Bạn đang đọc Đóa Sen Bên Hồ Tả Vọng: Chương 43: Quang Bình Tái Xuất
Tôi cúi đầu theo Trịnh Khải ra ngoài, trước khi anh mở cổng, tôi kéo lấy ống tay áo của anh:
– Thực sự chàng không thể cùng thiếp bỏ trốn sao?
Trịnh Khải quay đầu nhìn tôi, anh gỡ tay tôi ra khỏi áo anh rồi nắm chặt lại, giọng anh trầm thấp:
– Đinh Thanh, ta cũng rất muốn cùng nàng sống yên bình. Nhưng không phải cứ muốn là được.
– Tại sao? Chàng không còn là thế tử. Ngôi vị chúa thượng kia không còn liên quan đến chàng.
Trịnh Khải im lặng không trả lời, ánh mắt anh sâu hun hút. Tôi rút tay mình ra khỏi bàn tay anh, nghe giọng nói mình nghèn nghẹn:
– Rốt cuộc chàng đang mưu tính chuyện gì?
– Sau này ta sẽ nói với nàng.
Tôi lắc đầu, giọng có chút van xin:
– Chàng đừng tưởng thiếp không biết, rõ ràng chàng đang mưu tính chuyện gì đó. Tại sao chàng không thể nói cho thiếp biết? Chàng đừng lấp lửng như vậy.
Trịnh Khải khẽ thở dài, anh nắm lấy bàn tay đang run run của tôi rồi khẽ nói:
– Ta sợ nàng sẽ gặp nguy hiểm.
– Vậy chàng muốn thiếp nhìn chàng gặp nguy hiểm mà không làm được gì sao? – Tôi lại rút tay ra khỏi bàn tay anh, mở to mắt chất vấn.
Chúng tôi giằng co trong im lặng, cuối cùng Trịnh Khải đưa tay nâng một bên mặt của tôi lên, thấp giọng mà nói:
– Đinh Thanh, phụ vương ta e là sắp không qua khỏi, Cán lại còn quá nhỏ, ta không thể để ngôi vị kia rơi vào tay người ngoài.
– Người ngoài là ai? Là Tuyên phi hay là… cha của thiếp? – Tôi cảm thấy sống mũi mình cay cay, nước mắt đã chực rơi ra.
Thực ra lúc này tôi chỉ biết Huy quận công rất được trọng dụng, mọi việc lớn nhỏ trong phủ chúa đều nằm trong tay ông. Nhưng việc ông có ảnh hưởng thế nào đến ngôi chúa thượng kia thì tôi không rõ, tất cả chỉ là dự đoán mà thôi. Trịnh Khải nghe xong thì ôm chặt lấy tôi:
– Nàng đừng liên quan đến những chuyện này. Ta sẽ không để nàng xảy ra bất cứ chuyện gì.
Thì ra những gì tôi lờ mờ đoán được đều đúng. Trịnh Khải đang mưu tính chuyện gì đó, tất nhiên là có liên quan đến ngôi vị chúa thượng kia. Lòng tôi chợt dấy lên cơn co rút, đau đớn. Tôi đẩy Trịnh Khải ra rồi hỏi:
– Chàng vẫn không từ bỏ?
Trịnh Khải im lặng. Tôi cười chua xót:
– Thiếp nói cho chàng biết, ngôi vị chúa thượng kia trước sau gì cũng mất, à không, là sắp mất đến nơi rồi. Ngay cả ngai vàng của vua Lê kia cũng không giữ được, ngôi chúa sao có thể còn?
Trịnh Khải mở to mắt ngạc nhiên nhìn tôi, tôi nắm lấy áo anh mà nài nỉ:
– Khải, chàng nghe lời thiếp đi. Từ bỏ đi, chúng ta trốn thật xa, cùng rong chơi khắp nơi. Chàng đừng đi vào chỗ chết nữa.
