Đô Thị Kỳ Tình Truyện

Chương 28


Đọc truyện Đô Thị Kỳ Tình Truyện FULL – Chương 28


Nam nhân văn minh sử xuất lưỡng kế, nữ nhân đanh đá đại náo tam địa.

Bên trong lớp học của đại học N, Hứa Già cùng Tống Nhã sửng sốt nhìn chằm chằm màn hình máy tính.

Tống Nhã quệt mồ hôi lạnh trên trán, nói: “Má ơi!! Có loại tự thiêu như thế này sao? Đám yêu quái đó không biết Trung Quốc ngày nay đã tiếp nhận rất nhiều ngày lễ phương Tây à? Trong đó có cả ngày Cá tháng Tư nữa.”
Trực giác của Hứa Già cảm thấy bất ổn, nàng giúp Quan Tam nói chuyện được với Vinh Chi Nghi.

Cứ tưởng rằng đám yêu quái nhờ Vinh Chi Nghi đối phó với Đoạn Cẩm Vinh, không ngờ lại sử dụng đến cách này, đây chẳng phải là bắn đại bác chỉ để diệt muỗi sao?
“Hôm nay là ngày Cá tháng Tư, tên ngu ngốc nào lại đăng video đúng lúc vậy chứ?” Nhìn lại video, người lửa thì khoan khoái nhảy nhót, một đám vô tâm bên dưới thì lại cắn dưa, vui vẻ tán gẫu, trong đó có cả Quan Tam.

Hứa Già thở dài.

“Đúng là thích rước rắc rối.”
Tống Nhã lại gần, chỉ tay ra phía sau, mờ ám nói: “Lại nữa rồi.”
Đoạn Thanh Ba mặc âu phục mỉm cười, tay cầm bó hoa hồng đứng ở ngoài cửa.

Buổi sáng sinh viên trong trường rất đông, nghị luận ầm ĩ.

Anh đã đến đây gây chú ý nhiều lần, nên sớm trở thành đề tài bàn tán khắp đại học N.

Trong mắt Hứa Già lóe lên tia chán ghét, nàng ghét nhất là những người đeo bám không ngừng, có điều hiện giờ nàng không có tâm tình mà đối phó với Đoạn Thanh Ba.

Nàng lo lắng, rất sợ Quan Tam nhất thời kích động mà lôi kéo bầy yêu gây náo loạn.

Trong tiệm mỳ, mấy con yêu quái ủ rũ cúi đầu.

Cẩu Đắc Thắng nghiêm mặt, nói với Quan Tam: “Lão Ô cùng Tiểu Ô bị bắt rồi, cô tính xem làm sao bây giờ?”
“Sao tự nhiên bị bắt vậy?” Quan Tam mơ hồ hỏi.

Hướng Tiểu Xảo than thở: “Cảnh sát nói bọn họ phát tán ngôn luận không có thực lên mạng, gây nhiễu loạn trật tự công cộng.

Còn nói kể cả có là ngày Cá tháng Tư cũng không cho phép làm như vậy, như thế là phạm pháp.

Mà Cá tháng Tư là cái gì vậy?”
Hùng Đại Phát mệt mỏi lắc đầu: “Trung Quốc thời nay xuất hiện không ít ngày lễ phương Tây, ngày quái lạ gì cũng có hết.”
“Giờ không phải lúc để nói những thứ này.

Lão Ô cùng Tiểu Ô vì chuyện của mọi người mà bị bắt, chúng ta không thể làm ngơ được.” Cơ Minh thỉnh cầu nhìn Quan Tam.

“Cái này…” Quan Tam vò đầu bứt tóc.

“Cảnh sát sao? Tôi chỉ biết mỗi đám Lý Thiếu Dị thôi, để tôi thử gọi điện hỏi xem.” Cô mở điện thoại di động, gọi rồi nói vài câu.

Một lúc sau, chuông điện thoại vang lên, Quan Tam nghe xong, hèn hạ nói: “Lý Thiếu Dị hỏi giúp tôi, nói rằng chuyện này không to cũng không nhỏ, chủ yếu là vì bên bất động sản đệ đơn tố cáo, cho rằng bọn họ vu khống.”
“Mẹ kiếp!! Vu khống sao? Cái đám kia đòi cưỡng chế tháo dỡ thì không ai thèm xử lý, chúng tôi đốt cương thi là thật mà.” Hùng Đại Phát cực kỳ không phục.

“Nếu không thì…!tìm một yêu quái có ngoại hình vạm vỡ, mỗi ngày đến trước cổng công ty ra oai đi.

Tôi sẽ đi tìm Vinh Chi Nghi, nhờ cô ta trực tiếp tự thiêu ngay tại công ty đó.” Quan Tam hùng hổ nói: “Mỗi người góp chút tiền, chuộc Lão Ô cùng Tiểu Ô ra đi.”
Đám yêu quái gật đầu, hoàn toàn đồng ý.

Bọn họ vừa mới đi khỏi, Hứa Già đã thở hồng hộc chạy vào, nàng đặt bản photo lên bàn, chỉ tay vào bức ảnh phía trên, dở khóc dở cười nói: “Làm gì có người tự thiêu như thế? Chị nghĩ đây là thi đấu thể thao à? Chết cũng chẳng ra chết nữa.

Nhìn lại biểu hiện của mọi người đi, người ta chết thì phải lộ vẻ đau lòng, bọn chị thì vui vẻ…!lại còn cắn hạt dưa tán gẫu nữa chứ! Ngu ngốc đến mức không biết hôm nay là ngày Cá tháng Tư, bọn chị cư nhiên phát tán vào đúng ngày này.

