Đô Thị Kỳ Tình Truyện

Chương 4


Đọc truyện Đô Thị Kỳ Tình Truyện FULL – Chương 4


Hàn huyên ngay trên bàn mạt chược, trong bữa tiệc lập mưu tính kế.

“Tôi nói em nghe nè.”
Thấy Hứa Già ngây người không nói gì, Quan Tam bĩu môi.

“Yêu quái có gì mà sợ, cần gì phải như thế?”
“Thực sự có yêu quái sao?” Đầu óc Hứa Già trống rỗng.

Hơn hai mươi năm sống trên đời, thấy ma đã là kỳ tích rồi, thấy cả yêu quái thì đúng là “kỳ tích trong kỳ tích”.

“Đừng có đứng sững như thế có được không?” Quan Tam bất mãn.

“Bên này đang bận rộn nè, em lại cứ đơ như gỗ thế kia.

Mau xếp bàn chuẩn bị đánh mạt chược đi.”
Hứa Già lúng ta lúng túng gật đầu, trong lòng khó tả.

Sợ hãi? Mong đợi? Còn có chút hưng phấn.

Thời gian trôi qua rất nhanh, chưa đến hai giờ chiều, tiếng chuông cửa vang lên.

“Đến đây.” Quan Tam đáp lại tiếng chuông, lau tay vào quần áo rồi đi ra mở cửa.

Trên mặt Hứa Già mang theo nụ cười thường ngày, nhưng trong lòng thì đang “xôn xao” không ngừng, nhịn không được muốn lét lút đánh giá.

Người đến là ba người, hai nam một nữ, vóc dáng từ thấp đến cao nối đuôi nhau đi vào.

Một người đàn ông nhỏ con ở đằng trước có chiều cao không chênh lệch nhiều so với Hứa Già, nhỏ gầy bình thường.

Nếu không nhìn kỹ, Hứa Già còn tưởng anh ta vẫn còn là một cậu thiếu niên.

Người đàn ông kế tiếp ngược lại rất bình thường, dáng người bình thường, ngoại hình tầm thường, đặc điểm duy nhất khiến người khác ấn tượng là ba vết sẹo phía dưới mắt, dường như lấp lóe ánh sáng màu xanh lam.

Cuối cùng là một người phụ nữ theo sau đi vào dọa Hứa Già giật mình, đầu báo mắt hổ, mũi tẹt miệng rộng, thân hình cao lớn tráng kiện.

Đứng giữa gian phòng chợt cảm thấy căn phòng nhỏ đi rất nhiều.

Trời ạ, Hứa Già âm thầm sợ hãi, khí thế người phụ nữ kia thật đáng sợ.

“Lại đứng đực nữa rồi.” Quan Tam chọt Hứa Già, ngữ khí mang theo trách cứ.

“Còn không mau pha trà rót nước? Thật là, một chút hữu dụng cũng không có.”
Sau đó cô lại hướng ba người kia cười trừ, biểu tình ngượng ngùng nói: “Người mới nên chưa hiểu chuyện.

Cô ấy là bạn gái tôi đó, hì hì, gọi là Hứa Già.”
Biết Quan Tam sĩ diện, trong lòng khinh bỉ, Hứa Già vẫn phối hợp hành động.

Đến lúc bưng khay trà ra, bốn người đã thôn vân thổ vụ* bắt đầu thế trận, “rào rào” xoa bộ bài trên bàn.

*Nuốt mây nhả khói: miêu tả hành động hút thuốc lá.

“Đến đây, tôi giới thiệu cho em.”
Quan Tam cười rạng rỡ, tay chỉ vào ba người theo thứ tự từ thấp đến cao nói: “Hồ Xuân Phương, Lang Uy, Hoa Nam.”
Ba người hướng về phía Hứa Già gật đầu mỉm cười chào hỏi.

Hứa Già miễn cưỡng cười ứng phó, trong lòng lại bồn chồn: chẳng lẽ mình quá nhạy cảm, sao có cảm giác họ cười nhìn lạ lạ như vậy? Nàng nhớ lại mình từng đọc một cuốn sách nào đó, trong đó viết qua động vật không biết cười, cũng không rõ bọn họ là loại động vật nào.

Họ Hồ, không lẽ là hồ ly? Vậy hai người kia là gì?
Đang miên man suy nghĩ, lại nghe thấy cái tên gọi là Lang Uy mở miệng nói: “Cái cô này, lần đầu tiên tôi mới được mời đến ăn cơm đấy.”
“Đúng vậy, ngay cả tôi cũng là lần đầu tiên đến nơi này.” Gã nhỏ con Hồ Xuân Phương phụ họa.

