Đọc truyện Đô Thị Quỷ Vương – Chương 367: Tình hình rất chi là tình hình …
Chuyện bây giờ rất nguy cấp. Gương mặt của Thu Phong tuy bề ngoài không thể hiện ra điều gì nhưng hắn cần phải làm một số thứ. Cũng may, trước kia xây nên tòa nhà này hắn cũng đã thiết lập một hệ thống phát hiện và bảo vệ khi có sự cố.
“Bone … lập tức thông báo cho thành viên cấp cao của bang hội họp khẩn cấp. Đồng thời thiết lập hệ thống bảo vệ tại các tầng cao và và tầng hầm. Ngoài những người được cấp phép ra không được cho phép ai bén mảng vào. Thực hiện ngay đi!”
“Vâng thưa thiếu gia.”
Ngay khi Thu Phong vừa dứt lời, ngay tức khắc Bone liên lạc với cùng lúc những thành viên cấp cao của Hắc Long Bang. Lục Nương – Thành Chân – Abid – Bạch Vân – Gia Hưng – Hứa Tử Lệ – Trọng Khoa – Tiger đây là những thành viên có thực quyền trong bang hội nhất và họ thay phiên nhau phát triển và quản lý bang hội cùng nhau. Sự việc này Thu Phong không thể im im mà làm được, nên cảnh báo tất cả mọi người.
Trên hết Thu Phong cũng không nên ở trong bang hội nhiều để tránh liên lụy đến anh em. Còn những đội chiến binh và sát thủ của mình. Thay vào đó Thu Phong sẽ cho họ một cái danh phận trong quân đội và đưa họ vào đó làm việc.
Còn một vài Dị Năng Giả có khả năng có lẽ nên cho họ ở lại trong bang hội để bảo vệ bang hội và Lục Nương. Chứ rút đi hết, không chừng bang hội sẽ bị đe dọa đến khi đó mất còn hơn được.
Lệnh được đề ra, tức thì điện thoại của Thu Phong vang lên. Là số của Minh Viễn gọi đến, Thu Phong không chần chừ liền bắt máy:
“Alo?”
“Tôi được tin có hàng trăm sát thủ từ thế giới vượt biên đến để giết cậu … Thậm chí cả trong nước nữa … mạng của cậu đang được treo thưởng trên Hiệp Hội Sát Thủ được một tuần rồi. Xin lỗi giờ tôi mới biết thông tin, xin hãy cẩn thận!”
Giọng nói gấp gáp của Minh Viễn vang lên.
Nghe cái thái độ đó của Minh Viễn, thực sự Thu Phong thấy hơi cảm động. Ít nhất gã này đến tận bây giờ vẫn chưa có gì đáng nghi ngờ, nhưng dù vậy Thu Phong vẫn chưa tin tưởng bất cứ ai hoàn toàn. Hắn luôn đề phòng kẻ khác dù tốt hay xấu để sau này khiến bản thân khỏi bất ngờ vì lòng dạ con người.
“Tôi vừa mới bị một nhóm người cầm súng săn đón xong. Dù sao cũng cám ơn cậu Minh Viễn. Dặn Quốc Thiên cẩn thận dùm tôi. Tôi sợ bọn chúng sẽ nhắm đến thằng bé.”
“Ok … Tôi hiểu rồi!”
Dứt lời Minh Viễn cúp máy.
Dù đã dặn trước Minh Viễn là vậy, Thu Phong vẫn đứng lại gửi cho Quốc Thiên một dòng tin nhắn ‘Anh đang bị sát thủ săn đón. Hãy cẩn thận.”
Sau đó Thu Phong trực tiếp về lại sân tập ban nãy dặn mọi người xuống dưới tầng hầm luyện tập. Xử lý đơn giản một vài việc, lúc này các thành viên cấp cao Hắc Long Bang dưới sự liên lạc của Bone họ đã tụ họp ở trên tầng 7 của tòa nhà bên trong phòng họp.
