Đọc truyện Đô Thị Kỳ Tình Truyện FULL – Chương 5
Đám yêu trừ hại thất bại trong gang tấc, siêu trộm ra tay mã đáo thành công.
Đêm qua Hứa Già vì quá hưng phấn nên ngủ không ngon, hôm nay chỉ có thể ngủ bù trong xe.
Nàng cuộn mình tựa vào ngực Quan Tam tiến vào cõi mộng.
Quan Tam ưa sĩ diện hão, nên hành động này ở trước mặt ba yêu quái càng thêm đắc ý.
Có điều ôm mỹ nhân đang ngủ, mí mắt cô cũng bắt đầu muốn đánh nhau rồi.
Hồ Xuân Phương ngồi chung ghế sau với các nàng đã sớm ngủ mất.
Cơn buồn ngủ lây nhiễm rất nhanh, chỉ trong chốc lát, trong xe chỉ còn lại quanh quẩn tiếng ngáy rung trời của Hoa Nam.
Lang Uy lái xe, nhưng trong lòng bực bội đến mức chiếc xe đang chạy cứ xiêu xiêu vẹo vẹo.
Ma nữ ngồi ở phía sau rương dụng cụ hãi hùng khiếp vía.
Ba đám yêu quái và cái tên kia tuy không sợ chết vì tai nạn xe cộ, nhưng Hứa Già chỉ là một người bình thường, không tránh khỏi tử nạn.
Nếu Hứa Già mà chết thật, bốn tên kia liệu còn giúp nàng báo thù? Nàng kiên quyết xung phong lái xe, tay bám chặt vào vô lăng.
Lang Uy cao hứng, lập tức ngoẹo đầu một bên ngáy o o.
Ma nữ cầu nguyện, lạy trời đừng gặp phải cảnh sát giao thông!
Xem ra nguyện cầu có linh nghiệm rồi? Chiếc xe an toàn đến địa điểm được xác định, ma nữ không dám đụng đến bốn tên kia, chỉ có thể chọc nhẹ Hứa Già.
Hứa Già vừa mở mắt, cơn giận nổi lên.
Bốn tên kia ngủ như heo chết, nhưng nàng lại không dám động vào đám yêu quái kia, đành phải lay Quan Tam tỉnh lại.
Quan Tam duỗi người một cái, nhìn quanh cả khoang xe, tức thì hướng về ba con yêu mà đạp, chửi mắng:
“Ngủ cái đầu các người, tôi gọi các người đến để làm việc, không phải đến để ngủ như heo chết thế kia.”
Ba yêu quái cùng lên tiếng kháng nghị.
“Đừng có lấy heo ra so sánh với chúng tôi chứ.”
“Được rồi.
Tranh thủ thời gian mà làm theo kế hoạch đi.” Quan Tam phất tay thúc giục.
Ba yêu quái ngáp một cái, nháy mắt biến hình.
Một vị phú bà gầy yếu, một tên thư sinh sáng sủa đẹp trai, một gã vệ sĩ cao lớn vạm vỡ xuất hiện trước mặt Hứa Già.
Hứa Già trừng lớn hai mắt, không thể tin nổi, yêu quái trong truyền thuyết thật sự có thật ở ngoài đời, nàng thất thố như vậy cũng là điều dễ hiểu.
Chiếc xe không đỗ ở trước cổng bệnh viện tâm thần, ma nữ thật thông minh, biết đỗ xe ở vị trí không có camera giám sát, ba yêu quái tiếp tục đi bộ vào cổng.
Hứa Già cùng Quan Tam ngồi chờ trong xe, Hứa Già cảm thấy nhàm chán, liền tìm chủ đề tán gẫu với Quan Tam.
Kết quả chưa đến mười phút đồng hồ, Hoa Nam đã trở lại.
Hứa Già dựa vào Quan Tam, gan lớn hỏi:
“Sao chị lại ra ngoài vậy?”
Hoa Nam trèo vào ngồi lên xe, lập tức cảm giác chiếc xe chìm xuống.
“Tôi chỉ là vệ sĩ, không nên nghe chuyện riêng tư của chủ nhân.”