– Đinh Thanh, nàng không sao chứ? – Trịnh Khải đưa tay sờ vào trán tôi, vào má tôi như đang thử nhiệt độ.
Tôi mím môi đẩy anh ra rồi bước nhanh ra ngoài. Hải đứng chờ sẵn bên xe ngựa liền nhanh chân đến đỡ tôi lên xe. Tôi mệt mỏi tựa vào vách xe nghe giọng Hải bên ngoài:
– Công tử, người đi cẩn thận.
Giọng của Trịnh Khải bên ngoài vọng vào:
– Đinh Thanh?
Không thấy tôi trả lời, Trịnh Khải đành quay qua dặn dò Hải:
– Ngươi nhớ bảo vệ tiểu thư cẩn thận, không được để nàng gặp nguy hiểm.
Xe ngựa chạy, tôi vẫn ngồi im một chỗ. Đầu óc rối ren. Phải làm sao để Trịnh Khải tin tôi đây? Phải làm sao để anh rút ra khỏi cuộc chiến này và bình an?
***
Mấy ngày sau, kho hàng của tôi được mẹ cả sai người chọn đồ phù hợp, chủ yếu là vải vóc và vài đồ vật dụng để mang tặng nhà chùa bà hay viếng thăm, nơi đó có nuôi nhiều trẻ mồ côi và người tật nguyền.
Sau khi mẹ cả đi chùa, tôi ủ rũ đi ra đi vào. Người hầu trong phủ đoán là tôi đang lo lắng cho lễ nạp tệ sắp tới. Nhưng thực ra tôi không còn tâm trí nghĩ đến việc mình sắp bị gả đi, Trịnh Khải nói anh sẽ không để lễ rước dâu xảy ra, tôi cũng không cần quan tâm nữa. Lúc này tôi đang rối rắm như tơ vò. Lần trước tôi đã bắt anh chọn lựa giữa ngôi vị thế tử và tôi, lần này tôi không thể lại bắt anh chọn lựa.
Tôi đang ngồi trên ghế thở dài thườn thượt thì một người hầu chạy vào báo:
– Tiểu thư, thợ may đã đến, bà ta đang chờ tiểu thư ra để đo may áo cưới.
Tôi vùng đứng dậy rồi nói:
– Ngươi ra nói ta đi chơi rồi.
Mặt của anh ta thuỗn ra trong giây lát rồi quay người đi ra ngoài. May làm gì cho tốn vải, dù sao tôi cũng không mặc nó. Tôi uống một chén nước ngồi chờ cho bà thợ may đi khỏi rồi một mình ra phố. Lần này tôi không gọi Hải theo, cũng không ngồi xe ngựa, chỉ đi bộ, vừa đi vừa suy nghĩ miên man.
– Đinh Thanh?
Tôi giật mình dừng chân lại, ngẩng đầu lên nhìn thì thấy Trọng Chiếu và người hầu của hắn đang đứng trước mặt. Trên tay hắn đang ôm một con gà có bộ lông sặc sỡ, da thịt đỏ au. Hắn vừa vuốt lông con gà vừa cười cười:
– Ta tưởng mình nhìn nhầm, hóa ra đúng là nàng.
Tôi hừ một tiếng, lầm bầm nói:
– Đúng là vừa ra ngõ đã dẫm phải phân chó.
Trọng Chiếu giận đỏ mặt, hắn quát lớn:
– Nếu không phải cha ta ép ta lấy nàng thì ta cũng không thèm cái thứ phá gia chi tử, đã vậy còn mồm mép chua ngoa như nàng.
– Vậy thì từ hôn đi. – Tôi mỉm cười đáp lại.
Trọng Chiếu sững người một hồi mới nói:
– Cũng may nhà ta giàu, coi như nuôi thêm vài ba con gà vậy.