“Khỏi hỏi cũng biết là có chuyện rồi.

Tôi nhớ căn hộ này nhìn không giống với căn hộ trước tôi từng tới.” Thanh âm Hoa Nam chấn động cả gian phòng, tiếng “ong ong” vang dội.

Hứa Già chưa từng sợ đến như vậy, theo bản năng vội nép sát người Quan Tam.

Quan Tam trên mặt lẫn trong bụng như nở hoa, hoàn toàn hiểu nhầm hành động đó, nghĩ rằng Hứa Già muốn ở trước mặt bằng hữu mình biểu hiện tình yêu của hai người.

Cô đưa một cánh tay ôm chặt eo Hứa Già, dùng cánh tay kia vừa sờ bài vừa nói: “Căn hộ này trước kia là của tiểu Ly.

Nó chuẩn bị đàng hoàng xong xuôi lại không ở liền nhường lại cho tôi.”
“Hai vạn.” Hồ Xuân Phương ra bài nói: “Căn hộ này là cô mua? Cô lấy tiền từ đâu mà mua?”
Hoa Nam hỏi: “Cô nói mới làm tôi nhớ lại, nhãi con kia nhiều năm không thấy, đi đâu rồi?”
Quan Tam thở dài: “Tạch sớm rồi.

Ba năm trước đã chết.

Tôi lấy năm bính.

Sáu bính.”
“Sáu bính à.

Tôi Ù rồi.” Lang Uy lật bài nói.

“Tôi ra toán hoa.

Sáu mươi, đưa tiền đây.

Nó chết như thế nào?”
Quan Tam chửi một câu “khỉ thật”.


Sau đó tiếp tục đánh bài, nói tiếp: “Tự sát chứ sao.

Mấy năm trước nó vào mạng quen biết một người trên mạng rồi động tâm, cái người trên mạng kia cũng đáng trách.

Không biết từ đâu mà biết tôi có hoàng kim bạch giáp, nói muốn thử xem qua một chút.

Tiểu Ly liền lấy căn hộ này thế chấp với giáp vàng của tôi.

Nghe nói sau đó người trên mạng kia bỏ rơi nó, nó nghĩ quẩn rồi tự sát.

Mẹ nó, giáp vàng của tôi cũng không tìm thấy đâu.”
“Tiểu Ly? Có phải là cái con cầy hương đó không? Nó chết vì tình? Bà mẹ nó.” Hoa Nam quát to một tiếng.

“Đợi chút, tôi ăn cửa trên ra Hoa.

Ù.

Con mẹ nó.

Sướng ghê.

Lâu rồi không đánh một bộ to như thế.”
Một câu chấn động đến mức bụi trên nóc nhà rơi xuống.

Hứa Già đặc biệt chán ghét mùi khói thuốc lá, nếu không phải vì số mệnh của mình, nàng sớm lẩn ra xa rồi.

Giờ phút này nàng bị khói thuốc xông đến thất điên bát đảo, lại nghe chuyện một con cầy hương vì tình mà tử tự, chấn kinh đến mức miệng không khép lại được.

Đột nhiên bị một thanh âm như sét đánh dọa đến giật mình, chẳng may nuốt phải khói thuốc, khiến nàng bị sặc đến nước mắt nước mũi đều chảy ra.

Quan Tam bất mãn nói: “Hoa Nam à, cô có thể nói nhỏ chút không? Cô xem cô làm bạn gái tôi sợ rồi.

Chỉ là Ù được có một ván thôi mà, có cần thiết phải hét lên như thế?”
Hoa Nam dường như ngượng ngùng, hướng Hứa Già cười cười.

Có điều trong mắt Hứa Già, nụ cười nhìn như là nhếch miệng.

Nàng lấy khăn tay lau mặt mũi, hơi thở hòa hoãn, không nhịn được hỏi: “Cầy hương? Yêu quái? Tự sát? Chết như vậy cũng thật ly kỳ.”
Bây giờ nàng không cần biết có bị mất mặt hay không, nàng nhất định phải nói ra vấn đề này, nếu không sẽ bị tò mò làm cho nghẹn chết.

Quan Tam dùng tay vuốt ve lưng Hứa Già mà ra sức sờ mó, tỏ vẻ an ủi.

Ba người kia hiển nhiên không xem Hứa Già là người ngoài, tiếp tục đánh bài nói chuyện phiếm.