“Vậy trộm được quyển nhật ký rồi sao?” Quan Tam hỏi.
“Đừng vội.”
Hoa Nam không chút hoang mang, miệng lẩm bẩm, đưa một tay kề sát miệng, lập tức một quyển nhật ký màu đen xuất hiện trên tay cô.
Hoa Nam đắc ý nói:
“Cách Không Thủ Vật*, thấy sao hả?”
*Phép thuật lấy đồ không cần dùng tay.
Quan Tam xem thường, cầm quyển nhật ký lật ra xem.
Hứa Già tò mò hỏi:
“Chị biết thuật Cách Không Thủ Vật, vậy sao tối qua không mang ra xài?”
“Chiêu này yêu cầu phải xác định vị trí.
Tôi không biết nó ở đâu, làm sao dùng được.” Khẩu khí Hoa Nam giống như đang dạy dỗ trẻ nhỏ.
Trên mặt Hứa Già ửng đỏ, Quan Tam hơi trừng mắt với Hoa Nam.
“Có gì mà hí hửng chứ.” Cô giở quyển nhật ký lên, tặc lưỡi nói.
“Mắc ói quá.
Thật sự quá độc ác.
So với mấy bộ truyện người lớn còn không biến thái được như vậy.”
“Cho tôi nhìn chút coi.” Hoa Nam đoạt lấy, tiện tay mở ra xem, nói.
“Con người thật bẩn thỉu, xem ra động vật như chúng ta còn kém xa.”
Khóe miệng Hứa Già hơi co lại, rúc vào bên người Quan Tam, không có cảm xúc cầm lấy quyển nhật ký.
Mới chỉ giở ra nhìn một trang, nàng chau mày tỏ vẻ chán ghét, quả thật gã này còn không bằng cầm thú.
Thân thể phụ nữ mềm mại dính sát, kích thích dục vọng trong người Quan Tam.
Cô chỉ nhìn lướt qua những câu chữ vàng đậm kia, trong đầu bất giác xuất hiện những hình ảnh dâm mỹ cô từng thấy qua.
Hứa Già lại còn đang tựa vào người, cô càng cảm thấy thân thể nóng đến bốc hỏa.
Quan Tam dùng sức hắng giọng.
“Cái gì nhỉ.
Tôi ra ngoài xem chút, bọn họ sao giờ này chưa thấy về?”
Nói xong đẩy Hứa Già ra, nhanh chóng rời khỏi không gian chật hẹp trong xe, ngồi xổm bên một góc tường đốt điếu thuốc, hút một hơi thật sâu.
Còn lại một mình Hứa Già đối mặt với con hổ kia, trái tim nhỏ của nàng “thình thịch”, trong đầu hỗn loạn.
Có nên xuống xe không? Nhưng tự tiện xuống xe có vẻ hơi bất lịch sự? Mà…!lịch sự với người được rồi, cần gì phải lịch sự với một con hổ chứ? Hứa Già lần đầu tiên cảm thấy lễ nghi nàng học tập suốt hai mươi năm qua vẫn chưa đủ, nàng quyết định nên tìm chủ đề nói chuyện…!tâm sự với một con hổ ư?
“Cái tên Quan Tam nghe rất đặc biệt, là ai đặt tên này cho chị ấy vậy?”
Hứa Già suy xét, trước tiên nên lấy Quan Tam làm chủ đề đã, như vậy thì sẽ không quá đột ngột.
Dù sao nàng và Quan Tam có mối quan hệ rất thân thiết.
Nhưng Hoa Nam không nghĩ sâu xa được như vậy, cô nói thẳng.
“Cô không biết sao? Cô ấy không nói cho cô hả? Cũng phải, cái tên này của cô ấy thật sự không hay lắm.
Để tôi nói cho cô biết.” Hoa Nam còn làm ra bộ dạng lén lút.
“Quan Tam là đứa trẻ sinh ra từ quan tài.
Xác mẹ cô ấy chôn được bảy bảy bốn chín ngày thì cô ấy ra đời.
Suýt nữa cô ấy chết vì chôn sống bởi đám người dân trong thôn.
May mà sư phụ cô ấy đi ngang qua ra tay cứu giúp.