Mấy ngày qua dồn nén bực bội trong người, nay lại gặp phải tên Trọng Chiếu chọc tức, tôi nghiến răng rồi lao vào giựt lấy con gà hắn đang ôm trên tay, miệng liên tục mắng hắn:
– Ngươi mới là con gà. Ta làm thịt con gà của ngươi.
Hắn bị bất ngờ nhưng vẫn kịp ôm chặt lấy con gà, tôi túm được hai chân con gà, liên tục giằng co. Con gà của hắn kêu quác quác như sắp bị nhổ lông. Người hầu của hắn cũng há hốc mồm miệng nhưng không dám lao vào ngăn cản. Trọng Chiếu trợn mắt nhìn tôi, tôi trừng mắt nhìn lại hắn. Hắn chỉ ôm mình con gà, có hơi trơn tuột, đã vậy còn không dám ôm chặt sợ làm tổn thương con gà. Trong khi đó, tôi lại cầm chặt hai chân con gà, cứ thế mà kéo, con gà sắp tuột khỏi tay hắn thì nghe tiếng cười rất lớn đằng sau lưng. Tôi quay lại nhìn người đang cười kia rồi sững người mà buông tay. Tên Trọng Chiếu ôm chặt con gà bước thụt lùi hai bước rồi mắng:
– Ngươi thật độc ác. Ta sẽ không bao giờ lấy ngươi, tí nữa ngươi giết chết con gà của ta rồi.
Tôi quay lại trừng mắt với Trọng Chiếu, hắn ta tức tối đến đỏ mặt, đang chuẩn bị mở miệng thì Quang Bình đã lên tiếng:
– Con gà xấu xí như vậy, tôi còn không thèm ăn thịt.
Trọng Chiếu quay qua mắng Quang Bình:
– Đồ chết tiệt nhà ngươi ở đâu ra dám chê bai con gà của bổn công tử…
Hắn còn chưa kịp nói xong thì đã bị Quang Bình vặn một bên tay, kêu đau oai oái. Người hầu của hắn vừa chạy đến đã bị Quang Bình đá ra xa. Tôi sợ xảy ra đánh nhau liền vào can:
– Thả hắn đi đi.
Quang Bình thả tay, tên Trọng Chiếu mặt mày xanh tái ôm lấy cánh tay rồi bước thụt lùi, người hầu của hắn một tay ôm gà, một tay đỡ hắn bỏ đi. Ánh mắt của hắn còn lấm lét nhìn về phía tôi và Quang Bình.
– Nhát chết. – Quang Bình thong thả nhả ra hai chữ.
—————-Tôi quay qua lườm Quang Bình một cái, gặp phải người như anh ta thì ai cũng thành nhát chết thôi. Quang Bình nhìn tôi, vừa cười vừa hỏi:
– Đinh Thanh, gặp lại tôi nàng không vui sao?
Đã hai năm rồi mới gặp lại Quang Bình, đúng là tôi có ngạc nhiên xen lẫn vui mừng nhưng cũng có cả những thấp thỏm vô hình dâng lên từ đáy lòng. Tôi cũng không hiểu rõ những cảm giác đó đến từ đâu, chỉ là cứ gặp Quang Bình tôi lại cảm thấy không thoải mái chút nào, cứ như bị một áp lực vô hình nào đó vây quanh. Tôi hờ hững hỏi anh ta:
– Sao công tử lại ở đây?
– Ở đây sắp có trò vui nên đến xem.
Quang Bình vừa mỉm cười vừa trả lời hết sức thản nhiên, cứ như là ra Thăng Long chỉ để dạo chơi vậy. Tôi lại hỏi:
– Quân Tây Sơn không cần tướng quân hay sao mà công tử lại ra đây chơi?
– Nàng muốn biết không? – Quang Bình nghiêng đầu, mắt hơi nheo lại.
Tôi gật đầu. Đôi mắt hẹp dài của Quang Bình nhìn tôi, khóe miệng hơi nhếch lên:
– Tháng trước tôi dẫn thủy quân đánh thẳng vào Gia Định giết tên cai cơ người Pháp, chút nữa là bắt được tên nhóc họ Nguyễn Phúc kia, coi như số của hắn vẫn còn may mắn.