Kể cả có nói là thật thì cũng chẳng ai tin đâu.”
Quan Tam biện minh: “Bọn họ sống được một thời gian dài…!trước đây ở Trung Quốc đều không có những ngày lễ linh tinh như vậy, nào biết được chứ?”
“Chị…” Từ đầu tiên vừa thốt ra, đột nhiên Hứa Già cảm thấy dạ dày khó chịu, nàng nôn khan vài tiếng.

“Lại thấy khó chịu à?” Quan Tam vội vàng đỡ nàng.

“Em không quan tâm đến sức khỏe, vậy mà còn muốn thi đợt hai sao?”
“Em không sao.

Vừa nãy chạy hơi vội nên mới buồn nôn thôi.” Hứa Già yếu ớt căn dặn.

“Chị đừng có gây chuyện đó.”
“Yên tâm đi, để tôi đưa em về nhà.” Quan Tam đỡ Hứa Già về nhà, hoàn toàn không để ý đến một chiếc xe con màu đen đỗ cách đó không xa.

Trong xe, bó hoa tươi đã bị Đoạn Thanh Ba bóp nát, anh phẫn hận đến phiên giang đảo hải.

Ngay trước mặt nhiều người như vậy mà Lam Hinh đều không thèm liếc anh lấy một lần, không chút phản ứng bỏ đi.

Mặc kệ anh gọi lại, hết lời ngon ngọt nhưng vẫn không hề nhận được một câu đáp lại.

Rõ ràng anh là mối tình đầu, vậy mà sao nàng có thể nhẫn tâm như vậy? Lẽ nào nàng không hề có chút hoài niệm nào với tình đầu sao? Lẽ nào nàng thật sự yêu cái đứa con gái thấp hèn kia? Hay là bị cái đứa con gái đó bắt được nhược điểm gì? Đoạn Thanh Ba quay mặt, đạp ga quay về công ty.

Ngày hôm sau, Quan Tam nhờ Mao Thuận trông tiệm thay cô, dẫn đầu băng nhóm yêu quái Hung Thần Ác Sát đến công ty bất động sản Vĩnh Hằng, giơ cao biểu ngữ đại náo ầm ĩ trước cổng tòa cao ốc.

“Tại sao không báo cảnh sát?” Đoạn Cẩm Vinh tức giận đập bàn trong văn phòng.

“Còn có pháp luật hay không hả? Rõ ràng chúng ta đã chuẩn bị hết toàn bộ thủ tục rồi, bọn chúng vi phạm pháp luật mà vẫn còn chạy đến đây gây náo loạn à? Cảnh sát tại sao không đến hả?”
Thư ký đứng bên cạnh sợ hãi trong lòng, nói: “Cảnh sát nói là bọn họ không quan tâm mấy chuyện gây gổ đó, bảo chúng ta tự mình giải quyết, trừ phi có nguy hiểm thì họ mới tới.

Còn nói là xã hội hòa bình rồi, cứ ra ngoài suốt thì không hay, có gì thì nên ngồi xuống bình tĩnh mà giải quyết.”
Đoạn Cẩm Vinh tức muốn nổ phổi, nói: “Tôi là công dân Trung Quốc lương thiện, tuân thủ luật pháp, nộp thuế nhiều như vậy mà bọn họ cư nhiên không bảo vệ tôi à? Rõ ràng là thấy đám lưu manh đó hung hãn quá nên không dám đến thì có.” Đúng lúc Đoạn Thanh Ba đi vào, Đoạn Cẩm Vinh trút giận vào con trai, quở mắng: “Vẫn không theo đuổi được Lam Hinh sao? Mày bị làm sao vậy? Hiện giờ công ty đang hao hụt tài chính nghiêm trọng, tao vốn định đợi mày có được Lam Hinh rồi thì định mở miệng vay tiền.

Ai dà…!Thằng vô dụng!”
Đoạn Thanh Ba cười nham hiểm, nói: “Ba à, con có kế này.

Con sẽ đi tìm Lam Hầu Thành.” Đoạn Cẩm Vinh kinh ngạc, ông vẫn luôn nghĩ rằng con trai ông quá nhu nhược, không thích hợp để sinh tồn trên thương trường, sao hôm nay đột nhiên đổi tính? Xem ra phụ nữ có đôi lúc vẫn rất hữu dụng.

Đoạn Thanh Ba quả thật đang rất nóng nảy.

Hôm nay anh đến công ty thì nhìn thấy người dẫn đầu đến gây chuyện là Quan Tam, hận đến nghiến răng nghiến lợi, trong lòng nổi lên vài kế sách thâm hiểm.

Cô khiến tôi mất vợ, còn dẫn người đến náo loạn công ty tôi, nhất định tôi phải khiến cô sống không bằng chết.

Mấy ngày nay tâm trạng Lam Hầu Thành luôn bất an, không biết Vinh Chi Nghi định giở trò gì, vẫn án binh bất động.


Nhược điểm lớn nhất của ông, thậm chí đến cả vợ mình cũng giấu diếm.

Bí mật đó không biết bị cái đứa con gái kia giấu ở nơi nào Nhược điểm đó tựa như bom nguyên tử treo trên đỉnh đầu ông, có thể phát nổ bất cứ lúc nào, khiến ông trắng tay.

Đoạn Thanh Ba xuất hiện, cắt đứt mạch suy nghĩ của ông.

“Thanh Ba đến đấy à?” Ông biết rõ còn hỏi.

“Mấy ngày nay bận quá nên không có thời gian đến thăm chú và dì.” Đoạn Thanh Ba vẫn giữ thái độ nho nhã.

“Ai dà…!Các anh đều có tiền đồ, không như Lam Hinh, thật sự là khiến cho tôi và dì anh thất vọng rồi.” Lam Hầu Thành dĩ nhiên đã biết tình cảnh của Đoạn Cẩm Vinh.