Lang Uy nhả ra một vòng khói thuốc nói: “Cái con cầy hương kia chết có gì mà kỳ lạ.

Tôi nói cô nghe.

Cái tên trong gia tộc tôi chết mới gọi là ly kỳ đây.

Say rượu lái xe gây tai nạn xe cộ, chiếc xe bị lật, lăn lộn mấy vòng liền nát bét.

Có điều nó là yêu quái, hiển nhiên sẽ không sao, nó xuống xe định gọi điện thoại gọi xe kéo, kết quả một chiếc xe tải chở đất bay tới, đâm thẳng tại chỗ nó đứng, nghiêm trọng nhất là đâm đến vỡ nội đan của nó, nội đan bị vỡ thì Game Over luôn.

Ai dà, tôi thường xuyên còn nhắc nhở nó, đừng học đòi như con người say rượu lái xe, ỷ vào mình là yêu quái nên không thèm nghe ai nói.

Giờ thì xảy ra chuyện.

Nhưng không công bằng nhất chính là đâm chết người thì bồi thường mấy chục vạn, đâm chết loài sói như chúng tôi thì đến một phân tiền cũng không thấy.

Cô nói xem, tốt xấu gì thì loài sói chúng tôi cũng là động vật đứng hàng thứ hai cần được bảo vệ trên toàn quốc đấy.”
Hứa Già đối mặt với một con sói tuy không sợ hãi, nhưng cằm nàng lại run rẩy, chuyện này cũng vượt ngoài dự đoán.

Bên này nàng vẫn còn kinh ngạc chưa hết, bên kia Hồ Xuân Phương gối cằm, tay kẹp điếu thuốc lên tiếng: “Thôi đi.

Lại lôi chuyện động vật đứng hàng thứ hai cấp quốc gia cần được bảo vệ ra nói.

Anh nói xem cả một cộng đồng yêu thú có ai là không được bảo vệ trên thành phố này hả? Hồ ly như chúng tôi thì không chắc? Say rượu lái xe chết, đáng đời, thậm chí gấu trúc có bị đè chết cũng không được bồi thường nữa là.”
Anh ta quay đầu hướng Hứa Già nói: “Câu chuyện của thằng kia chả là gì.

Bằng hữu tôi chết mới đúng là ly kỳ này.

Anh ta là một tên đứng đầu cả một vùng Phúc Kiến [1].

Mọi người có nhớ năm ngoái…!hay là năm kia? Dù sao tôi không nhớ rõ, ở đấy có một xí nghiệp khai thác mỏ vàng quá mức khiến cho nước hồ bị ô nhiễm.

Bằng hữu của tôi, ai dà, 500 năm không xuống núi, thế giới này quá mới mẻ đối với anh ấy.

500 năm trước anh ta từng đi qua núi tiên ở nước ngoài, hồ nước trên núi tiên đều đủ loại màu sắc.

Nước hồ ô nhiễm kia cũng đa dạng màu sắc, anh ta tưởng rằng đây là tiên hồ, chắc rằng như vậy rồi chạy ra uống nước hồ, lại còn nhảy vào tắm nữa.

Kết quả là…!thê thảm quá.

Trúng độc kim loại nặng.

Chết vô cùng thê thảm, toàn thân đều xanh lét.”
Hai con mắt Hứa Già trợn lớn đến mức như sắp rớt ra, nàng đang làm gì vậy, đang nghe chuyện kể nghìn lẻ một đêm sao? Bây giờ mới là buổi chiều, trời còn chưa tối nữa.

Nàng nhất định phải bắt chuyện.

“Yêu quái có pháp lực mà đúng không? Độc đều có thể bức ra được mà? Cho dù không bức ra được thì không phải là có cái loại như tiên đan hộ mệnh đấy sao?”
“Ai dà…” Hồ Xuân Phương cảm thán, tinh thần chán nản nói.


“Trúng độc kim loại nặng, cái đấy không thể so với các loại độc khác, độc này là ngấm vào lục phủ ngũ tạng, chìm sâu vào cốt tủy trong xương, thấm đến không ra được.

Tiên đan hộ mệnh á? Cái thứ đồ chơi của 500 năm trước mà có thể giải được độc mới gọi là quái dị đó.”
Nếu nói ai hăng hái nhất, vẫn là Hoa Nam của chúng ta hăng hái nhất.

Lập tức vung tay lên, hút mạnh hết một điếu thuốc, thanh âm “ông ông” tác hưởng lại vang vọng.

