thanh, con nói đi.
– Con không có. – Tôi mỉm cười trả lời. – Có thể công tử đã hiểu lầm với ai đó, trước giờ con chưa gặp công tử, huống chi có câu: “cha mẹ đặt đâu con nằm đó”, con làm sao dám trái ý cha mẹ đi tìm công tử đòi từ hôn.
Tôi nhìn thẳng vào mặt hắn ta, tiếp tục nói:
– Nếu công tử cứ nhất quyết nói tôi đánh công tử, vậy công tử có nhân chứng không?
– Có. Người hầu của ta làm chứng. – Hắn ta hất hàm về phía tôi.
– Người hầu của tôi cũng làm chứng cho sự trong sạch của tôi. – Tôi mỉm cười đáp lại.
– Ngươi… ngươi… – Trọng Chiếu tức giận trừng mắt nhìn tôi. – Ngươi có dám thề ngươi không quen biết ta không?
Mẹ cả mím môi, giọng nói lộ rõ sự tức giận:
– Công tử có thể ăn nói cẩn thận được không? Đinh Thanh nhà chúng tôi cũng là một tiểu thư khuê các chứ không phải người hầu kẻ hạ. Một tiếng ngươi, hai tiếng ngươi, công tử đang coi thường tiểu thư nhà chúng tôi sao?
Phu nhân nhà Viêm quận công tái mặt kéo tay Trọng Chiếu ngồi xuống, bà ta dịu giọng nói:
– Phu nhân đừng giận, tính tình Trọng Chiếu vô tâm không có ý gì khác. Để về nhà tôi sẽ dạy bảo lại, hôm nay coi như hiểu lầm, xin phu nhân đừng nói lại với Huy quận công.
Tôi cúi đầu thầm mỉm cười, mẹ cả đã lên tiếng thì đều dọa người khác phải sợ hãi. Tên Trọng Chiếu dường như vẫn chưa hiểu được tình huống, hắn ta vừa tính mở miệng đã bị mẹ hắn chặn họng lại:
– Đừng nói nữa. Đi về, cha con mà biết sẽ la mắng cho xem.
Bà ta nói vài câu chào khách sáo với mẹ cả rồi vừa lôi vừa kéo Trọng Chiếu ra cửa mặc cho anh ta ấm ức muốn nói lại không được chỉ có thể trừng mắt nhìn tôi. Phu nhân nhà Viêm quận công tuy thương con trai mù quáng nhưng đến lúc mấu chốt cũng hiểu được vấn đề, nếu hôm nay bà ta cứ để con trai mình làm loạn trong nhà Huy quận công thì sẽ ảnh hưởng đến mối quan hệ của chồng bà ta và Huy quận công. Nhìn theo bóng hai mẹ con Trọng Chiếu, tôi chỉ muốn ôm bụng cười lớn nhưng ánh mắt sắc lạnh của mẹ cả ngay sau lưng khiến tôi không cười nổi.
Tôi cúi đầu nhìn nền gạch chờ nghe mẹ cả giáo huấn nhưng chỉ nghe tiếng thở dài của bà:
– Đinh Thanh, tuy con không phải con ruột ta nhưng ta không thể nhìn con bị người ngoài ăn hiếp. Con gái lớn rồi, làm gì cũng nên suy nghĩ trước sau, ra khỏi cửa nhà này thì không còn ai che chở con nữa.
Mẹ cả nói xong thì đứng dậy, tôi cúi đầu dạ một tiếng lí nhí, bà nhìn tôi một lần nữa rồi quay người đi ra ngoài. Hôm nay tôi thực sự cảm ơn mẹ cả. Bà không phải mẹ ruột của Đinh Thanh nhưng sự bảo vệ cũng như lòng vị tha của bà thì không phải người phụ nữ nào cũng có được.
Hôm nay tôi gây sự với Trọng Chiếu, gây ấn tượng xấu với phu nhân nhà Viêm quận công, cho nên tôi rất hi vọng khi trở về bà sẽ hủy bỏ hôn ước. Thế nhưng ba ngày sau tôi vẫn chưa nghe được tin tức gì từ nhà Viêm quận công. Không lẽ phu nhân nhà Viêm quận công không có tiếng nói trong gia đình? Không lẽ họ vẫn muốn cưới một đứa con gái ghét con trai họ ra mặt về làm con dâu? Hay là tên Trọng Chiếu đó đầu óc có vấn đề, càng ghét hắn thì hắn càng thích?
Đang rối như tơ vò với một loạt các câu hỏi không lẽ… thì Hải vào báo tin là Trịnh Khải muốn gặp tôi. Tôi ngạc nhiên hỏi anh ta:
– Có phải công tử gặp chuyện gì rồi không?
– Không ạ. Sao tiểu thư lại hỏi vậy? – Hải ngơ ngác nhìn tôi.
– Không có gì.