Ông sợ Đoạn Thanh Ba đến để vay tiền, nên cố ý chuyển chủ đề hướng về con gái mình.

Đoạn Thanh Ba thuận theo ý tứ, nói: “Chú đừng nóng giận, Lam Hinh còn trẻ, nên có thể hiểu được tại sao cô ấy bốc đồng như vậy.” Anh hoàn toàn quên luôn cả tuổi tác của mình.

“Anh đừng nói đỡ dùm nó nữa.

Con bé đó hận cha mẹ chúng tôi không quan tâm đến nó, nên mới cố ý trả thù.

Thanh Ba à, anh cũng biết rồi đấy.

Lúc đó con bé gặp chuyện như vậy, ngoại trừ đưa nó vào trại thương điên thì chúng tôi còn biết làm gì khác? Con bé sao không chịu hiểu cho cha mẹ nó chứ? Mặc dù có oán hận thì cũng không nên lấy bản thân ra làm trò đùa, cho rằng nó với cái người phụ nữ kia có gì đó với nhau.

Tôi và dì anh đã khuyên bao lần, nhưng nó vẫn không nghe.

Vì chuyện đó mà mỗi đêm tôi đều không ngủ được.” Vẻ thống khổ hiện lên trên khuôn mặt Lam Hầu Thành, cho thấy ông là một người cha rất thương con.

“Tôi vẫn luôn coi anh là con trai mình, nên mới thộ lộ hết nỗi lòng cho anh nghe.”
Những lời này đích xác đúng với ý nguyện của Đoạn Thanh Ba.

“Cháu biết chú vẫn luôn đối xử tốt với cháu.

Chuyện của Lam Hinh cứ yên tâm để cháu lo.

Nhất định cháu sẽ mang cô ấy lành lặn trở về với chú.” Sau đó anh nói vài câu khách sáo, rồi đứng dậy rời đi.

Chốc sau, Trang Trọng đi vào, hỏi: “Nhà họ Đoạn đến tìm ông vay tiền sao?”
“Ban đầu tôi cũng nghĩ vậy, không ngờ thằng nhóc đó chỉ đến vì con gái chúng ta.

Thật sự là bất kham đại dụng*.

Tình hình công ty tồi tệ đến mức đó, vậy mà nó chỉ quan tâm mỗi chuyện nhi nữ tình trường.

Dù cho sau này con bé có quay về, tôi cũng sẽ không đồng ý gả con bé cho nó.” Lam Hầu Thành khinh bỉ nói.

*Không thể trọng dụng.

“Vì con gái? Ông vẫn để yên à? Chẳng may thằng bé gây bất lợi cho con gái chúng ta thì sao?” Trang Trọng trách cứ.

“Sao ông cứ ngăn cản, không cho tôi tìm con bé suốt mấy ngày nay vậy?”
“Nó sẽ không làm thế đâu.

Vì tôi vẫn còn đang ở đây, tôi đoán thằng bé đó sẽ hạ thủ với Quan Tam.” Lam Hầu Thành đã tính trước.

“Vài ngày trước người theo dõi Vinh Chi Nghi báo cáo lại, Quan Tam và con gái chúng ta dường như có quen biết với Vinh Chi Nghi.

Đúng lúc chúng ta sẽ mượn tay Đoạn Thanh Ba thử nghiệm hai đứa kia.

Bà đó, cố gắng chịu đựng thêm hai ngày nữa đi.

Chờ đến khi tôi tra ra được ý đồ của Vinh Chi Nghi rồi bà gặp con bé cũng không muộn.

Tôi sợ Vinh Chi Nghi lợi dụng con bé để gài bẫy chúng ta.” Dù cho Trang Trọng có muốn gặp con đến đâu, bà cũng chỉ có thể lấy đại cục làm trọng.

Tối đó, Đoạn Thanh Ba lấy danh nghĩa của cha mình, mời phó thị trưởng Toàn đi ăn.

Phó trị trưởng Toàn vẫn còn nhớ vụ cầm tiền nhưng không hoàn thành nhiệm vụ lần trước kia, hơi hổ thẹn nên cũng vui vẻ đồng ý, hóa ra chỉ là nhờ một việc nhỏ như hạt đậu.

Lão đây có nhiều chuyện phải giải quyết, tưởng rằng có thời gian rảnh chắc? Cư nhiên yêu cầu tôi lạm dụng chức quyền, ép buộc đóng cửa một tiệm mỳ nhỏ bé sao? Chả lẽ quyền lực của tôi thảm bại đến mức đó? Ban đầu phó thị trưởng Toàn không hài lòng, nhưng vừa nghe Đoạn Thanh Ba nói có quan hệ với Lam Hầu Thành – phú thương của thành phố A thì lập tức thay đổi sắc mặt.

Ông mỉm cười, gọi vào một số điện thoại, ra vẻ kiểu cách nói vài câu, sau đó mới từ tốn nói với Đoạn Thanh Ba: “Thanh tra cục an toàn thực phẩm – cục trưởng Tôn sẽ lo liệu, ông ta đã nhận vụ này rồi.

Lúc nào anh mời tổng giám đốc Lam ăn cơm, nhớ nhắc đến tôi nhé.” Đoạn Thanh Ba cười đồng ý.

Không thể không nói, có chỉ thị của lãnh đạo thì hiệu suất làm việc rất cao.

Ngày hôm sau, Quan Tam lại dẫn đoàn yêu quái đến ra oai thì nhận được cuộc gọi từ Mao Thuận, nói rằng tiệm mỳ không hợp vệ sinh nên bị buộc phải đóng cửa.