“Các anh kể chuyện cũng chưa đủ ly kỳ đâu.

Tiểu Hứa à.” Cô tự cho mình là trưởng bối nói.

“Biết tôi là loại yêu quái nào không? Đường đường chính chính, độc nhất vô nhị trong thiên hạ hổ Hoa Nam.”
Cô ưỡn ngực lên, mặt mũi tràn đầy vẻ kiêu ngạo.

“Nếu tôi mà hiện nguyên hình, thì còn quý hiếm hơn cả gấu trúc.

Dĩ nhiên, trước kia tôi chưa đến mức gọi là độc nhất vô nhị, hồi đó còn có một con hổ đực nữa.

Mặc dù tên kia không đáng tin cậy, nhưng mà chết cũng rất đáng tiếc.”
Trên mặt cô dường như ra vẻ tiếc nuối, nhưng khẩu khí lại rất hưng phấn.

“Tên kia vào thành phố này muộn hơn tôi, cô nói xem, yêu quái chúng tôi không phải luôn muốn có cuộc sống tiêu diêu tự tại sao? Cái tên này lại nghĩ quẩn, muốn đi làm công chức viên, chọn một cái tên đẹp xin vào làm.

Con người đi làm là được rồi, yêu quái như ảnh lại thích bon chen.

Có điều cái tên này lại có vận làm quan rất suôn sẻ, qua mấy năm lăn lộn chức phó phòng, suốt ngày lấy quỹ công ty đi dự tiệc.

Đương nhiên ảnh là yêu quái, nên không sợ ăn nhiều đến gan nhiễm mỡ.

Về sau cả ngày xuất ngoại, bay tới bay lui đi khảo sát.

Lần cuối là đi nước nào đó ở Châu Phi, hình như là Tanzania, nghe nói là đi khảo sát chuyên sâu về xã hội người da đen răng trắng kia.

Ai dà, quay về với chủ đề chính, tôi nói không rõ ràng rồi, có điều lần đó ảnh ngồi trên máy bay mà chết.”
Hoa Nam vừa nói vừa nhìn chằm chằm ván bài.

“Mọi người cũng biết, phần tử khủng bố ở bên đó rất nhiều, ảnh không thoát được số mệnh, máy bay trên không trung bị nổ.

Ban đầu ảnh là yêu quái, máy bay có bị nổ cũng không đến mức lấy mạng ảnh.

Vấn đề là trên không trung cách biển xa vạn mét, lúc rơi xuống, não anh ta bị úng nước hay sao ấy, thế là quên luôn niệm chú tị thủy quyết*, vậy là đuối nước đến chết tươi luôn.

Hồn phách ảnh báo mộng cho tôi biết, ai dà, tôi cũng mềm lòng, dù sao cũng là đồng loại, nên đi vớt xác ảnh.

Đúng rồi, mấy năm trước không phải có tin tức “sự kiện con hổ của lão Chu” sao? Mọi người đúng là làm tôi thấy oan uổng quá, con hổ mà mọi người thấy chính là Hoa Nam tôi đấy.

Lúc ấy là tôi đi chôn cái tên hổ đực đó, đấy là nguyên hình của tôi đó.”
*Pháp thuật kháng nước.

Hoa Nam đắc ý khoa tay múa chân.

“Thấy chưa? Tôi đã từng gây chấn động một thời đó.”
Hứa Già đã mất hết dáng vẻ hiền thục như ban đầu, những lời này đã vượt qua cả phạm vi tưởng tượng của nàng rồi.

Quan Tam thấy bộ dáng Hứa Già như vậy, có hơi ỉu xìu mất hứng, nhưng chủ yếu là tình trường đắc ý, đánh bạc thất ý, buổi trưa này cô thua có phần thê thảm.

Chưa đến năm giờ, cô bỏ bài, ra vẻ niềm nở nói:
“Đến giờ ăn thịt uống rượu rồi.

Mọi người ngồi vào bàn ăn đi.

Tôi vào bê thịt ra.”
Cô chọt Hứa Già một cái.

“Khui rượu hết ra đi.”
Thịt, ba chậu thịt luộc to bằng em bé đặt ngay giữa bàn, các loại gia vị gồm xì dầu, dấm, muối đều đặt ở bên cạnh.

Ngoại trừ Hứa Già, bốn người còn lại mỗi người đều có một chén lớn đựng tỏi giã, dưới chân có ba bình rượu đế.

