Đô Thị Kỳ Tình Truyện

Chương 27


Đọc truyện Đô Thị Kỳ Tình Truyện FULL – Chương 27


Người khôn ranh đối mặt một trận đấu trí, đám yêu quái sắp đặt toàn bộ hài kịch.

Hứa Già ngửi thấy cả người Quan Tam tản ra mùi rượu nồng nặc, bước đi loạng choạng vào cửa.

Lập tức nộ khí vọt lên, lửa giận “đùng đùng” chỉ trích cô.

Hứa Già tức giận là có lý do, phỏng chừng phương thức lịch sự như gọi điện hay nhắn tin đều không có hiệu quả, Đoạn Thanh Ba tự mình xuất hiện quấy rầy Hứa Già, nàng tránh né đến phát bực.

Hơn nữa đợi cả nửa ngày cũng không thấy Quan Tam đến đón, gọi vào số di động thì lại báo tắt máy, khiến nàng kinh hồn bạt vía mà về nhà một mình vào buổi tối.

Đáng hận hơn là Quan Tam dám bỏ rơi nàng, cư nhiên chạy đi ăn mảnh.

Hứa Già lạnh lùng “hừ” một tiếng, nói: “Sao nào? Chị bắt đầu học thói như đàn ông, chiếm được người trong tay rồi nên không biết quý trọng à?”
Quan Tam chau mày ủ dột, không có tâm tình mà cãi lại, cô muốn nằm xuống giường, thả lỏng đầu óc một chút.

Ai ngờ cái mông còn chưa tại vị, lỗ tai đã bị Hứa Già nắm lại: “Chị vừa từ ngoài về, không thấy quần áo bẩn à? Đi tắm lẹ đi!!”
Quan Tam gục đầu, đi đến nằm cuộn người trên ghế salon, trực tiếp nhắm mắt nghỉ ngơi.

Hứa Già càng thêm tức giận: “Thái độ gì thế hả? Chị có biết em rất sợ phải về nhà một mình vào tối muộn không? Nếu chị không muốn sống cùng em thì nói sớm một câu đi, em sẽ không làm phiền chị nữa!”
“Không phải tôi đã nói với em rồi sao? Sống ở thành phố N này thì không sợ gặp nguy hiểm, lần trước chẳng phải em đã thử nghiệm rồi đấy thôi?” Quan Tam kéo Hứa Già vào lòng, để nàng ngồi lên đùi mình, buồn bã ỉu xìu nói: “Sao mà tôi không muốn sống chung với em được? Chứng nhận quyền sử dụng nhà đất, sổ hộ khẩu, thẻ ngân hàng, chứng minh thư…!em đều cầm hết rồi.

Em còn muốn tôi làm gì nữa?”
“Vậy thì chị cũng không nên để em về nhà một mình vào buổi tối, Huyết Sát vẫn chưa bắt được.

Nhờ người khác thì em vẫn lo lắng, nhất định phải là chị đến đón mới được.” Sắc mặt Hứa Già hơi dịu xuống, nàng thấy Quan Tam có chút ủ rũ, hỏi: “Sao vậy? Gần đây chị được ăn uống no đủ rất có tinh thần mà, hôm nay đụng phải cái gì kỳ quái à?”
“Ai dà…” Quan Tam hơi ngượng ngùng, lầm bầm lải nhải kể lại chuyện bốn yêu quái thỉnh cầu cô cho Hứa Già nghe.

“Em cảnh báo rồi mà chị không thèm nghe chút nào hết, vậy mà chuyện của người ngoài thì thoải mái đáp ứng.” Hứa Già bắt đầu chế nhạo, sau đó lại hung dữ chọc chọc gáy Quan Tam, nói: “Em đã nói là Vinh Chi Nghi không dễ chọc rồi.