Quan Tam nói lời tạm biệt với bầy yêu, vội vã chạy về, Mao Thuận đứng đợi cô.

“Có chuyện gì vậy?”
“Không biết, đang yên đang lành…!Đột nhiên có thanh tra đến tiệm mỳ, không thèm kiểm tra đã đòi đóng cửa rồi.” Mao Thuận cũng nghi hoặc.

“Tôi sẽ đến cục thanh tra.” Quan Tam nổi giận.

Mao Thuận không những ngăn cản lại còn thêm dầu vào lửa.

“Tôi và cô lập nhóm, chúng ta cùng đi tẩn gã một trận.”
“Không cần! Cô ở nhà với Linh Ngọc đi.” Quan Tam chạy vọt đi.

Trong cục thanh tra có rất nhiều nhân viên, hơn nữa đều là những nhân viên chức vụ không quan trọng, bảo vệ trông cửa cũng không nghiêm, nên cô dễ dàng vào được bên trong.

Cô liên tục hỏi người quản lý ở đâu, những người khác thấy cô không đến để xin việc.

Liền bộc lộ bộ dạng nhát gan lẫn đạo đức giả, cho rằng Quan Tam là người nhà cục trưởng nên chỉ đường cho cô.

Quý ngài cục trưởng Tôn cũng thật sự đen đủi.


Hôm nay ông có hẹn với giới truyền thông để phỏng vấn về vấn đề an toàn thực phẩm, cho nên ông đã ăn mặc chỉnh tề, ngồi đợi trong văn phòng.

Đột nhiên một kẻ xa lạ xông vào, không nói không rằng đá ghế lật bàn, chỉ tay vào mũi ông mà chửi mắng.

Cuối câu, Quan Tam hung tợn nói: “Tôi nhớ mặt ông rồi đó! Có bản lãnh thì đừng ra ngoài cửa.

Bằng không tôi sẽ theo ông đến tận nhà.

Ông dám khiến tôi mất cơm ăn, tôi sẽ đến tận nhà ông ăn mỗi ngày.”
Ban đầu cục trưởng Tôn vẫn rất bình tĩnh, vừa nghe Quan Tam xưng tên thì chột dạ đứng dậy.

Ông không biết tại sao phó thị trưởng Toàn muốn gây khó dễ với một công dân nhỏ bé, nhưng ông cũng không dám trái lời, nên sáng sớm hôm nay đã phái người đến đóng cửa tiệm của Quan Tam.

Mặc dù có chột dạ, nhưng vẫn ra vẻ tôn nghiêm, nói: “Ai cho cô cả gan náo loạn ở đây hả? Gọi bảo vệ đến tống cổ cô ta ra ngoài!” Những nhân viên trong nghề đều luôn lục đục với nhau, trong lòng đám người vây quanh đều hiểu rõ, chỉ muốn xem náo nhiệt, đâu còn ai nghe ông nói.

Lúc này, điện thoại của ông vang lên, ông dự tính giới truyền thông sắp đến.

Nếu để lộ ra ngoài thì xong đời.

Cục trưởng Tôn sốt sắng đến mức toát cả mồ hôi, ông dọa: “Nếu cô mà không biến đi thì tôi sẽ báo cảnh sát đó.”
Quan Tam không chịu thua, nói: “Đúng lúc đấy.

Chúng ta cùng nhờ cảnh sát đến đánh giá chuyện này, vô duyên vô cớ đóng tiệm tôi, có còn là đạo lý không hả? Không phải ông nói tiệm tôi bẩn sao? Để tôi dẫn ông vào đấy xem bẩn chỗ nào?” Nói xong, cô nắm lấy cổ áo cục trưởng Tôn lôi ra ngoài.

Đúng lúc ký giả giới truyền thông đến nơi, chủ đề nóng như vậy sao dễ bỏ qua được.

Đôi mắt ký giả lóe sáng, nhìn như paparazi vậy, mọi người đều lặng lẽ chờ đợi tình hình.

Cục trưởng Tôn làm việc đã nhiều năm, nên biết lúc này không nên bối rối.

Ông từ tốn, nỗ lực trấn an quả bom trước mặt: “Thưa cô, xin đừng kích động! Nếu có chuyện gì cần phản ánh, cô cứ nói đi.

Chúng tôi sẽ giải quyết giúp cô.”
“Dĩ nhiên là kích động rồi!!” Quan Tam quay đầu hướng đám người đang xúm lại chung quanh, nói lớn: “Mọi người phân xử giúp tôi xem.

Sáng nay bọn họ đóng cửa tiệm mỳ của tôi mà không có lời giải thích, ngay cả lý do cũng không nói.

Tôi sống dựa vào nó để nuôi gia đình.

Làm sao mà không kích động chứ hả?”
“Chúng tôi cũng nhận được đơn tố cáo, cô phải hiểu cho chúng tôi…” Cục trưởng Tôn ra vẻ công chính liêm minh, bất đắc dĩ nói.

Quan Tam chống nạnh, trừng mắt nói: “Ai tố cáo? Gọi họ ra đối chất đi! Các ông không điều tra rõ ràng, vô cớ đóng cửa tiệm tôi mà được hả? Vậy tôi sẽ đi tố cáo với chính phủ thành phố, nói các ông làm ăn bẩn thỉu nhé? Có bản lĩnh thì đóng cửa xem nào? Ông muốn bức ép người dân chúng tôi đi chết phải không? Tôi nói ông nghe, tôi còn sống ngày nào thì ngày đó sẽ còn đến quấy rầy ông.”
“Cô yên tâm, tôi sẽ sớm nhờ người điều tra cho cô.” Cục trưởng Tôn muốn nhanh chóng đuổi Quan Tam đi, cố mềm giọng.