Sau đó cầm hẳn bình rượu lên, bốn người cười ha hả nâng chén cụng ly, dùng tay xé thịt.

Hứa Già đã thấy no rồi, nàng nhìn tướng ăn bốn người kia có một lần, dạ dày lập tức cảm thấy muốn phình lên.

Âm thanh “hố hố hố” trên bữa tiệc kỳ quái tràn ngập lỗ tai Hứa Già, nàng rất muốn nói cho mấy người này biết, các người thật sự không được giáo dục lễ nghi căn bản khi ăn uống, nhưng mà ai dám phê phán phong cách ăn uống của “bà” hổ chứ, nàng không dám đâu.

Mặc dù cả rượu lẫn thịt đều không đủ, Quan Tam vẫn mở miệng, nếu cứ cung ứng nhu cầu ăn uống không giới hạn của mấy người kia, tờ giấy hồng có hình Mao gia gia không đáp ứng nổi.

“Cái này…” Quan Tam hắng giọng.

“Ôi chao, tôi thực sự không có ý định mở miệng đâu, nhưng mà rất gấp nên cần mọi người giúp đỡ.”
Ba vị yêu quái dần giảm tốc độ ăn, bọn họ biết rõ, người bạn Quan Tam này, nếu muốn nhổ lông lấy máu từ người cô ấy, thì phải cắt thịt ra trả lại.

“Ma nữ ngoài cửa kia mọi người cũng đã thấy rồi, cô ấy là bị người ta hại chết.

Đương nhiên gã đó không chỉ làm hại mỗi mình cô ấy.


Tôi cũng không gạt các người, tôi muốn bắt gã đó, nên nhờ các người nghĩ cách giúp đỡ.”
Hôm nay Quan Tam cố ý dặn dò ma nữ kia đừng bỏ đi.

“Tôi cứ thắc mắc, ma nữ ngoài cửa nhà cô vì sao không sợ chúng tôi, hóa ra ma của cô à.

Sao tự nhiên qua lại với ma nữ vậy? Đói khát quá nên tìm nàng ấy đùa giỡn hả? Chơi với ma, lại không có thực thể, giải quyết được bằng răng.” Lang Uy vừa nói vừa nhét thêm miếng thịt dê cho vào miệng.

“Quan Tam à, luật cũ là người không phạm ma quỷ, ma quỷ không phạm người.

Chúng tôi gây rắc rối cho con người, vạn nhất chọc phải đám hòa thượng thuật sĩ kia, bọn họ tìm đến cửa thì sao? Chúng tôi không sợ bọn họ, nhưng mà bị phát hiện thì không hay đâu.” Hồ Xuân Phương tay nhanh mắt lẹ túm lấy thịt gà.

“Đúng đấy, yêu quái có thể sống yên ổn không phải là dễ dàng, giúp con ma nữ kia, cái này thật sự…” Hoa Nam hận không thể vùi mặt mình vào trong cái chậu đầy thịt heo kia.

Quan Tam cảm thấy mặt mũi mình nhịn đến cực hạn, dốc bình rượu lên miệng, chửi đổng: “Mẹ nó, đám người các ngươi.

Tôi gọi các ngươi đến ăn, các ngươi không ý kiến.

Giờ chỉ nhờ các ngươi giúp đỡ một chút, lại ra sức khước từ.

Tôi cũng không yêu cầu các ngươi trực tiếp giết người, chỉ yêu cầu các ngươi nghĩ biện pháp tìm ra chứng cớ phạm tội của hắn, để cho pháp luật xử lý trừng trị hắn.”
“Sao không nói sớm, nói cụ thể một chút xem, tóm lại là như nào?” Hoa Nam cũng không ngẩn đầu lên, tiếp tục gặm xương.

Quan Tam nhìn Hứa Già.

“Em nói đi.”
Nàng không động một ngón tay đoạt lấy đống thịt kia, ngay cả nước canh cũng không đụng đến.

Hứa Già kể lại cảnh ngộ ma nữ kia thêm một lần nữa.

Hồ Xuân Phương ăn no nê, ợ một cái, thỏa mãn vỗ bụng.

Cầm lấy bình rượu cho vào miệng uống một ngụm lớn, rung đùi nói chuyện.

Khỏi cần nhìn cũng thấy thịt gà chỉ còn lại xương.

“Vô lý thật.

Ma muốn trả thù con người cũng đơn giản thôi, cần gì đến chúng tôi?”
Hứa Già giải thích: “Tôi nghe ma nữ nói, tên khốn kia có khối ngọc bài trên người, đã được một vị cao nhân phù phép, yêu quái bình thường không lại gần được.”
Ba yêu quái nhìn nhau, không lên tiếng.