Đám yêu quái đần độn đó không biết lai lịch của cô ta, chị vẫn không chịu hiểu sao? Chuyện bọn chị đỡ đẻ cho vợ cô ta, cô ta còn đang rất tức giận đấy, giờ chị lại còn đến tận cửa tìm xui xẻo.

Chị được lắm! Có can đảm đấy.”
“Cái này…!tôi chỉ muốn giúp một tay thôi, mọi người đều là bằng hữu của tôi mà…” Quan Tam biết vợ mình nói rất hợp lý, yếu ớt nói: “Với cả vợ cô ta sống lại rồi không phải sao?”
“Sống lại cái đầu chị!” Hứa Già tức đến nỗi véo tay cô, nói: “Hôm qua em đến trường gặp Điêu Vô Thủ, cô ta nói nhìn thấy cả nhà Vinh Chi Nghi tản bộ ở dưới lầu nhà cô ta, dáng vẻ Vu Hiểu như sống dở chết dở ấy.”
“Vậy…vậy…vậy cũng chỉ có thể trách Bao Viên, tôi có liên quan gì đâu? Kỳ thực tôi cũng uống say quá, nên…không suy nghĩ thấu đáo…” Rốt cục Quan Tam cũng chịu thành thật, mặt dày nói: “Em giúp tôi nghĩ biện pháp đi mà…!Em là vợ tôi, tôi không tìm em thì biết tìm ai bây giờ? Có mỗi đầu óc của em là hữu dụng nhất thôi.”
Hứa Già hài lòng, “hừ” một tiếng, nói: “Tinh tướng! Ngày mai chúng ta đến nhà Vinh Chi Nghi đi, chị phải phối hợp với em, tìm cách để cho em và Vu Hiểu ở một mình.”
“Được không đó?” Quan Tam không hiểu trong bụng Hứa Già có mưu tính gì.

“Nhược điểm của Vinh Chi Nghi chính là Vu Hiểu, chỉ cần công phá được Vu Hiểu thì…” Hứa Già nhướng mày.

“Hiểu chưa?”
Quan Tam mừng rỡ, cô ôm eo Hứa Già đung đưa, nói: “Vợ tôi đúng là thiên tài mà! A? Hình như gần đây em mập lên?”
Hứa Già bóp bóp eo, nói: “Em cũng biết, dường như có chút thịt.

Thế nào? Chị không thích sao?”
“Sao lại nói thế? Nuôi vợ béo tốt là thành tựu lớn nhất của tôi đó.

Có điều phải cởi hết ra mới thấy thịt ở thắt lưng được.” Quan Tam định luồn tay vào vạt áo Hứa Già.

Không được thân mật suốt một thời gian, Hứa Già cũng có ý thức về phương diện này, nàng chỉ tay vào phòng tắm, nói: “Đi tắm trước đi.”
Đợi đến khi Quan Tam sung sướng đi ra, Hứa Già đã ngủ say, mặc kệ cô kêu gào thế nào nhưng vẫn không chịu tỉnh lại.

“Sao vậy trời? Tự nhiên ngủ như heo vậy? Tôi mới đi có vài phút thôi mà…” Quan Tam thất vọng nằm xuống.

Mặc dù có chuẩn bị tâm lý, nhưng lúc nhìn thấy Vu Hiểu, đôi vợ chồng son vẫn bị dọa sợ đến giật mình.

Dáng vẻ đơn bạc đầy bệnh tật, dường như chỉ cần gió thổi cái là có thể bay mất.

Vinh Chi Nghi dắt theo Vu Hiểu cùng em bé tản bộ ở vườn hoa dưới lầu.

Từ sau cái ngày Vu Hiểu tỉnh lại, thái độ đối với Vinh Chi Nghi vẫn lạnh nhạt, mặc cho cô ra sức nịnh nọt nhưng vẫn không ăn thua.

Hứa Già cùng Quan Tam đến khiến trong lòng cô rất vui vẻ.