Quan Tam không chút nào để ý, nói: “Thôi đi! Mọi người còn lạ gì kiểu cách làm việc của các ông nữa.

Sớm sao? Hừ, sớm là bao lâu? Nửa năm hay một năm? Mẹ kiếp! Ông muốn cả nhà tôi ăn không khí để sống à? Ông thì thảnh thơi rung đùi ngồi trong văn phòng, tôi thì ôm bụng chịu đói chắc? Lập tức giải quyết ngay cho tôi! Bằng không tôi sẽ đến tòa thị chính gây náo loạn đấy.”
Ba chữ “tòa thị chính” này khiến cục trưởng Tôn hơi giật mình.

Dù sao phó thị trưởng Toàn cũng chỉ nhắn nhủ thôi, dứt khoát đẩy “bóng da” này trả lại cho họ, ai mà biết cô gái này có quan hệ gì với phó thị trưởng Toàn chứ.

Ông hèn nhát nghĩ, cười sáng lạn về phía giới truyền thông, nói: “Vấn đề công dân cần phải được giải quyết trước tiên, cho nên phiền mọi người chờ bên ngoài một chút nhé.” Ông nghiêm mặt lại, nói với đám người vây xem: “Mọi người về chỗ hết đi!” Sau đó lại ôn hòa nói với Quan Tam: “Đến đây, cô ngồi xuống đi.

Tôi muốn nghe cô nói cụ thể hơn.” Cuối cùng mới nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Xác định được không có người nghe trộm, cục trưởng Tôn thở chậm, thấp giọng nói: “Tôi thật sự không muốn gây thù với cô đâu, cô thấy đấy, căn bản tôi không quen biết gì cô.

Chẳng qua là do phó thị trưởng Toàn phó thác việc này cho tôi thôi.

Không rõ tại sao cô gây chuyện với ông ta, nhưng thấy cô tự tin như thế nên tôi cũng không muốn quản vụ này nữa.

Cô thấy vậy có được không? Tôi sẽ phái người mở tiệm cho cô ngay lập tức, còn cô tìm cách mà lấy lòng phó thị trưởng Toàn đi.

Nếu trong vòng ba ngày cô khiến phó thị trưởng Toàn gật đầu thì tôi sẽ không bao giờ làm phiền cô nữa.

Bằng không thì…cô biết rồi đấy.

Chúng tôi rất dễ tìm cớ để có thể dẹp bỏ một cửa tiệm nhỏ.” Ông tự cho là đúng, cho rằng Quan Tam có quen biết với người có quyền thế, nếu không thì sao lại gây chuyện với phó thị trưởng Toàn được.

Thời buổi này không thể nhìn mặt mà bắt hình dong, ông hiểu rất rõ đạo lý này.

Ai mà chẳng có mối quan hệ họ hàng dây mơ rễ má chứ.

Quan Tam lờ đờ đi ra, cô hoàn toàn không hiểu cái tên phó thị trưởng Toàn này là cái thứ gì nữa.

Đi chưa được vài bước, cô lại nhận được cuộc gọi từ Mao Thuận, nói tiệm mỳ được mở lại rồi.

Đầu óc cô lại càng thêm mơ hồ, quyết định đi gặp vị phó thị trưởng Toàn kia để hỏi cho ra nhẽ.

Kẻ ngốc đều rất can đảm, cứ thế mà hùng hổ xông thẳng vào tòa thị chính.

Nhưng tòa thị chính này không đơn giản như cục thanh tra, bảo vệ canh gác rất nghiêm mật, Quan Tam không vào được.

Đi qua đi lại hết vài vòng, rốt cục cô phát hiện được một cái nắp ống nước ngầm ở một nơi hẻo lánh.

Quan Tam nghĩ ra diệu kế, cô gọi điện cho Sở Bất Cụ.

Hiện giờ lão Thử rất sĩ diện, giọng điệu kiểu cách nói: “Tiểu Quan à, tôi đang rất bận.

Ừ…!để tôi nhờ cháu trai đến thay.”
Quan Tam nổi giận, vừa định mở miệng chửi rủa, Sở Bất Cụ đã cúp máy.

Quan Tam gọi lại thì báo tắt nguồn.


Không có cách nào khác đành đứng tại chỗ chờ đợi.

Không lâu sau, một cậu thiếu niên gầy gò, đầu nhọn mũi nhọn xuất hiện trước mặt Quan Tam, the thé nói: “Chú tôi bảo tôi đến đây.”
Quan Tam không khách sáo, nói: “Tôi muốn vào bên trong tòa thị chính theo đường ống ngầm, anh chỉ đường giúp tôi đi.”
Vị thiếu niên gật đầu, hóa thân thành một con chuột nhỏ, nói: “Theo tôi.”
Quan Tam cố sức chui vào, mò mẫm dọc theo vách tường hôi thối, dơ dáy không chịu nổi.

Rất nhanh, cô đã xâm nhập vào tòa thị chính.

Cô không quan tâm cả người bốc mùi, túm áo một người đi ngang qua mình, hỏi: “Phó thị trưởng Toàn ở đâu?”
Người qua đường nhìn thấy cái ống ngầm bị mở nắp, Quan Tam lại còn tự nhiên đi ra đi vào, cho rằng cô tìm phó thị trưởng Toàn có việc gấp.

Vì vậy cũng không cảnh giác, một tay bịt mũi, một tay chỉ chỉ vào tầng chót, nói: “Gian phòng thứ ba bên tay phải.”
Quan Tam biết bản thân hôi hám, nên cô đi bằng cửa thoát hiểm.

Leo thẳng một mạch lên tầng cao nhất, trực tiếp vào văn phòng phó thị trưởng Toàn.