Quan Tam có phần tức giận: “Sao nào? Chỉ là một miếng ngọc bài, so với nhiều năm tu luyện của các ngươi chẳng lẽ không đối phó nổi?”
“Không phải…”
Há miệng mắc quai, Lang Uy cười cười với Quan Tam, nói: “Không phải chúng tôi sợ ngọc bài.

Cô em à, cô không biết, chưa hiểu vấn đề rồi.

Chúng tôi nếu chẳng may để yêu vị dính vào ngọc bài, đám thầy trừ tà kia ngửi thấy thì sao.”
Quan Tam đập bàn, trừng mắt nhìn ba con yêu quái.

“Đừng có làm ra vẻ mặt này.

Lấy mấy ngàn năm tu luyện của các ngươi dễ dàng che giấu yêu vị được.

Tôi nói cho các ngươi biết, nếu các ngươi mà không giúp, về sau đừng có xem tôi là bằng hữu.”
“Được được được.

Phát cáu cái gì? Chúng tôi cũng chưa nói là không giúp đâu.” Hoa Nam hòa giải.

“Có điều chúng ta có thể làm được gì đây? Cô nói xem, có thể làm được chúng tôi sẽ giúp.

Đừng giận nữa.” Nét mặt Quan Tam hòa hoãn, nói: “Tôi có kế hoạch này.

Hồ Xuân Phương hóa thân thành phú bà xinh đẹp, Lang Uy biến thành một tên thư sinh.

Hai người các ngươi đóng giả thành vợ chồng.

Gã thư sinh có âm mưu chiếm đoạt gia sản của phú bà nên đưa cô ấy vào viện tâm thần.

Sau đó Hồ Xuân Phương quyến rũ cái tên khốn kia, Lang Uy nhân cơ hội đi vào.

Thế nào? Chuyện này đối với các ngươi cũng chỉ là chuyện nhỏ thôi.”
“Quyến rũ người thì không thành vấn đề.

Có điều kế hoạch dâm đãng kia có thể khiến tên khốn kia tin không? Sao tôi cảm thấy lo lo quá?” Hồ Xuân Phương hiển nhiên không tin vào mưu kế của Quan Tam.

Lang Uy cũng phụ họa.

“Đúng đó.

Chẳng may cái tên khốn kia phản đòn, nói rằng chuyện đó là hai bên tình nguyện, cùng lắm thì hắn từ chức là xong chuyện.”
Hứa Già tranh thủ nói chen vào: “Tôi nghe những ma nữ kia nói, gã khốn đó có một quyển nhật ký, bên trong ghi chép tất cả tội ác của hắn.

Có điều quyển nhật ký lại bị khóa trong hòm sắt ở văn phòng hắn, mà trong văn phòng còn có một pho tượng Kim Phật đã được phù phép nữa.”
Quan Tam gật đầu nói: “Cái thứ bất chính đó.

Hai người các ngươi thu hút sự chú ý của hắn.

Hoa Nam đi trộm nhật ký.”
Ba yêu quái lại nhìn nhau, Hoa Nam do dự mở miệng.

“Quan Tam à, mặc dù chúng tôi nguyện ý giúp cô, nhưng mà chúng tôi vẫn phải nói trước.

Dĩ nhiên cái tượng Kim Phật hay ngọc bài kia chúng tôi không để vào mắt, tuy nhiên lại được phù phép như vậy, có thể khẳng định gia đình hắn có thế lực khá lớn, rất lợi hại.

Vạn nhất chúng tôi gây rắc rối, cô phải chịu trách nhiệm giúp chúng tôi đấy.

Cả thành phố này là địa bàn của cô, cô phải bảo vệ chúng tôi có thể tiếp tục an cư lạc nghiệp đó.”
Quan Tam giơ ngón tay cái lên chỉ chính mình, kiên định nói: “Chuyện này có gì to tát, Quan Tam tôi là hạng người gì mọi người đều biết.

Hôm nay tôi sẽ nói tại đây, nếu các ngươi vì chuyện này mà có rắc rối gì, Quan Tam tôi sẽ gánh hết hậu quả.

Nếu có kẻ nào dám đối địch với các ngươi, tức là hắn đối địch với tất cả yêu quái trong thành phố này.”
“Thế thì được.” Lang Uy vỗ đùi, đứng dậy.