Sư phụ cô ấy không có học vấn, nên lấy chữ Quan trong Quan Tài đặt làm họ.
Về sau thấy cái từ Quan Tài nghe xui xẻo, nên đổi lại chữ Quan trong Quan Chức.
“Thời buổi này mà vẫn còn thổ táng sao? Vì sao không hỏa táng?”
Mặc dù Hứa Già có chút kinh hãi khi biết về thân thế Quan Tam, nhưng hiện giờ thần kinh nàng đã cứng cỏi hơn so với trước, ngay lập tức đưa ra nghi vấn.
“Hỏa táng thì không tốn tiền chắc? Chết rồi cũng chẳng được ân xá nữa.
Mẹ nó, bọn làm trong nhà tang lễ cực kỳ xấu xa, tôi nói cô nghe, mấy cái hũ tro cốt ấy có thể bán được mấy ngàn đó.
Trong thôn nghèo khổ, tìm đại một cái hòm gỗ rồi đem chôn là xong.” Bộ dáng Hoa Nam bây giờ không khác gì mấy bà tám chuyên nói xấu người khác trong khu chợ.
“Vậy từ Tam là có ý nghĩa gì? Không lẽ là đứng hàng thứ ba?” Hứa Già nhìn bộ dạng ti tiện của Hoa Nam, sợ hãi trong lòng giảm đi năm phần, xem thường tăng thêm bảy phần.
Hoa Nam nể phục, nói:
“Đúng đó, sao cô biết hay vậy? Sư phụ cô ấy khi còn sống từng nuôi ba động vật, là Kê Nhất, Cẩu Nhị, Quan Tam.”
Cái quái…cái loại sư phụ gì thế này? Hứa Già cảm thấy đối thoại cùng bà hổ, tư duy có chút không theo kịp, nàng thuận mồm hỏi:
“Thế gà và chó đâu rồi?”
“Chết sớm rồi.
Gà và chó sao sống lâu được như Quan Tam chứ?” Hoa Nam nghi hoặc, cô gái này sao tự nhiên lúc thông minh lúc ngớ ngẩn vậy?
Hứa Già cố nặn ra một nụ cười, tiếp tục hỏi các vấn đề nàng suy nghĩ trong lòng.
“Yêu quái các cô đều có pháp lực lợi hại như vậy, vì sao không dùng nó để cải thiện cuộc sống?”
“Ai dà, cô không biết đâu.
Pháp lực không thể tùy ý làm bậy được, nếu không sẽ bị cái đám tự xưng là “chiến sĩ công lý” vo ve quanh mình như ruồi muỗi vậy.
Đuổi không hết, giết cũng không xong.
Dây dưa với đám nhãi nhép đó chỉ tổ phiền phức.
Con người các cô sống mấy chục năm, mẹ nó, là có thể sinh con đẻ cái, số lượng có khi ngang cả châu chấu, yêu quái chúng tôi sao có khả năng như vậy được.
Vấn đề ô nhiễm môi trường tôi không nói, cả thế giới đều như vậy, có đi đến những nơi đó cũng không khác gì nhau.
Vấn đề là con người các cô có lòng hiếu kỳ quá lớn, cô nói xem, nếu yêu quái chúng tôi sống trong rừng sâu núi thẳm, vạn nhất bị phát hiện, tin tức Weibo* lan truyền khắp Internet, bọn chó săn* lại chen chúc nhau mà tới, vậy thì chúng tôi làm sao mà sống yên ổn được? Đến cả mấy bé tiên nữ cũng không phát hiện ra nhanh như vậy, dĩ nhiên họ không phải là yêu quái đâu.
Ở chỗ đó cũng phải tìm cách sinh hoạt, không bằng đến thành phố ở còn hơn.
Hiện giờ cũng đã thành đô thị hóa rồi không phải sao? Đại đa số yêu quái chúng tôi cũng có nhu cầu ăn mặc ở mà.
Nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện.
Bỏ đi, dù sao mệnh chúng tôi cũng dài….bla bla bla…” Hoa Nam hiếm khi tìm được người nghe mình kể khổ, lập tức thao thao bất tuyệt, nói đến văng cả nước miếng.