Phó thị trưởng Toàn đang tập trung tinh thần chuẩn bị gặp gỡ lãnh đạo, chuyện này có thể liên quan đến quá trình thăng chức của ông.

Ông nhíu mày nhìn Quan Tam xông vào, nhất thời không lên tiếng, bởi vì chưa nắm rõ tình hình.

“Chính ông bảo người ta đóng cửa tiệm tôi đúng không?” Quan Tam nói một câu không đầu không đuôi.

Phó thị trưởng Toàn sửng sốt, ông đã quên đi chuyện nhỏ kia, tức giận nói: “Sao cô dám vào đây gây rối, còn nói linh tinh gì thế?”
Quan Tam phẫn nộ, chửi: “Mẹ kiếp! Ông mới nói linh tinh đó.

Cục trưởng thanh tra Tôn nói ông là người ra lệnh ép buộc tiệm tôi phải đóng cửa!”
Phó thị trưởng Toàn chợt ngộ ra, nói: “Hóa ra là chuyện cỏn con đó hả?” Đột nhiên ông hứng thú, hỏi: “Sao cô gây chuyện với Lam Hầu Thành vậy?”
Lam Hầu Thành? Cái tên này nghe quen quen.

Quan Tam vỗ gáy, nói: “Ông ấy là cha vợ tôi.”
Phó thị trưởng Toàn lập tức minh bạch.

Thì ra con gái nhà Lam gia và cô gái này có quan hệ bất chính.

Cũng không đúng, nếu so sánh với thực lực của Lam Hầu Thành thì sẽ dễ dàng trục xuất cô ta, sao lại tìm đến mình vậy? Lại còn mượn tay Đoạn Thanh Ba yêu cầu mình nữa chứ? Tình huống này liệu có ẩn tình gì không? Mặc dù đứa con gái kia có hơi khó ngửi, nhưng lại dễ dàng đi vào tòa thị chính thì chắc cũng có chút thực lực đấy.

Lẽ nào cô ta có mối quan hệ mập mờ với quan chức nào đó? Mình đúng là bất cẩn thật.

Tối qua uống quá nhiều, không chịu suy nghĩ đã vội đáp ứng.

Bây giờ đang là thời điểm mấu chốt để lên chức, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện.

“Tôi cũng không muốn quản chuyện gia đình nhà cô nữa.

Hiện giờ tôi có việc quan trọng phải làm, không có thời gian tán nhảm với cô đâu.” Ông gọi điện thoại cho cục trưởng Tôn, quay đầu nói với Quan Tam: “Việc này tôi sẽ không nhúng tay vào.

Cô có ân oán gì thì trực tiếp đi tìm Lam Hầu Thành đi.

Cô rời đây nhanh lên, thối chết tôi rồi.”
“Xì, ông nói tôi thối.

Nhưng mùi thi thể trên người ông còn thối hơn.” Quan Tam chửi mát, lại lờ đờ đi ra.

Chuyện gì thế này? Cha vợ muốn hãm hại mình sao? Không được! Cô nhất định phải xả được cơn giận này.

Lam Hầu Thành đang tham dự hội nghị.

Những vị khách mời bị Quan Tam đột nhiên xông vào gây rối khiến họ sợ ngây người.

Quan Tam chỉ tay vào mũi Lam Hầu Thành, chửi ầm lên: “Mẹ kiếp! Cha vợ à, cha cũng độc ác quá đấy, dám nhờ người đóng cửa tiệm của tôi.

Tôi với ông không thù không oán, cớ sao tìm cái tên phó thị trưởng hãm hại tôi hả?
Lam Hầu Thành giận đến run cả người: “Cô đừng có như con nít mà đùa giỡn ở đây!”
Quan Tam nhảy lên bàn, đứng thẳng người, chống nạnh, hùng hổ nói: “Mẹ nó! Tôi đùa giỡn đó, thì làm sao? Đừng tưởng rằng ông mạnh hơn tôi.

Tôi nói ông nghe, ông dùng tiền dùng quyền để đùa giỡn, tôi chỉ có cái mạng quèn vẫn cùng ông đùa giỡn đấy.

Dám khiến tôi không có cơm ăn thì mỗi ngày tôi sẽ đến đây đùa bỡn với ông.

Cùng lắm thì đồng quy vu tận!”
Toàn bộ nhân viên trong công ty chạy đến xem náo nhiệt, Lam Hầu Thành chưa bao giờ cảm thấy nhục nhã đến như vậy, môi ông run run nói không ra lời: “Cô…vô liêm sỉ…”
“Tôi vô liêm sỉ sao? Ông dám làm mà không dám chịu.

Tôi vừa mới đi gặp cái tên cục trưởng Tôn với phó thị trưởng Toàn kia.

Bọn họ thừa nhận ông ra lệnh cho họ đó.” Quan Tam giẫm mạnh lên bàn, vang lên tiếng “bộp bộp”, lớn giọng hét: “Nếu ông không phục tôi và con gái ông bên nhau thì tự mình khiêu chiến tôi đi, đừng có đứng sau lưng mà giở trò đánh lén.

Bằng không thì tôi sẽ không nể nang, không cần biết ông là cha vợ hay không thì tôi cũng vẫn thẳng tay đánh ông đó.”
Tất cả mọi người hiểu ra, biểu tình đa dạng mà nhìn vị tổng giám đốc Lam đáng kính kia.

Lam Hầu Thành bị kích động quá mức, hôn mê tại chỗ.

Mọi người xôn xao, cuối cùng phải gọi 120, đưa Lam Hầu Thành vào bệnh viện.

Nhân vật chính đã được đưa vào bệnh viện rồi, Quan Tam chỉ còn lại một mình, cô nhảy xuống đi về.