“Ngày mai tôi sẽ lái xe đến đón mọi người, tôi về trước.”
“Anh có xe hồi nào vậy?” Quan Tam hỏi.


“Mấy ngày nay lãnh đạo của tôi đi chơi với vợ hai, nên chiếc xe sang trọng đó để lại cho tài xế là tôi quản lý.

Với cả không phải tôi đóng vai tên thư sinh được phú bà bao dưỡng sao, không có xe không được.” Lang Uy cáo từ rời đi.

Hoa Nam cùng Hồ Xuân Phương cũng cáo từ về nhà.

Hứa Già chủ động cần mẫn thu dọn bát đũa.

Kỳ thật thu dọn không tốn công, đũa chỉ có một đôi là của nàng sử dụng, ba cái chậu lớn chỉ cần rửa qua là sạch sẽ.

Trên bàn chỉ còn lại một đống xương vụn bị nhai nát.

Dĩ nhiên nàng vẫn phải dùng đến dung dịch tẩy rửa tiệt trùng, cẩn thận rửa vài lần, ai bảo đống chén đũa đó bị đám động vật kia dùng qua chứ.

Quan Tam xỏ dép định đi ra ngoài.

Hứa Già vội hỏi: “Chị đi đâu vậy?” Nàng không thật sự để ý, chẳng qua là nàng có quá nhiều câu hỏi muốn nói ra.

Quan Tam xoa xoa bụng, xót của nói: “Đi mua mỳ tôm, vừa vào cửa toàn nói chuyện, ngay cả bụng dạ còn chưa ăn được miếng nào.”
Buổi tối lên giường, Hứa Già rất chủ động tựa vào ngực Quan Tam, hiển nhiên trước đó nàng đã nhồi nhét một đống kẹo cao su vào miệng Quan Tam, nếu không nàng sẽ bị mùi tỏi phả chết.

Bị Hứa Già năn nỉ có một chút mà đã hạ mình mua thịt, Quan Tam đau lòng.

Hai người nằm xem TV, nói chuyện phiếm câu được câu không.

Hứa Già nhẹ nhàng hỏi: “Bọn họ thật sự là sói, hồ ly và hổ sao?”
“Ừm.” Quan Tam có chút ỉu xìu chán nản, so sánh thịt và mỳ tôm trong bụng, năng lượng sinh ra đúng là khác biệt.

“Vậy bọn họ tại sao lại không giống yêu quái…Không đúng.

Ý em là so với trong tưởng tượng…!không phải.

so với trong sách đều không giống.

Đám yêu của chị tại sao ngoại hình đều…!đều…” mấy chữ lung ta lung tung này, Hứa Già rốt cục không nói thẳng ra.

Ý tứ nàng rõ ràng, Quan Tam làm sao không đoán ra được.

“Em nhìn đám yêu quái đó cho là ưa nhìn.

Em cũng không ngẫm lại xem.

Đám hổ, sói, hồ ly đó nhìn đẹp mắt thật sao? Em không biết mỗi người có quan niệm về gái đẹp khác nhau sao? Khuôn mặt như em thì đúng ra rất dễ nhìn, nhưng với khuôn mặt con hổ kia…!tôi không muốn bị đánh đâu.”
“Ý tứ người ta không phải như vậy.

Chỉ là yêu quái không phải biết biến hình sao, sao bọn họ không biến hình nhìn đẹp mắt chút?”
Bàn tay nhỏ của Hứa Già vẽ vòng tròn ở trước ngực Quan Tam, trong lòng Quan Tam ngứa ngáy không nhịn được, nắm chặt bàn tay nhỏ kia, tỉnh táo thần trí nói: “Động vật ấy mà, toàn lười biếng cả.

Nếu như người cũng giống động vật, ăn rồi ngủ, ngủ rồi lại ăn thì thế giới đã sớm hòa bình rồi, làm sao còn có chiến tranh chứ?”
Lười biếng sao? Đáp án này khiến Hứa Già suýt không nhịn được lên cơn động kinh, nàng nhất quyết đổi chủ đề.

“Vậy bọn họ làm gì? Dường như đều có công việc cả.”
“Không có việc làm, bọn họ sao mua được thịt? Bọn họ đều hơn mấy nghìn tuổi, không ăn sao có thể sống đến giờ? Lang Uy là tài xế lái xe chở lãnh đạo, Hồ Xuân Phương là chủ tiệm tạp hóa nhỏ, Hoa Nam bán thịt.” Quan Tam không kiên nhẫn ấn ấn nút điều khiển từ xa, phụ nữ khi tò mò thật vô cùng khổ sở, thế nhưng bây giờ là thời điểm có thể động thủ sao?
Hứa Già lại chấn kinh, nghề nghiệp của yêu quái sao lại thấp kém như vậy? Nhưng nàng kinh hãi nhất chính là nghề nghiệp của Hoa Nam.