*Mạng xã hội phổ biến ở Trung Quốc.
*Thuật ngữ chỉ paparazzi.
Hứa Già ban đầu còn say sưa chăm chú nghe, kết quả Hoa Nam càng nói càng thái quá, lại còn nói đến vấn đề cải cách xã hội cho đến sự kiện vùng biển phía Nam.
Trên mặt Hứa Già không dám biểu lộ gì, nhưng trong lòng thì ảo não.
Trời ạ, cùng một con hổ đàm luận quốc gia đại sự, đây không phải là chuyện của chính phủ sao, hay trong chính phủ cũng có yêu quái?
Hứa Già đau khổ, nàng cũng không dám phê phán bà hổ, chỉ có thể chịu đựng tra tấn.
May mà có Quan Tam trở lại, sau khi hút hết mấy điếu thuốc, dục vọng khô nóng trong cô dịu hẳn.
.
Tiên Hiệp Hay
“Nói gì đấy Hoa Nam? Mẹ nó.
Sao khắp nơi đều toàn nước bọt thế kia?”
Hoa Nam mất hứng liếc mắt nhìn Quan Tam, nhăn mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, không để ý tới các nàng nữa.
Hứa Già bỗng nhiên cảm thấy Quan Tam hôm nay thật đáng yêu, nàng chủ động lại gần người cô.
Quan Tam giật mình, làm gì vậy, muốn thú tính trong tôi bộc phát hả?
Trong xe yên tĩnh được một lúc, Lang Uy một mình trở về, không chờ mọi người hỏi đã mở miệng:
“Hồ Xuân Phương ở lại, chờ tên kia giở trò với hắn.
Tôi đã lắp đặt camera theo dõi tại hiện trường phạm tội rồi.
À đúng rồi, mấy cái camera theo dõi ấy là tôi lấy từ Lão Ô đó.
Quan Tam à, cô trả tiền giúp tôi nhé.”
Quan Tam nóng nảy.
“Bà mẹ nó, sao không nói trước cho tôi biết? Tôi nói anh nghe, ai cầm người đó chịu trách nhiệm.
Xong việc anh cầm đống camera kia mà đi trả lại lão Ô, tôi không có tiền đâu.”
Lang Uy xem thường thái độ này của Quan Tam.
“Má nó, cái tên vắt cổ chày ra nước này.
Được rồi được rồi, tôi biết rồi.
Vậy nếu không có việc gì thì chúng ta về thôi.”
Hứa Già thấy bọn họ thật sự muốn về, tranh thủ thời gian hỏi:
“Cứ như vậy mà về sao? Không có kế hoạch gì khác sao?”
Lang Uy khởi động xe, nói:
“Mấy ngày nữa tên kia chắc chắn sẽ mắc câu, đến lúc đó Hồ Xuân Phương biến thành xác chết.
Tôi lại đến nơi này thu thập chứng cứ, nắm được chứng cứ rồi thì tôi sẽ sao ra thành N bản, gửi đầy lên cục cảnh sát, rồi còn post lên mạng Internet nữa, tôi không tin sau vụ này hắn vẫn sống ổn đâu.
Tôi cũng đã ngầm ra ám hiệu với hắn, muốn vợ tôi chết rồi.
Mọi người cứ yên tâm chờ xem.
Ma nữ kia đâu rồi? Bảo cô ta ra lái xe đi, tôi muốn ngủ thêm chút nữa.
Này Quan Tam, lát nữa về nhà, cô phải đãi chúng tôi một bữa cơm đấy.”
Quan Tam cực không tình nguyện, nói:
“Lại ăn nữa? Vậy thì đến tiệm mỳ đi, hai người các ngươi không được ăn quá mười chén mỳ thịt heo đâu đấy.”
“Chỉ mười chén? Cho mèo ăn hả?” Hoa Nam duỗi ra hai bàn tay to như quạt hương bồ, phe phẩy đầy bất mãn.
Quan Tam được quạt mát đến quáng gà, vô ý thuận mồm khoan khoái nói:
“Được rồi, ăn đến khi nào no thì thôi.” Lời vừa ra khỏi miệng, cô liền hối hận.