Trước khi về nhà, cô đi vòng đến tiệm mỳ để xem chút tình hình, nhìn thấy Mao Thuận đang chống lại năm tên côn đồ cầm gậy sắt.

Quan Tam đi vào, tiện tay khóa cửa lại, cô không nói một lời mà đi thẳng vào phòng bếp lôi ra một con dao phay, nhắm vào một tên đứng đầu mà bổ mạnh dao xuống.

Tên kia hoảng sợ, vô ý thức giơ gậy sắt lên đỡ đòn.

Lực dao quá mạnh khiến cánh tay gã tê dại.

Hảo hán không nhận thua thiệt trước mắt, gã quỳ gối, van xin: “Đại tỷ tha mạng! Có người bảo chúng tôi đến phá tiệm, nhưng chúng tôi chỉ ra oai thôi, chứ không thật sự phá đâu…”
“Không phải thật sự phá, mà là chưa kịp phá.

Bọn họ cũng mới tới thôi.” Mao Thuận sợ làm to chuyện.

“Bớt nói nhảm đi! Bồi thường tiền ngay!” Từ trưa đến giờ Quan Tam không có gì vào bụng, đói đến phát hỏa.

“Nhưng mà chúng tôi chưa đập hỏng cái gì mà…” Tên cầm đầu cãi lại.

“Bồi thường phí tổn thất tinh thần!” Quan Tam gõ đầu gã bằng sống dao, nói: “Nếu không thì ta đánh mi đến chết nhé.”
“Đưa…tôi sẽ đưa…” Tên cầm đầu oan ức đến phát khóc, chậm chạp rút tiền.

Quan Tam và Mao Thuận, một trước một sau kìm kẹp, lục soát khắp người gã.

Thu được một vạn đồng liền ăn chia ngay tại chỗ, nhét tiền vào túi.

Quan Tam đá tên cầm đầu ngã sấp mặt, nói: “Trình độ như vậy mà cũng đòi làm xã hội đen à? Biến!”
Một tên đàn em đau lòng, đỡ đại ca mình đi ra ngoài cửa, tên đàn em khác hỏi: “Tôn Ca à, làm sao bây giờ?”
Tôn Ca đỡ lưng, thống khổ nói: “Mấy ngày trước tấn công khu ổ chuột, tổn thất chiếm đa số, tiêu hết hơn phân nửa gia nghiệp nhà tao rồi.


Hiện giờ cả người lẫn tiền đều thiệt hại.

Ai dà…!dân chúng ngày nay quá hung hãn, không thể chọc vào.

Xem ra cái nghề xã hội đen này thật sự không có tương lai gì, đổi nghề đi thì hơn…”
Quan Tam không biết rằng cô vô tình giúp xã hội trừ đi một mối nguy hại, thuận tiện cứu vớt vài đứa trẻ vị thành niên sa ngã.

Có tiền, tâm tình cô lại tốt lên, hí hửng về nhà khoe khoang với vợ mình.

Dĩ nhiên cô biết bản thân rất hôi, nên vừa vào cửa liền vọt ngay vào phòng tắm rửa đến thơm tho sạch sẽ.

Sau đó mới ra ngoài, đặt tiền lên bàn, đắc ý nhìn Hứa Già đang nằm ở trên giường.

Hứa Già ngơ ngác nhìn một loạt hành động liên tiếp của Quan Tam, hỏi: “Sao lúc nãy chị hôi vậy? Tiền từ đâu ra thế? Không phải chị vừa mới đưa tiền lương rồi sao?”
Quan Tam xoa xoa cái bụng teo tóp của mình, vào phòng bếp lôi ra vài gói mỳ ăn liền, bưng bát ngồi lên ghế salon mà húp soàn soạt.

Vừa ăn vừa nói đầy vui vẻ.

Cuối cùng cô quơ quơ chiếc đũa, hưng phấn nói: “Nếu mấy tên côn đồ đó vài lần tới gây rối thì tốt quá, tôi sẽ sớm phát tài rồi.”
Hứa Già dở khóc dở cười, âm thầm kinh hãi.

Thật sự cha bắt đầu động thủ với Quan Tam sao? Không đúng, mục đích cha đến nơi này không hề tốt lành gì, nơi đây không phải địa bàn của ông.

Không có khả năng liều lĩnh mà yêu cầu phó thị trưởng Toàn đối phó với một Quan Tam nhỏ bé như vậy, dùng người như thế thì quá vô lý.

Hơn nữa, đã nhờ đến phó thị trưởng rồi thì tại sao lại còn sai côn đồ phá tiệm? Cứ như là có thâm cừu đại hận với Quan Tam vậy, cha sẽ không dùng những quỷ kế đơn giản như thế.

Quan Tam gây ầm ĩ suốt cả ngày vậy mà không bị truy cứu, là may mắn hay là có nội tình gì bên trong? Rốt cuộc là ai ám hại Quan Tam đây?
“Chị có hỏi cái tên côn đồ đó là ai sai khiến họ không?”
“Trừ ba em ra còn ai vào đây nữa? Lúc tôi ra ngoài thì hình như có nghe một tên đàn em gọi Tôn Ca.

Nghe quen quen? À đúng rồi…!Hùng Đại Phát có nói, cái bọn xã hội đen cưỡng chế tháo dỡ ấy tên Tôn Ca đó.” Quan tam lại vùi đầu ăn mỳ, không chú ý đến ánh mắt lạnh lùng của Hứa Già.

Hóa ra là Đoạn Thanh Ba!
“Phải rồi! Ba em kích động quá nên ngất xỉu, vào bệnh viện rồi.” Quan Tam húp nốt nước mỳ, chậm chạp nói ra.

“Cái gì?” Hứa Già xoay người xuống giường, Quan Tam cản nàng lại.