Đương nhiên cô biết hai người này là vô sự bất đăng Tam Bảo Điện*, thế nhưng cô cũng muốn lợi dụng họ để cải thiện tốt mối quan hệ với bà xã mình.

*Không đến mà không có lý do.

Cuối tháng ba là thời điểm đầu xuân, bốn người ngồi trong vườn hoa tán gẫu xã giao.

Hứa Già vốn định khen em bé, nhưng hiện giờ lại không tìm được từ nào thích hợp để khen ngợi đứa bé cực kỳ xấu xí kia, nàng đành cười giượng, nói: “Đôi mắt em bé này tốt thật.” Đúng vậy! Con ngươi ướt át của tiểu cương thi đang tò mò nhìn Hứa Già, nhưng lúc nhìn Quan Tam thì lập tức nhe nanh, ra oai với cô.

Trong lòng Quan Tam rất muốn khinh thường.

Nhãi ranh xấu xí này dám hung dữ với ta sao? Nếu có thể thì ta đã nhổ sạch răng nhóc lâu rồi.

Nhưng vì có việc cần được giúp đỡ, nên cô đành ra vẻ thích thú, nói: “Nhìn rất hoạt bát!”

Vinh Chi Nghi vốn định mở miệng châm chọc vài câu, lại nhìn thấy Vu Hiểu cùng Hứa Già trò chuyện khá ăn ý nên thôi.

Hàn huyên được một lúc, Hứa Già nháy mắt với Quan Tam, đứng dậy thân thiết kéo Vu Hiểu, nói: “Phong cảnh vườn hoa ở nơi này rất tuyệt, không hổ danh là khu dân cư dành cho nhà giàu.

Lại còn có cả một khu rừng nhỏ nữa.

Vu Hiểu tỷ theo em qua bên đó chơi chút đi, ngồi mãi cũng đau lưng lắm.” Không đợi Vu Hiểu đồng ý, Hứa Già đã trực tiếp lôi kéo nàng, Vu Hiểu tốt tính nên cũng cười đi theo.

Quan Tam nhìn chằm chằm Vinh Chi Nghi, rất sợ cô ngăn cản, ai ngờ Vinh Chi Nghi vẫn im lặng.

Vinh Chi Nghi thờ ơ lạnh nhạt, nghĩ thầm.

Cô muốn tấn công Vu Hiểu, chẳng lẽ tôi không thể tấn công Quan Tam? Chúng ta cùng chờ xem.

“Vu Hiểu tỷ này, mấy ngày nay tỉnh lại cảm thấy thế nào?” Hứa Già nghĩ ngợi nói.

“Cám ơn các cô, tôi đã nghe cô ấy kể lại rồi.” Giọng nói của Vu Hiểu nghe khá nhu nhược.

“Tốt quá! Trước đây Vinh Chi Nghi đã kể cho chúng em nghe chuyện giữa hai chị, tất cả mọi người đều cảm động đến phát khóc.

Về sau chúng ta có thêm bằng hữu, Vu Hiểu tỷ cần phải thường xuyên đến nhà chúng em chơi đấy.

Em sẽ để lại số điện thoại di động cho chị nhé.” Hứa Già tỉ mỉ quan sát biểu tình của Vu Hiểu.

“Cám ơn em, tôi biết rồi.” Vu Hiểu ghi nhớ lại số điện thoại của Hứa Già, hơi bất an nói: “Em không sợ tôi sao? Tôi đã từng là người chết đó.”
Hứa Già nở nụ cười, nói: “Vu Hiểu tỷ à, chị không biết đâu.

Những chuyện kỳ quái trong thành phố N đặc biệt nhiều, hồi em mới tới…” Hứa Già kể lại những trải nghiệm của mình, lượm lặt những chi tiết hài hước cho Vu Hiểu nghe, Vu Hiểu cười không ngừng, ngay cả em bé cũng nhếch miệng như đang cười.

Thăm dò quan sát được một lúc, trong lòng Hứa Già xác định được Vu Hiểu là một cô gái hiền lành.