“Chị ấy? Ngoại hình của chị ấy…!mà cũng có người mua sao?”
Ở khu phố đèn đỏ, dáng người Hoa Nam như vậy cũng có thể kiếm ăn được sao?
Quan Tam nhất thời không kịp phản ứng, thuận mồm nói: “Chị ta làm ăn rất tốt, nếu không thì đã sớm đói chết rồi.”
“Chị ấy bán…!là nam hay nữ vậy?” Hứa Già hoàn toàn không tưởng tượng nổi.

Có người thật sự thích ngoại hình như Hoa Nam sao? Thực thú vị nhưng cũng rất khó hiểu.

“Gì chứ? Nam nữ già trẻ đều bán mà.” Quan Tam khó hiểu nói.

“Già trẻ đều bán sao? Trời ạ, chị ấy không bị cảnh sát sờ gáy đấy chứ?” Hứa Già cảm thấy đầu lưỡi mình sắp líu lại.

“Chị ta bán thịt ở chợ rất tốt, chi phí thuê mướn không ít, cũng không làm gì gây gổ, không ăn bớt cân thịt.

Cảnh sát bắt chị ta làm gì? Có chuyện thì cũng không đến lượt cảnh sát can thiệp, nhân viên quản lý chợ lo liệu là được rồi.

Em nghĩ đi đâu vậy?” Quan Tam dường như hơi hiểu ra.

“Thì ra là bán thịt heo à?” Hứa Già cảm thấy có chút xấu hổ.

“Chị ấy thật sự là hổ Hoa Nam sao?”
Phải, ai mà tưởng tượng được bà hổ vung con dao thái thịt, đứng giữa khu chợ mà rao bán thịt heo chứ?
“Đúng vậy, em nhìn thấy ngoại hình chị ta không giống hổ sao?” Quan Tam nhẫn nại kiềm chế.

“Vậy thì chị ấy…!bây giờ chỉ có một mình chị ấy là hổ Hoa Nam, chị ấy không cô đơn sao? Ý em là trước kia có một con hổ đực, hiện giờ, chị nói xem, có phải như bị mất đi một cái chân không?” Hứa Già không ngờ sẽ có ngày nàng tám chuyện về hổ cái như vậy.

“Mất một chân cái rắm.

Một núi không thể chứa hai hổ, với cả hổ không phân biệt đực cái.

Thời điểm tang lễ con hổ đực kia, Hoa Nam còn giả bộ thương tiếc đó, không hề để tâm một chút nào hết.

Chị ta không phải là con người, nên không thể giả vờ buồn khổ như người được, miệng đều ngoác đến mang tai.” Quan Tam còn khoa tay múa chân mô tả lại hành động của con hổ kia, biểu lộ khinh bỉ ra mặt.

“Còn làm tang lễ cho hổ nữa sao?” Tâm Hứa Già cao hứng, trước kia nàng theo đuổi sao trên trời đều chưa từng hiếu kỳ như vậy.

“Dù sao hắn cũng là công chức viên, cũng nên có quyền lợi.

Chỉ là làm màu chút thôi, mọi người vui chơi giải trí xong thì tản đi, làm sao có thể để mọi người than khóc chỉ vì một cái xác hổ được chứ.

Đừng nói nữa, đi ngủ sớm một chút đi.” Quan Tam nằm xuống đưa lưng về phía Hứa Già, cô vẫn quyết định nhịn một chút, tất cả vì mục đích “hạnh phúc” lâu dài sau này.

“Nói chuyện với em thêm một lúc nữa đi.” Hứa Già làm nũng, nghe thấy Quan Tam ngáy, đành phải xoay người đi ngủ.

Nhưng nàng làm sao mà ngủ được đây? Hôm nay được mở mang kiến thức, cứ lặp đi lặp lại trong đầu nàng không ngừng.

Yêu quái kiểu gì thế này? Có loại yêu quái như vậy sao? Nhưng đám yêu quái này cũng quá là….!
Chú thích:
[1] Phúc Kiến: Một tỉnh nằm ở ven biển đông nam của đại lục Trung Quốc.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.