Hoa Nam cùng Lang Uy nhếch miệng cười.
Xe vững vàng dừng trước tiệm mỳ của Quan Tam.
Tiệm mỳ không lớn, ban đầu chỉ là một căn hộ cho người ở nằm sát mặt đường, về sau thu hẹp lại, đổi thành tiệm mỳ.
Nơi này là khu dân cư, lại có trường học, người người qua lại nên buôn bán cũng không tệ.
Quan Tam coi hàng thường là trong khoảng sáu giờ rưỡi sáng đến hai giờ chiều, thời gian còn lại thì chuyển lại cho đối tác của cô coi tiếp.
Hôm nay cô có việc, nên đối tác của cô thay cô làm toàn ca.
Có điều vị đối tác này vừa thấy Hoa Nam cùng Lang Uy, khuôn mặt liền sụp xuống.
Quan Tam hiển nhiên biết rõ lí do, ai mà hoan nghênh nổi cái bọn ăn chực không trả tiền chứ.
Cô ngượng ngùng cười, nói:
“Cái này…!hôm nay tôi nhờ bọn họ giúp đỡ.
Cho nên…!xem như tôi…!tôi đãi họ.”
Đối tác nghiêm mặt, tháo tạp dề ra, đi vào cánh cửa nhỏ ở phía sau.
Hoa Nam cùng Lang Uy không để tâm, tùy ý ngồi xuống ăn ngấu nghiến.
Hứa Già lần đầu tiên nhìn thấy vị đối tác kia, cảm thấy dung mạo cô ấy bình thường, nhìn đến lần thứ hai lại cảm thấy cô ấy có khí chất cao quý đầy bí ẩn, càng nhìn càng hấp dẫn.
Nàng vào phòng bếp, lặng lẽ hỏi Quan Tam:
“Vị đối tác của chị rất có khí chất, trước kia cô ấy làm gì vậy? Sao lại cùng chị kinh doanh tiệm mỳ?” Nàng thầm nghĩ, cô gái như vậy, gả vào nhà hào phú sẽ không tốn nhiều sức lực, vì cớ gì lại qua lại với Quan Tam?
Quan Tam bận rộn đến toát cả mồ hôi.
“Đừng có bị cô ấy lừa, chỉ là một con mèo hoang thì có khí chất quái gì chứ hả?”
Hứa Già suýt nữa sặc nước miếng, nàng mở to miệng quên luôn mình muốn nói gì.
Quan Tam đẩy nhẹ nàng ra khỏi phòng bếp, không nỡ để người yêu mình phải đứng đây.
“Thời tiết nóng nực, em ra ngoài kia ngồi phòng điều hòa đi, đừng để bị say nắng.”
Hứa Già cứng nhắc đi ra, lập tức nhìn thấy đống chén không chồng chất trước mặt Lang Uy cùng Hoa Nam.
Nàng vô lực tìm một góc khuất ngồi xuống, tận lực cách xa hai con động vật càng xa càng tốt.
Buổi chiều nóng bức, tiệm mỳ không có khách, nên cũng sẽ không bị dọa sợ.
Không bao lâu, Quan Tam quơ cái muôi thép đi ra, rống to.
“Má nó, các ngươi ăn vẫn chưa đủ no hả? Toàn bộ chén bát trong tiệm đều dùng hết rồi.”
Hai kẻ ăn chực sờ sờ bụng, chậm chạp đứng dậy, lại còn cười từ biệt rồi mới rời đi.
Quan Tam miễn cưỡng hướng Hứa Già cười cười.
“Em cứ ngồi đi, tôi rửa xong chén đĩa rồi cùng về nhà.”
Mất một thời gian khá lâu mới rửa xong, Quan Tam mệt mỏi duỗi lưng một cái.
Gõ gõ cánh cửa nhỏ phía sau, đối tác của cô mặt không đổi đi ra, thay ca cho Quan Tam.
Quan Tam nắm tay Hứa Già đi bộ về nhà, trên đường tiện thể mua kem cho nàng.