…
“Kịch!”
Thu Phong mở cửa phòng họp bước vào. Lúc này bên trong phòng họp, thấy có khá nhiều người. Chắc có lẽ họ đã đến đông đủ.
Ngoài cái mở cửa là gây lên động tĩnh của mình. Mơ hồ Thu Phong bước đi không gây một tiếng động. Vốn được Bone báo rằng thủ lĩnh tụ họp có chuyện gấp, và rồi họ lại chứng kiến gương mặt trầm trọng của Thu Phong khiến cho một số người trong đây cảm thấy khó thở.
“Đã đông đủ cả chưa?”
Bước vào, Thu Phong ngồi vào ghế chủ vị. Hắn liếc ngang dọc một lượt, cảm thấy không còn thiếu ai, liền lúc đấy hắn dừng mắt lại ngay vị trí của Lục Nương.
Người phụ nữ xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành, lúc nào cũng mang độc nhất một gương mặt lạnh. Chỉ trừ khi gặp Thu Phong, gương mặt của cô ấy mới giãn nở ra đôi chút. Đa phần là thoải mái khi có Thu Phong ở bên.
“Có ai biết đến hiệp hội sát thủ không?”
Ngồi tại đó, Thu Phong đang xen hai tay lại với nhau và nói.
“Em biết!”
Lục Nương ngồi phía dưới đưa tay lên ý bảo rằng mình biết, bên cạnh còn có Thành Chân cũng đồng thời đưa tay lên như vậy.
Xem ra ngoài hai người này không ai biết cả.
“Bone giải thích cho bọn họ Hiệp Hội Sát Thủ là gì đi!”
“Vâng thưa thiếu gia!”
Lúc này sau lưng Thu Phong một cái màn hình khổng lồ hiện ra một con Gấu Panda cái, nhận định cái hay đực là do cái đôi mắt lấp lanh kia của con Gấu Panda, hiển nhiên đó là hình đại diện Bone do Thu Phong mới cài vào không lâu. Ít ra Bone tiếp xúc với hắn đã lâu, dù là cỗ máy, là trí tuệ nhân tạo nhưng cũng nên cho nó một cái hình đại diện cho dễ nhớ nhung mà thôi.
Trên màn hình hiển thị ra cái mặt con gấu nhấp nháy cái miệng trông như thật. Bắt đầu một cái thân thể đáng yêu của một con gấu trúc bằng hoạt hình hiện ra.
“Chú ý! Chú ý! Sau đây là thông tin về Hiệp Hội Sát Thủ … Đây là một hiệp hội được thành lập ra bởi những gã tài phiệt từ một trăm năm trước. Vốn không có chủ nhân thực sự, thay vào đó là một hội đồng gồm 13 người quyền lực nhất thế giới quyết định và vận hành hiệp hội …”
Liên tục kèm theo lời nói của Bone là những hình ảnh không biết nó lấy từ đâu ra để chứng minh sự tồn tại của hiệp hộp. Thậm chí những nguồn tin không chính xác rằng hiệp hội nằm ở đâu cũng được Bone đưa ra. Cách vận hành, một số thông tin được xác thực như chế độ xếp hạng sát thủ của hiệp hội.
Tuy nhiên số thông tin này cũng chỉ nằm ở phạm vi mà Bone được cấp phép mà thôi, nó không hoàn toàn đầy đủ cũng như chính xác nhất.
“Đại khái thông tin là như vậy. Cái hiệp hội này đang treo thưởng cái mạng của tôi 100 Triệu … vừa rồi có một nhóm người đã xâm nhập vào đây, Camera đã bị vô hiệu hóa nên không có hình ảnh chi tiết, đây là hình ảnh trước khi camera bị đánh hư!”
Thu Phong đang nói chuyện với một giọng điệu rất là trầm trọng. Hắn nhấn mạnh điểm mạng của hắn đáng giá 100 Triệu Xent, tức là một số tiền khổng lồ đối với những tay sát thủ tại thế giới này. Do đó bằng mọi giá, những kẻ vì tiền mà không cần mạng nhiều vô số kể.