Bình thường tôi và Trịnh Khải hay gặp nhau vào buổi tối, bây giờ chỉ mới đầu giờ chiều, anh ra ngoài như vậy không sợ sẽ gặp nguy hiểm sao? Vì vậy tôi rất gấp gáp đến địa điểm gặp mặt là ngôi đền cũ nhưng khi đứng trước cánh cổng, tôi lại chần chừ chưa đẩy cửa bước vào. Hải thấy vậy thì hỏi:
– Tiểu thư không sao chứ?
Tôi còn chưa kịp trả lời thì cánh cửa mở ra, Trịnh Khải đứng bên trong khẽ mỉm cười với tôi:
– Nàng vào đi.
Đến khi bước vào trong đền tôi mới nhận ra Dự Vũ và một đàn ông khác đang đứng sau lưng Trịnh Khải. Người đàn ông kia thấy tôi thì ngạc nhiên ra mặt nhưng chỉ mím môi không dám hỏi. Trịnh Khải ra hiệu bằng mắt, hai người họ liền cúi đầu rồi đi ra ngoài. Dự Vũ đi sau cùng, do dự một hồi rồi lên tiếng:
– Tiểu thư Đinh Thanh… lần trước, thực ra tôi không cố ý.
Lần trước mà Dự Vũ nói đến chính là lần anh ta nhét mẩu giấy vào túi áo bông của tôi, cũng chính sau lần đó anh ta hoàn toàn mất tích làm tôi có nhiều điểm nghi vấn chưa giải thích được. Vì thế tôi hỏi Dự Vũ:
– Dự Vũ, tại sao ngươi lại mất tích lâu như vậy?
Dự Vũ liếc nhìn Trịnh Khải, tôi quay qua thấy anh gật đầu một cái, Dự Vũ mới trả lời:
– Thưa, tôi bị người của Tuyên phu nhân theo dõi nên mới trốn lên Kinh Bắc một thời gian…
Ra lần trước đúng ngày hẹn gặp Trịnh Khải nhưng không ngờ Dự Vũ lại bị theo dõi nên anh ta không thể xuất đầu lộ diện cũng không thể đến điểm hẹn. Anh ta đang tìm cách lẩn trốn thì vừa lúc gặp tôi ngoài phố nên mới nhét mẩu giấy đưa tin vào túi áo của tôi. Dự Vũ nghĩ tôi sẽ tìm cách báo tin cho Trịnh Khải để anh không đi đến điểm hẹn nhưng không ngờ tôi không liên lạc được nên đã đích thân đến điểm hẹn.
– Vậy tại sao bây giờ ngươi lại trở về? – Tôi nhíu mày hỏi Dự Vũ. – Hay là họ không còn theo dõi ngươi nữa?
Dự Vũ tỏ vẻ khó xử, sau đó anh ta nhận được ánh mắt của Trịnh Khải thì quay người đi ra ngoài. Tôi mơ hồ cảm thấy có điều gì đó không ổn nhưng không biết nó là gì nên rất khó chịu, giọng có chút tức giận hỏi Trịnh Khải:
– Có phải chàng đang âm mưu chuyện gì đúng không?
Trịnh Khải khẽ vuốt sợi tóc bên trán tôi ra sau rồi nói:
– Không phải âm mưu mà là kế hoạch. Tối nay sẽ xảy ra vài chuyện cho nên dù có xảy ra bất cứ điều gì, nàng cũng đừng ra ngoài.
Tôi mở to mắt nhìn anh:
– Chàng muốn tạo phản ư?
– Đinh Thanh! Ngôi vị đó vốn là của ta, ta chỉ muốn lấy lại cái thuộc về mình. – Giọng Trịnh Khải có chút tức giận.
Tôi bước thụt lùi hai bước, mở to mắt nhìn anh, tay chân đã bắt đầu run rẩy. Rốt cuộc thứ mà tôi luôn nơm nớp lo sợ đã xảy ra. Thì ra anh đã chuẩn bị từ trước cho cuộc tạo phản dành ngôi chúa.
– Nhưng thế tử là Trịnh Cán, chàng muốn tranh ngôi với em trai của chàng sao? – Tôi hỏi anh bằng giọng run run.
Trịnh Khải lảng tránh ánh mắt của tôi sau đó chậm rãi nói:
– Phụ vương ta không còn sống được mấy ngày, Cán còn quá nhỏ lại đau ốm liên miên, ta không thể không lo lắng cho sự nghiệp bấy lâu nay của nhà họ Trịnh. –Trịnh Khải đưa tay nắm lấy hai vai tôi, anh cúi đầu nhìn tôi mà nói tiếp. – Ta đã mang danh bất hiếu một lần rồi, thêm một lần nữa cũng không khác gì. Nàng yên tâm, ta rất thương Cán, sẽ không có chuyện huynh đệ tương tàn.