Hứa Già không thích ăn hàng vỉa hè, nàng thích ăn trong các cửa hàng có bảng hiệu cơ.
Có điều nàng vẫn có tính tự giác của người yêu, cho nên cố gắng dùng cái miệng nhỏ liếm kem.
Vừa về đến nhà, Quan Tam giống như heo chết nằm lỳ trên giường, trong miệng thều thào.
“Lỗ chết tôi rồi.
Bán hàng mười ngày cũng chưa chắc hoàn được vốn.”
Hứa Già hiếu kỳ vị đối tác kia, nên chủ động quỳ gối cạnh Quan Tam, giúp cô xoa bóp vai.
Thừa dịp Quan Tam đang thoải mái rên hừ hừ, Hứa Già hỏi:
“Đối tác của chị thật sự là con mèo sao?”
“Sao tự nhiên em có hứng thú với con mèo đó vậy?” Ngón tay Quan Tam chỉ chỉ vai trái, ra hiệu nàng xoa bóp chỗ đó.
“Mắt nhìn người thật kém, em đừng nhìn Mao Thuận xụ mặt thì cho rằng cô ấy có khí chất, kỳ thật cô ta rất thích nhõng nhẽo trước mặt vợ cô ta đấy.”
Hứa Già trợn trừng mắt, mèo đúng là rất nhiều, nhưng miêu yêu rất hiếm thấy.
Tay nàng bắt đầu mỏi nhừ, có điều vì tò mò nên tiếp tục cố xoa bóp.
“Mao Thuận? Tên nghe sao quê mùa vậy?”
“Cô ta là vì muốn đặt vợ làm trung tâm nên mới lấy cái tên này.” Khẩu khí Quan Tam có chút khinh thường.
“Vợ là tuyệt đối, hiểu chưa?”
Hứa Già cả kinh, chuyển từ xoa bóp thành đấm.
“Miêu yêu cũng đồng tính sao?”
Quan Tam ngáp một cái.
“Bên trong thế giới động vật, đồng tính luyến ái nhiều lắm.
Cô ta và Linh Ngọc bên nhau hơn nghìn năm rồi.
Em đừng mơ tưởng xen vào giữa họ đó.”
Hứa Già tức giận đến mức đấm Quan Tam một cái, nhìn nàng rỗi hơi đến mức đi chen vào giữa hai con mèo cái sao?
“Vậy chị làm sao mà biết bọn họ?”
Da thịt Quan Tam mập mạp, nên không có phản ứng với cú đấm của Hứa Già, ngược lại còn rất hưởng thụ.
“Mùa đông mấy năm về trước, tôi phát hiện có hai con mèo ngồi tránh mưa ở cửa sau tiệm mỳ của mình, trong đó có một con đang mang thai.
Tôi là người gì chứ, liếc mắt một cái liền biết họ là yêu quái, sau đó để cho họ vào trong tiệm.
Về sau thấy họ chịu khó, dứt khoát cùng nhau bỏ vốn, để cho họ kinh doanh vào ban đêm.
Em khoan nói đã, buôn bán ban đêm rất tốt đó, người ta đi làm đêm, đánh mạt chược xong đều qua đấy ăn mỳ.
Hai năm nay Mao Thuận kiếm lời không ít đâu.”
Trọng điểm Hứa Già quan tâm không phải là chuyện kiếm ra tiền.
“Miêu yêu mang thai sao? Chuyện gì đã xảy ra?”Theo tư tưởng con người của nàng, chắc chắn sẽ mường tưởng ra những tình huống cẩu huyết tay ba như trong truyện.
Kết quả Quan Tam nói thế này.
“Hai con miêu yêu qua lại với nhau lâu nên muốn có hậu thế.
Pháp lực Mao Thuận rất cao, có đến năm, sáu ngàn năm tu luyện, cô ta thi triển trận pháp cấm kị, thế là có em bé.
Yêu quái mang thai là có tội, Linh Ngọc mang thai đã nhiều năm rồi, đến nay bụng lớn như vậy nhưng vẫn chưa sinh.”
Hứa Già bị đả kích một cái, nói.