Nếu tôi đoán không nhầm thì tên nhóc họ Nguyễn Phúc trong lời của Quang Bình chính là Nguyễn Phúc Ánh, hay chính là Nguyễn Ánh. Tôi cúi đầu khẽ cười, đúng là số của Nguyễn Ánh rất may mắn, ít nhất thì người chiến thắng cuối cùng và lên ngôi vua chính là ông ta.
– Đã hai năm không gặp, hình như danh tiếng của nàng càng ngày càng xấu đi thì phải?
Tôi ngẩng đầu thấy anh ta đang mỉm cười thì bĩu môi đáp lại:
– Công tử nên thấy may mắn vì hai năm trước tôi đã từ chối công tử.
Quang Bình nghe thấy thì cười càng lớn sau đó mới nói:
– Thực ra bây giờ nàng suy nghĩ lại vẫn còn kịp.
– Tôi không thèm suy nghĩ lại.
– Không lẽ nàng muốn làm con dâu nhà quốc cữu? – Quang Bình cười chế giễu. – Tôi thấy hắn ta và nàng có vẻ hợp nhau.
Hừ, tôi trừng mắt nhìn anh ta rồi quay người bỏ đi nhưng mới đi được vài bước lại chợt nhận ra câu nói ban nãy của Quang Bình không thể nào lại đơn giản như vậy. Tôi quay trở lại đứng trước mặt anh ta mà hỏi:
– Công tử nói đi xem trò vui, rốt cuộc là trò gì?
Gương mặt đang cười cười của Quang Bình bỗng trở nên nghiêm túc hơn, anh ta chỉ yên lặng nhìn tôi chằm chằm mà không nói gì. Tôi sốt ruột hỏi:
– Có phải có chuyện gì đó sắp xảy ra ở Thăng Long hay không?
Quang Bình nheo đôi mắt hẹp dài của anh ta lại rồi cúi người nói:
– Đinh Thanh, nếu nàng muốn biết, tôi sẽ trả lời. Nhưng tôi có một điều kiện.
– Là gì?
– Nàng theo tôi về phủ Quy Nhơn.
Quang Bình vẫn nhìn thẳng vào tôi, đợi một câu trả lời. Tôi khẽ mỉm cười:
– Tôi không muốn biết nữa.
Nói rồi, tôi lại quay người bỏ đi. Quang Bình đuổi theo chặn lại, gương mặt anh ta rất nghiêm túc, giọng có chút nhẫn nại:
– Đinh Thanh, theo tôi đi. Nàng ở đây không an toàn.
Tôi lắc đầu. Ở Thăng Long không an toàn, không lẽ ở Quy Nhơn hay Gia Định thì an toàn sao? Tôi chỉ là một cô gái lại không gây thù chuốc oán với ai thì làm sao có thể gặp nguy hiểm?
– Nàng nghe lời tôi đi.
Quang Bình cố thuyết phục tôi, tôi mím môi hỏi anh ta:
– Vậy công tử nói trước đi, chuyện gì sắp xảy ra ở Thăng Long khiến tôi gặp nguy hiểm?
Trong đôi mắt hẹp dài của Quang Bình rất nhanh lóe lên một tia sáng rồi lập tức trở về như cũ. Anh ta nói rất nhỏ, đủ để tôi nghe thấy:
– Nếu như nàng hứa theo tôi đi Quy Nhơn thì tôi sẽ nói.
Đi một vòng rồi lại quay trở về điểm xuất phát mà không khai thác được gì thêm, tôi thở dài ảo não. Quang Bình như hiểu được suy nghĩ của tôi, anh ta khẽ cười:
– Thực ra tôi cũng không dám chắc những suy đoán của mình là đúng.