Hứa Già phát động tâm nhãn, nói: “Vu Hiểu tỷ à, chị và Vinh Chi Nghi dường như…” Nàng muốn nói lại thôi, tin chắc Vu Hiểu nhìn ra được ý tứ của mình.

Vu Hiểu buồn bã, nói: “Tôi vốn nghĩ rằng mình sẽ phải chết, ai ngờ được sống lại.

Nhưng ngay cả tôi cũng cảm thấy cái thân thể này yếu đuối đến mức không ra gì cả.

Cô ấy vì tôi mà thành cương thi, sau này không biết sẽ gặp nguy hiểm gì thì chỉ làm liên lụy đến cô ấy thôi.

Tôi…”
Ai dà, đến tận bây giờ cũng không rõ tại sao Vinh Chi Nghi biến thành cương thi.

Hứa Già âm thầm thương hại, có lẽ chỉ có người con gái phải trả giá mọi thứ mới có thể đi vào lòng Vinh Chi Nghi được.

“Vu Hiểu tỷ à, yêu một người thì phải biết cách quấy rầy người đó, nếu không thì làm sao mà thể hiện được tình yêu chứ? Như này gọi là Chu Du đánh Hoàng Cái*.

Ai dà…” Hứa Già giả vờ thương tâm.

“Mỗi nhà đều có nỗi khổ riêng, các bằng hữu của Quan Tam đang phải đối mặt với cưỡng chế tháo dỡ, nên muốn tìm Vinh Chi Nghi nhờ hỗ trợ…”
*Trong Tam Quốc diễn nghĩa: Chu Du và Hoàng Cái giả vờ cãi nhau, dùng chiêu Khổ Nhục Kế để lừa Tào Tháo, nhằm mục đích đánh bại quân Tào.

“Có chuyện gì vậy?” Vu Hiểu từ xưa tới nay đều nhiệt tình.

Hứa Già thấy Vu Hiểu mắc câu, nàng liếc nhìn Vinh Chi Nghi và Quan Tam đang ngồi cách đó không xa, liền kể hết mọi chuyện tiền căn hậu quả.

Hành động của nàng đều bị Vinh Chi Nghi nhìn thấy hết.

Vinh Chi Nghi nhìn Hứa Già, bắt đầu khơi mào khiêu khích Quan Tam: “Người quang minh chính đại không làm chuyện mờ ám.

Quan Tam cô đây không phải được vinh danh là người không sợ trời không sợ đất sao? Có chuyện gì mà không dám nói thẳng với tôi, để cho Hứa Già tìm đến vợ tôi vậy?”
“Cô đừng có khinh người, có gì mà không dám chứ?” Chỉ một câu nói mà Quan Tam đã mắc lừa, cô kể hết lại sự tình, cuối cùng nói: “Cô thẳng thắn trả lời đi, giúp hay không?”
Hừ! Muốn đối phó nhà họ Đoạn kia mà cần phải đốt tôi sao? Chẳng qua chỉ nói chuyện có vài lần, các cô khiến Vu Hiểu thành ra như vậy mà còn muốn nhờ tôi hỗ trợ? Mơ đi! Vinh Chi Nghi âm thầm cười nhạt, không nhanh không chậm nói: “Cô có biết bộ dạng Vu Hiểu bây giờ ra sao không?”
Quan Tam không ngờ Vinh Chi Nghi nói lảng sang chuyện khác, hơi sửng sốt rồi buột miệng hỏi: “Cái gì? Thành bộ dạng gì nữa đây?”
“Mấy ngày trước tôi đã bí mật mời người đến kiểm tra thân thể cô ấy.

Cô biết không? Người bình thường thì tế bào trong cơ thể sẽ không ngừng phát triển rồi chết đi, mà tế bào ung thư vẫn điên cuồng sinh trưởng.