“Cô ấy có pháp lực cao như vậy, sao chị không nhờ cô ấy giúp đỡ? Tại sao họ vẫn còn lưu lạc tứ xứ?” Một câu của nàng hỏi đến hai vấn đề.
“Em chẳng biết gì cả, yêu quái mang thai sinh con rất nguy hiểm, pháp lực sẽ dần dần biến mất.
Trong khoảng thời gian này sợ nhất có kẻ thừa cơ mà lợi dụng, Mao Thuận sao có thể đi được.
Em không để ý sao? Cái cửa nhỏ đằng sau tiệm mỳ chính là nhà bọn họ đó.
Bọn họ tại sao vẫn còn phiêu bạt? Có lẽ là…!tôi cũng không rõ lắm.
Không phải bọn mèo hoang luôn thích đến mấy nơi hỗn loạn sao?” Quan Tam trở mình bò dậy.
“Sao em nhiều chuyện vậy? Nhanh đi nấu mỳ tôm đi, tôi đói sắp chết rồi.”
Hứa Già lầm bầm vào phòng bếp.
Mấy ngày sau đó mọi thứ đều trở về bình thường, Lang Uy gọi điện thoại nói mọi chuyện đều thuận lợi, ma nữ kia cũng không thấy tung tích.
Hứa Già không còn bị “ai đó” quấy nhiễu nữa, có điều ở nhà mãi cũng chán, nàng đôi khi tự mình đến tiệm mỳ ngồi chơi.
Nàng tỉ mỉ quan sát, khi đến giờ đổi ca, Mao Thuận sẽ từ bên trong cánh cửa nhỏ đi ra.
Dù sao nàng với miêu yêu kia không quen biết, nên chỉ dám cẩn thận lét lút nhìn cô.
Quan Tam thấy nàng thường xuyên đến nơi này, hơi cao hứng, cho rằng nàng dần dần có tính tự giác của người yêu.
Trong lòng bắt đầu suy nghĩ đôi bên làm thế nào để tiến thêm một bước, đương nhiên điều kiện tiên quyết là không tốn tiền.
Ngày hôm đó, hai người lại tay trong tay cùng nhau đi bộ về nhà.
Hứa Già hỏi:
“Tiệm mỳ làm ăn rất tốt.
Em tính ra chị ít nhất có thể kiếm được năm, sáu ngàn mỗi tháng.
Cũng không thấy chị tiêu tiền, sao vẫn còn nghèo như vậy?”
Giọng điệu Quan Tam tang thương nói:
“Kiếm được bao nhiêu cũng không bằng cho vay nhiều, con người vay tiền còn có thể ghi giấy nợ được, yêu quái vay tiền chỉ có đi mà không có về.
Ai dà, tôi cũng quá mềm lòng, trước kia không hiểu chuyện, có giúp đỡ vài con yêu, kết quả bọn nó có danh tiếng liền ra nước ngoài.
Bọn yêu mới đến thì không tìm được việc làm, đều chạy đến chỗ tôi vay tiền.
Thê thảm nhất là có một lần, một đám Tượng* yêu đến vay tôi, suýt nữa ép tôi đến bẹp dí.”
*Con voi.
Hứa Già thấy dáng vẻ cô đau khổ, rất muốn hỏi cô, địa vị hiện tại của cô có phải là dùng số tiền đó cung cấp cho đám yêu hay không.
Nàng suy nghĩ mãi không biết nên dùng cách nào để nói khéo, dứt khoát hỏi trực tiếp.
“Chị có địa vị ngang hàng với yêu quái, là cho bọn họ vay tiền mới được như vậy?”
“Vậy thì sao chứ? Xã hội bây giờ không quan tâm người ta có pháp lực cao bao nhiêu, bản lĩnh lớn đến đâu…!mà chính là có bao nhiêu tiền.
Bọn họ cầm tiền của tôi mà không trả, chẳng lẽ không để cho tôi ngang ngược với họ? Có còn là đạo lý nữa không?” Quan Tam hùng hồn thuyết minh.
Hứa Già thầm xem thường, không để ý tới cô nữa.
Quan Tam vì muốn đạt được mục đích, nịnh nọt Hứa Già nói:
“Nếu không chúng ta ra đi dạo công viên đi, buổi tối ra ngoài ăn.”