“Khoảng thời gian này mọi người nên cẩn thận cảnh giác. Tôi sẽ cử Dị Năng Giả đi theo một vài người quan trọng trong bang hội. Bản thân tôi tạm thời sẽ ở trong doanh trại luôn không về đây nữa. Đội chiến binh và sát thủ tôi sẽ đưa họ vào trong quân với danh phận khác. Tạm thời cứ như vậy, dặn anh em trong bang cảnh giác, thời gian này đừng nhận bất cứ ai vào trong bang, kẻ nào trái lệnh trục xuất, bất tuân giết!”
Nói đến đây gương mặt Thu Phong trở nên trầm trọng. Hắn uống một ngụm nước từ cái ly để trên mặt bàn tự lúc nào rồi nói tiếp:
“Tôi nói cho mọi người ở đây thêm một tin tức nữa … chiến tranh sắp diễn ra, trong vòng một năm tới sẽ diễn ra chiến tranh. Có nâng lên tầm thế chiến hay không thì tôi không biết! Cái quan trọng bây giờ phải toàn lực đừng gây tổn hại đến bang hội. Thời gian này rất nhạy cảm, dặn xuống anh em phía dưới đừng cho kẻ lạ vào tòa nhà, cũng đừng thu nhận ai. Đã nói rồi, trái lệnh trục xuất, còn ngương bướng đập cho trận, nặng nhất là phải chết! Nghe rõ chưa?”
“Rõ!”
Đồng loạt những thành viên cấp cao hô lên một tiếng.
Chuyện tình bây giờ cấp bách hắn có thời gian sẽ giải thích cặn kẽ sau.
“Lục Nương! Em tạm thời chuyển vào trong quân đội làm việc, đội điệp viên của em đưa vào trong đó huấn luyện tiếp tục. Anh sẽ hỗ trợ em, còn công việc của công ty em cứ kêu thư ký làm ở tòa nhà này bình thường, có việc gì vào trong doanh trại gặp em.”
“Vâng em hiểu rồi!”
Nghe Thu Phong quan tâm mình, lòng của Lục Nương dâng lên một chút mùi vị ngọt ngào. Hắn không còn kêu mình bằng cô này cô kia trước mặt người khác nữa, mà trực tiếp kêu là em. Trong khi bản thân cô lớn tuổi hơn hắn, làm vậy chẳng khác nào công khai danh phận của cô và hắn cơ chứ?
“Thành Chân! Cậu cùng Bone kiểm soát người ra vào tòa nhà này, nếu thấy sát thủ tới đừng vọng động, chỉ cần theo dõi. Tôi không ở đây, tin rằng chúng sẽ không ra tay giết người vô tội đâu. Nếu chẳng may đụng độ hay cố hết sức mình tránh né hoặc trốn thoát, giữ mạng là trên hết. Trọng Khoa và Hứa Tử Lệ cũng vậy, đừng máu chó lên với những tay sát thủ. Chúng sử dụng súng, ngoài ra còn có thể là Dị Năng Giả nữa. Dặn đám Hạo Nguyên cũng vậy rõ chưa?”
Tiếp tục Thu Phong lại giao việc cho mấy người Thành Chân một tiếng.
“Rõ!”
Ba người kia nhận lệnh hô lên một hơi.
“Gia Hưng quản lý người gia nhập bang hội, nếu có ai gia nhập bang mà không được tôi cho phép thì cậu sẽ là người chịu trách nhiệm. Làm được không?”
“Được thưa boss!”
Gia Hưng gật đầu tự tin nhận trọng trách này. Khoảng thời gian qua, hắn đã thay đổi nhất nhiều. Bản thân từ một kẻ yếu kém nhất trong các thành viên cấp cao của bang hội, chỉ suốt ngày theo chân Thành Chân để học hỏi. Vậy mà giờ đây Thu Phong đã giao cho hắn một nhiệm vụ quan trọng như thế. Chứng tỏ đã rất đề bạt và tin tưởng hắn. Nếu hắn không nhận sẽ hổ thẹn với lòng, nhận mà làm không được tức phụ sự tin tưởng của Thu Phong.