“Em đi đâu vậy?”
“Em phải vào bệnh viện gặp ba.” Dù gì ông cũng là cha ruột, nên Hứa Già vẫn rất lo lắng.

“Chúng ta không biết là bệnh viện nào, tìm đâu bây giờ? Không bằng em gọi điện hỏi mẹ em xem.”
Hứa Già trợn mắt liếc Quan Tam, gọi điện.

Sau khi bị mẹ trách mắng, biết được cha mình vẫn ổn.

Hứa Già ngồi lại trên giường, bắt đầu ưu phiền, nói: “Nếu như cha mẹ em không đồng ý hai ta bên nhau, thì tính sao bây giờ?”
“Cái gì mà sao bây giờ? Bọn họ không đồng ý thì kệ bọn họ, có gì mà sợ?”
“Chị thật là…!Nếu như bọn họ ép buộc chúng ta xa nhau thì sao?”
“Họ dám sao? Nếu muốn đánh lộn thì không sợ, bằng hữu của tôi đông lắm.”
“Sao em nói mãi mà chị không chịu hiểu nhỉ? Nếu như bọn họ nắm được nhược điểm chí mạng của chị để uy hiếp em, em không thể không rời đi, thì chúng ta làm sao đây?”
“Em ít nói nhảm đi! Có phải em muốn rời khỏi đây đúng không? Tôi không sợ chết, hơn nữa có câu đi chân trần không sợ mang giày.

Tôi thật muốn liều mạng đấy, xem ai sợ trước đấy?”
“Lùi một bước biển rộng trời cao, chị có hiểu không? Đôi khi xa nhau…”
“Em đừng có nói mấy lời vô dụng nữa, tôi nghe không hiểu đâu.

Nếu thật sự muốn sống chung, chết thì sẽ chết chung.

Nếu không muốn sống chung thì sớm biến đi.

Lùi cái gì mà lùi!”
“Chị…!Được được được…!vậy thì vĩnh viễn trói buộc cùng một chỗ!” Hứa Già tức giận quay lưng, không để ý đến Quan Tam nữa.

“Đáng lẽ phải vậy chứ.

Tôi ghét nhất là mấy đứa nhân vật chính trong phim ngôn tình, khóc sướt mướt nói: Ban đầu em muốn tốt cho anh nên mới rời khỏi anh.

Đúng là chó má! Nếu thật sự muốn tốt cho đối phương thì càng phải sống cùng nhau, em rời đi khiến người kia đau lòng.

Đấy chẳng phải là hại người đấy sao?” Quan Tam bĩu môi lầm bầm, đi vào phòng bếp rửa chén.

Hứa Già nhân lúc này gọi điện cho Đoạn Thanh Ba, nói: “Tôi cảnh cáo anh! Đừng để thiện cảm cuối cùng trong tôi dành cho anh mất sạch.

Bằng không đừng trách tôi trở mặt.” Nói xong nàng cúp máy, không đợi đối phương trả lời.

Đoạn Thanh Ba nắm chặt di động, hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Vì cái đứa con gái đó mà mối tình đầu của anh không hề nể mặt anh một chút nào.

Đang bừng bừng phẫn nộ, đúng lúc Tôn Ca gọi điện nói: “Tổng giám đốc Đoạn à, tôi không làm xã hội đen nữa.

Về sau ngài đừng tìm tôi.

Một vạn đồng đặt cọc kia coi như là phí rút lui nhé.

Bái bai.” Rồi cúp máy luôn.

Đoạn Thanh Ba vừa định đập bể điện thoại di động, tiếng chuông lại vang lên – là Lam Hầu Thành, ông khó chịu nói: “Cháu trai hiền đức của Đoạn gia à, những chuyện của Lam gia sau này không cần anh lo nữa.

Lam gia nhà chúng tôi và Đoạn gia nhà anh không có bất kỳ quan hệ gì nữa.” Lam Hầu Thành tức giận là có lý do.

Ông nghĩ tới nghĩ lui, tiểu dân Quan Tam dám lớn lối như vậy, không chừng là mưu kế của Vinh Chi Nghi.

Ông không ngờ được là Đoạn Thanh Ba biết cách vận dụng quyền lực từ chính phủ, với cả ông cũng không muốn có liên hệ gì với quan trường ở thành phố N ngay lúc này, một khi đám quan chức đó nhúng tay vào, muốn rút lui sẽ rất phiền phức.

Ông đã nhận được ám báo, hiện giờ phó thị trưởng Toàn của thành phố N đã bị cấp trên để mắt đến, nếu ông có liên quan với bọn họ thì chẳng phải là tự rơi vào hố lửa sao? Không chừng là cái bẫy của Vinh Chi Nghi.

Cẩn thận chút vẫn tốt hơn.

Cuộc gọi kia khiến Đoạn Thanh Ba tỉnh táo lại.

Lam Hầu Thành cũng không muốn chọc tức Quan Tam, chuyện quái gì đang xảy ra vậy? Xem ra anh cần phải suy tính lại thật kỹ.

Bên này Đoạn Thanh Ba nghĩ cách muốn khiến Quan Tam khổ sở, bên kia Quan Tam đã chuẩn bị xong biện pháp đối phó công ty anh.

Sáng sớm hôm nay cô đã dẫn theo vài yêu quái đi tìm Vinh Chi Nghi.

Vinh Chi Nghi nghe mọi người lại yêu cầu muốn đốt cô, trong lòng hận đến ngứa ngáy.

Các người còn dám tự mình tới cửa sao? Không phải chỉ vài người, tôi cân cả họ nhà các người luôn!
Suy nghĩ của tác giả:
Đừng nóng đừng nóng, từ từ sẽ đến!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.