Tôi lắc đầu:
– Không đúng, là chàng không từ bỏ được ngai vàng đó. Cho dù thiếp có nói gì thì chàng cũng không thay đổi ý định, có đúng không?
Gương mặt Trịnh Khải thoáng nét ngạc nhiên rồi sững sờ nhìn tôi, giọng anh có chút thất vọng:
– Đinh Thanh, nàng thực sự nghĩ ta như vậy sao?
– Không. Thiếp sai rồi. Chàng có tham vọng, có chí khí, chàng không thể làm con rùa rụt cổ trong mai. – Tôi cười chế giễu bản thân mình, nước mắt bỗng rơi dài hai bên má. – Vậy mà thiếp lại hi vọng mình có thể thay đổi được chàng, hi vọng chàng từ bỏ mục tiêu mà chàng hướng tới bấy lâu. Thiếp quá tự phụ rồi.
Trịnh Khải hốt hoảng ôm chặt lấy tôi, giọng anh ngay trên đỉnh đầu có chút lo lắng:
– Đinh Thanh, nàng rất quan trọng với ta, ta thực sự rất cần nàng, có nàng ở bên cạnh ta mới có thể vui vẻ, mới có thể hạnh phúc.
Vòng tay của anh càng lúc càng chặt, hương nhài từ áo anh thoang thoảng giúp tôi thêm phần tỉnh táo, nhưng lòng cũng thêm phần đau đớn. Anh cô độc như vậy, làm sao tôi có thể từ bỏ anh được? Nhưng tôi lại không thể thuyết phục được anh từ bỏ ngôi vị chúa thượng kia. Tôi phải làm sao bây giờ?
Tôi ngẩng đầu nhìn gương mặt tuấn tú của anh, đôi mắt đang lo lắng của anh, lòng như bị dao cứa đứt đoạn. Đưa tay gạt đi nước mắt vừa rơi ra, tôi do dự hỏi anh:
– Nếu… nếu bắt chàng phải chọn giữa thiếp và ngôi vị, chàng sẽ chọn bên nào?
Trịnh Khải buông lỏng hai tay đang ôm tôi, cảnh chúng tôi chia tay lần trước hình như sắp được tái hiện thêm một lần nữa tại cùng một vị trí.
– Tại sao nàng cứ nhất quyết bắt ta phải chọn lựa? Nàng biết rõ ta không thể chọn lựa, tại sao nàng lại muốn ép ta?
– Thiếp… – Tôi mấp máy môi nói không nên lời.
Trịnh Khải cầm lấy bàn tay của tôi, giọng anh có chút khẩn thiết:
– Đinh Thanh, ta biết nàng đang lo lắng điều gì. Nàng an tâm, ta sẽ bảo vệ nàng, cũng sẽ bảo vệ gia đình nàng.
– Chàng…
Tôi chưa nói xong đã bị Trịnh Khải ôm chặt lấy, bờ vai của anh run run:
– Đinh Thanh, ở bên cạnh ta. Đừng bắt ta chọn lựa nữa.
Một thế tử dù cho có bị truất ngôi vẫn luôn ngẩng cao đầu như anh nhưng lại vì tôi mà hạ giọng năn nỉ. Tôi biết mình không thể rời xa anh một lần nữa, nhưng tôi cũng đã hoàn toàn thất bại khi không thể khiến anh đổi ý.
– Đinh Thanh, ở bên cạnh ta.
Tôi gật đầu. Trong mắt Trịnh Khải toát ra tia ngạc nhiên xen lẫn vui mừng, chàng cúi đầu đặt vào môi tôi một nụ hôn, có chút dịu dàng cũng có chút vội vàng. Nước mắt của tôi vẫn rơi, thấm ướt vào nụ hôn, vị mặn chát.
– Nàng đừng khóc.
Trịnh Khải khẽ dùng tay gạt đi nước mắt rơi bên khóe mắt tôi, ánh mắt anh có chút xót xa. Tôi dang tay ôm lấy người anh, đầu tựa vào ngực anh, nghe hương nhài thoang thoảng từ áo anh.
Từ lúc trở về thời đại này, tôi chỉ hi vọng mình sống bên lề của lịch sử, đứng nhìn lịch sử từ từ diễn ra nhưng lại không ngờ được bản thân dần dần bị cuốn vào nó. Quang Bình nói đúng, dù tôi không muốn nhưng những người bên cạnh tôi đều có liên quan đến cuộc chiến Đàng Trong – Đàng Ngoài, mà cuộc chiến ấy chính là diễn biến lịch sử quan trọng làm thay đổi cục diện đất nước. Tôi biết trước ai thắng ai bại sau cùng nhưng lại không biết được kết cục số phận của từng người bên cạnh mình: Huy quận công, Đình Duệ, Đình Khuê và giờ là Trịnh Khải. Mà biết trước tương lai thì đã sao? Tôi vẫn chỉ có thể bất lực nhìn họ từ từ dấn mình vào vòng xoáy của lịch sử.