“Bạch Vân, Abid và Tiger phụ trách bảo an. Nếu có người tấn công tòa nhà hay bang hội của mình lập tức hỗ trợ anh em giải vây. Đừng tham chiến vội. Khi có nguy cơ lập tức báo tin cho tôi. Tôi sẽ lấy danh nghĩa quân đội giết sạch lũ sát thủ. Đây không phải là trò chơi của hắc đạo nữa rồi. Hiểu chứ?”
“Hiểu thưa Boss!”
Cả ba người đồng thanh trả lời. Thật sự sau bao nhiêu cố gắng của họ vẫn không đủ. Bây giờ thời thế xoay chuyển quá nhanh. Họ còn chưa kịp vui mừng vì đã dọn sạch ba thành phố. Trên danh nghĩa ngoài thành phố Quảng Phúc là của Hắc Long Bang ra thì còn Cổ Thành và Bắc Dương. Hai nơi đó vốn bị Hắc Long Bang quét sạch và còn đang bỏ trống.
Cổ Thành thì không nói bởi nơi này bây giờ đã có quân đội chiếm đóng. Còn Bắc Dương bây giờ trong giới hắc đạo phải nói như vườn không nhà trống, chưa có một ai thử đứng lên để thống trị khu vực đó.
Cái danh của Hắc Long Bang quá lớn. Bởi băng đảng mà Hắc Long Bang dẹp đi chính là băng đứng sau hai ông trùm lớn của hai miền. Vậy mà cơ hồ chẳng có chút gì đó gọi là chống đỡ. Trong một đêm bị diệt, tuần sau cả bang chủ cũng bỏ mạng.
“Được rồi, tạm thời cứ như vậy. Nếu có chuyển biến gì tôi sẽ thông báo cho mọi người sau. Thời gian này hãy cố gắng bảo toàn tính mạng, xin lỗi vì đã liên lụy mọi người!”
Dứt câu này Thu Phong liền cúi đầu nhẹ xuống. Mặc dù đây không phải là lỗi của hắn, cơ hồ ngay từ đầu hắn đã dự đoán được chuyện trước sau gì mình cũng phải đối mặt với những thế lực lớn. Do đó hắn mới muốn gấp rút xây dựng doanh trại là vì thế.
Trong khoảng thời gian này Thu Phong không trông mong nhiều quá về bên phía quân đội sẽ bảo vệ mình.
Không chừng cái hiệp hội sát thủ kia thậm chí còn có người chức quyền trong lãnh đạo của Xích Quỷ nhúng tay vào. Nhờ bọn họ khác nào tự tìm chết?
Thấy thủ lĩnh của bọn họ vì sợ liên lụy bọn họ, vì thế mà cúi đầu xin lỗi bọn họ.
Một đầu lĩnh như vậy, thử hỏi làm sao cấp dưới lại không hết lòng được chứ. Thấy Thu Phong cúi đầu chẳng ai nói gì cả, tất cả bọn họ đều im lặng. Chính vì sự vô dụng của bọn họ, Thu Phong mới sợ liên lụy đến họ, nhưng chính lời nói đó của Thu Phong lại khiến bọn họ cảm thấy tự tin.
Thân đi theo Thu Phong từ trước đến nay, phàm là những việc đại sự toàn Thu Phong đứng ra giải quyết. Bọn họ dường như quên mất rằng bản thân mình yếu kém đến nhường nào nếu như cứ đứng sau lưng vị thủ lĩnh này.
Họ dặn lòng phải mạnh hơn, phải có giá trị hơn, phải tài năng hơn, để một ngày nào đó có thể sáng vai đứng bên cạnh thủ lĩnh của mình dương oai với xã hội này.