Hứa Già vui vẻ đồng ý, ở nhà cùng Quan Tam.
Mắt lớn trừng mắt nhỏ rất nhàm chán.
Quan Tam tìm công viên tự do không mất tiền vé vào cổng, buổi chiều hè nóng nên không có người tản bộ.
Hứa Già đi chưa được mấy bước thì bắt đầu có dấu hiệu bị say nắng, Quan Tam không có cách nào khác, đành dìu nàng vào trong tiệm giải khát, đau lòng móc túi ra tính tiền.
Tinh thần Hứa Già ngay lập tức sảng khoái, chầm chậm chờ trời tối.
Địa điểm ăn cơm tối vẫn là quán cơm có bảng hiệu lớn lần trước.
Nội tâm Hứa Già thất vọng.
Trước kia nàng cùng tình đầu đi ăn, đều là những nhà hàng được thiết kế tao nhã thoải mái, nhân viên phục vụ ăn mặc sạch sẽ, lễ phép.
Người ngồi cạnh nàng lại biết ý tứ, ôn tồn khéo léo.
Hiện giờ, ông chủ “Hán Gian” kia thì chạy qua chạy lại, xung quanh người uống kẻ hét, người ngồi đối diện nàng lại ăn uống thô lỗ.
Nàng lắc đầu, trong lòng chợt dâng lên một tia xót xa, cuộc đời nàng chẳng lẽ cứ như vậy sao?
Quan Tam không biết nhìn mặt đoán ý, thấy nàng không ăn, ra sức gắp thức ăn cho nàng.
“Ăn đi.
Ăn nhiều một chút.
Lát nữa tôi dẫn em tham quan chợ đêm.
Về sau tôi cũng sẽ thường xuyên đưa em ra ngoài tản bộ vào buổi tối.”
Hứa Già miễn cưỡng cười một cái, gắp lấy đồ ăn cho vào miệng.
Nhìn lại chủ tiệm “Hán Gian” kia, đột nhiên hỏi:
“Chủ tiệm này cũng là yêu quái sao?”
“Đúng vậy.” Quan Tam rót nửa cốc bia cho Hứa Già.”Thời tiết nóng bức, em cũng uống chút đi.”
Cô thật ra rất muốn chuốc Hứa Già say mèm, qua nửa tháng rồi mà các cô cũng chỉ giới hạn ở mức ôm ấp.
“Ông ta là loại yêu quái gì vậy?” Hứa Già ban đầu đầy bụng tâm sự, nên cũng không từ chối, nàng cầm cái ly bưng đến miệng uống hết một hơi.
Quan Tam thấy nàng uống bia, trong lòng vui lên, buột miệng nói:
“Là Chuột yêu đó.”
Bia vừa mới được cho vào miệng Hứa Già lập tức bị phun ra, nàng xúc động đến mức muốn chạy ngay đến Bộ vệ sinh an toàn thực phẩm, vọt đến trước mặt cục trưởng mà chỉ tay mắng to: Sao các người lại để một trong bốn động vật gây hại trà trộn trong ngành ăn uống hả?
Sau đó không ăn nữa, Hứa Già vừa nghĩ đến những món nàng từng ăn qua đã được chế biến bởi con chuột kia, không nhịn được cảm giác buồn nôn.
Quan Tam cực kỳ mất hứng, có điều thấy bộ dạng Hứa Già khổ sở như vậy, cô không tiện nói, đành phải cõng nàng về nhà.
Gần về đến cổng nhà, Quan Tam lại ngửi thấy mùi ma quái, tâm tình cô hôm nay không tốt, không khỏi cao giọng:
“Lại chuyện gì nữa đây?”
Hứa Già yếu ớt trượt khỏi lưng Quan Tam nhảy xuống, đi tới trước mặt ma nữ, thấy ma nữ nhỏ giọng khóc nức nở, không khỏi nhíu mày hỏi:
“Có chuyện gì vậy?”
“Cái tên khốn khiếp kia được xem xét vô tội nên cảnh sát thả hắn rồi.” Ma nữ đau lòng nói.