Nhớ lần trước cá cược anh ta cũng từng nói như thế, tôi trừng mắt với Quang Bình, anh ta nhìn thấy thì cười lớn:
– Đinh Thanh, gặp lại nàng tôi thực sự rất vui.
Tôi sững người nhìn Quang Bình. Đang không biết nên nói gì thì nghe tiếng vó ngựa chạy rầm rập vang lên từ sau lưng, tôi còn chưa kịp quay người nhìn xem ai đang đến thì đã bị Quang Bình kéo nấp vào sau một cây đa gần đó. Thân cây đa này rất lớn nên tôi và Quang Bình nấp sau thân cây mà không bị đoàn người ngựa đi ngang qua phát hiện ra. Đến lúc tiếng vó ngựa xa dần, Quang Bình mới buông lỏng cánh tay của tôi ra. Tôi nhíu mày chất vấn anh ta:
– Vừa rồi là ai? Tại sao công tử lại có vẻ sợ hãi vậy?
Quang Bình buông tay tôi ra, khóe môi lại nhếch lên:
– Tôi chưa từng sợ ai.
– Vậy sao? – Tôi bĩu môi tỏ vẻ không tin. – Vậy sao công tử phải ẩn nấp?
– Vì không muốn bị phát hiện. – Anh ta thong thả trả lời rất hợp tình hợp lý.
Tôi trố mắt nhìn Quang Bình, trong lòng có chút hậm hực vì không nói lại được anh ta. Đang tính quay người đi tôi phát hiện ống tay áo của mình có dính màu đỏ, không, là máu. Tôi không bị thương chỗ nào, cho nên vết máu này là của Quang Bình? Tôi ngẩng đầu nhìn anh ta, Quang Bình bất ngờ bị tôi nhìn chằm chằm thì nhíu mày hỏi:
– Sao nàng nhìn tôi như vậy?
Quang Bình mặc một bộ đồ đen nên phải nhìn thật kỹ mới thấy được một bên tay áo của anh ta đã bị ướt. Tôi hít vào một hơi thật sâu, đưa tay chạm vào cánh tay của anh ta. Quang Bình bị bất ngờ nên hít vào một hơi, có lẽ tôi đã chạm trúng vết thương của anh ta.
– Công tử bị thương.
Không phải tôi đang hỏi mà là đang khẳng định. Vết máu trên áo tôi là do ban nãy bị Quang Bình kéo đứng nấp gần anh ta nên mới dính phải. Đôi mắt hẹp dài của Quang Bình khẽ lóe sáng rồi bỗng trở nên dịu dàng, anh ta không giấu diếm mà chỉ gật đầu rồi nói:
– Bị trúng đạn.
– Của ai? – Tôi ngu ngơ hỏi.
– Của một tên người Pháp. – Quang Bình thành thật trả lời.
Tôi vẫn nhìn chằm chằm vào cánh tay áo bị ướt máu kia, trong lòng có chút lo lắng:
– Công tử không băng bó vết thương sao?
– Nàng giúp tôi đi. – Quang Bình đề nghị.
Tôi định nói tôi không biết cách băng bó vết thương, anh ta nên đi gặp thầy thuốc thì hơn nhưng không hiểu sao không nói ra được, đành phải theo anh ta đến một ngôi nhà nhỏ gần đó. Quang Bình và tôi vừa bước vào sân thì một cô gái nhanh chân chạy ra chào:
– Tướng quân.
Quang Bình gật đầu. Cô gái kia nhìn tôi rồi lại nhìn Quang Bình, họ dường như đang trao đổi bằng ánh mắt. Quang Bình quay qua giới thiệu:
– Đây là Đinh Thanh, còn đây là Kim, nàng ấy đang giữ túi thuốc của tôi.
Tôi gật đầu chào Kim còn cô ấy chỉ mặt lạnh gật đầu rồi quay người đi vào nhà. Quang Bình khẽ lắc đầu nói:
– Vào thôi, tính tình nàng ấy hơi lạnh lùng, nàng đừng để tâm.
Sau đó chúng tôi cùng vào nhà, tôi và Quang Bình cùng ngồi trên chõng tre, cô gái đi vào phòng rồi ôm ra một túi vải. Đến lúc mở túi vải ra mới biết được, bên trong là vải sạch và thuốc bôi vết thương. Sau khi mở túi vải ra, Kim đứng yên một bên nhìn. Quang Bình chầm chậm kéo tay áo lên trên vai rồi tháo lớp vải băng bó trên bắp tay ra. Thì ra không phải không băng bó vết thương mà lớp vải băng bó đã bị ướt nhẹp máu nên mới thấm ướt luôn cả lớp áo bên ngoài. Đến lúc tháo hết lớp vải dính máu ra, nhìn thấy miệng vết thương đang bị sưng phù lên, máu mủ chảy ra xung quanh mà tôi bay mất hồn vía. Vết thương đó chắc chắn rất đau đớn, vậy mà nhìn mặt Quang Bình vẫn thản nhiên như không.
Anh ta là tướng quân, sao lại để vết thương nặng như vậy? Lỡ như da thịt bị thối hết rồi ảnh hưởng đến xương cốt thì phải làm sao? Tôi ngẩng đầu nhìn Kim đang tái mặt đứng bên cạnh rồi nói với cô ấy:
– Mang cho tôi một chậu nước muối.
Vết thương mưng mủ như thế này không thể chỉ rửa qua loa được. Sau khi Kim mang ra một chậu nước muối, tôi nhúng một cái khăn sạch vào rồi run run tay nhẹ nhàng lau miệng vết thương. Quang Bình thấy tôi đang nhíu chặt hàng lông mày thì an ủi:
– Tôi không đau. Nàng cứ mạnh tay vào.
Nhưng khi tôi chỉ hơi mạnh tay thì đã nghe tiếng hít vào của Quang Bình. Hừ, cũng biết đau cơ đấy, tôi còn tưởng anh ta đã bị tê liệt dây thần kinh cảm giác. Sau khi lau sạch máu mủ, Kim đưa cho tôi một lọ thuốc nhỏ để bôi vào miệng vết thương nhưng tôi không bôi vội. Nhìn chỗ bị thương sưng vù lên như vậy, tôi buột miệng hỏi:
– Công tử chưa lấy đạn ra sao?
Quang Bình ngạc nhiên nhìn tôi. Kim cũng mở to mắt nhìn tôi. Tôi hắng giọng rồi nói tiếp:
– Tôi chỉ hỏi vậy thôi.
Dù sao tôi cũng không học về y nên chỉ phán đoán lung tung mà thôi, nhưng không ngờ được Quang Bình lại trả lời:
– Đúng là chưa lấy đạn ra.
– Tại sao chưa lấy ra? – Giọng tôi có chút run run.
– Thầy thuốc trong quân doanh trúng đạn lạc mà chết, sau đó tôi lại gặp một tên thầy thuốc nhát gan.
Kim đứng yên nãy giờ cũng lên tiếng:
– Tướng quân bị thương không thể để nhiều người biết được.
Tôi thở dài rồi bôi thuốc vào miệng vết thương, Kim giúp tôi băng bó lại. Không còn việc gì, tôi nói phải trở về. Quang Bình gật đầu rồi đi cùng tôi ra đường lớn, trước khi quay người đi anh ta bỗng nhiên hỏi:
– Đinh Thanh, nàng còn giữ tấm thạch bài của tôi chứ?
Tôi gật đầu nói có, thực ra nếu anh ta không hỏi thì tôi cũng quên mất tấm thạch bài có khắc chữ “quang” đó. Quang Bình khẽ cười rồi rất nghiêm túc mà nói:
– Nếu nàng cần giúp đỡ thì cầm thạch bài đến quán nước bên bờ sông Nhị Hà tìm tôi.