Tế bào trong cơ thể Vu Hiểu mặc dù đều là sống, thế nhưng cũng sẽ không tiếp tục sinh trưởng rồi chết đi.

Cô ấy phải sống dựa vào các chất dinh dưỡng trong thức ăn đồ uống để duy trì tế bào tồn tại, mà tế bào ung thư căn bản lại không diệt được.

Nói cách khác, dù cho cô ấy bất tử nhưng bộ dáng vĩnh viễn đều gầy yếu như vậy…” Vinh Chi Nghi đen mặt.

“Vợ tôi cư nhiên bị các cô cứu thành như vậy.

Giỏi lắm!” Cô nghiến răng, cười đến đáng sợ.


Quan Tam hơi xấu hổ, bỗng chí khí hùng hồn đứng dậy, nói: “Cô không thể dùng y học mà so sánh với đạo thuật được.

Có thể sống được là tốt lắm rồi.

Không chừng sau này đạo pháp Bao Viên cao cường, biết đâu sẽ cải thiện được cô ấy.

Cương thi không thể ra nắng, lại còn phải hút máu để sống.

Cô nhìn lại mình xem, cô ăn thi đan, vợ cô là nửa cương thi.

Có khác gì con người đâu, như vậy là rất tốt rồi.

Về sau có cô bảo vệ cô ấy là được, không phải sao?”
Mí mắt Vinh Chi Nghi giật giật, hiện giờ cứ nghe đến cái tên Bao Viên là thành thói quen, cả mắt lẫn da đều giật lên.

Sắc mặt cô nhìn càng khó coi hơn, định nói gì thì đột nhiên đứng dậy, lo lắng nhìn khắp tứ phía: “Vu Hiểu đâu? Hứa Già đưa cô ấy đi đâu vậy?”
“Cô gấp cái gì? Có Hứa Già ở đây rồi còn lo gì.” Quan Tam phi thường đắc ý.

“Tất cả yêu quái thành phố này đều là bằng hữu của tôi, chỉ cần Hứa Già hô cứu là đám bảo kê yêu quái sẽ tới cứu cô ấy.”
Vinh Chi Nghi hơi kích động, hỏi: “Thật sao?”
“Dĩ nhiên, không tin cô hỏi Hứa Già đi.

Có lần một gã cấp trên lừa em ấy vào khách sạn, em ấy hô cứu từ tầng hai bảy, bằng hữu cú mèo của tôi đã chạy tới cứu đó.” Quan Tam khoe khoang cực điểm.

Vinh Chi Nghi từ từ ngồi xuống, ngoài mặt mỉm cười nhưng trong lòng thì toan tính.

Vu Hiểu đều luôn cần được bảo vệ mọi lúc mọi nơi, cô muốn bảo đảm phải đạt mức vạn vô nhất thất*.

Nếu như cô và đám yêu quái đó có mối quan hệ tốt, có thể cam đoan được an toàn cho Vu Hiểu, cả nhà có thể an cư được ở thành phố N này.

Nếu trực tiếp đối phó Đoạn Cẩm Vinh thì liệu có thể chiếm được tình cảm với đám yêu quái kia không? Có khi nào chúng lại tưởng rằng chỉ là hai gian thương đang cạnh tranh nhau thôi? Nhưng bắt cô tự thiêu thì cũng quá mất danh dự.

Cô phải tính toán thật cẩn thận.

*Tuyệt đối không sai sót.

Chỉ sau chốc lát, Hứa Già cùng Vu Hiểu cười cười nói nói trở về.

Đã lâu Vinh Chi Nghi không nhìn thấy Vu Hiểu cười, tâm tình kích động.

Lần đầu tiên cô bộc lộ dáng vẻ nô tài trước mặt người ngoài, tự mình quét sạch bụi bẩn trên ghế gỗ, lót nệm dày rồi cẩn thận từng chút một đỡ Vu Hiểu ngồi xuống, chơi đùa với em bé.

Hứa Già thấy hết hành động của Vinh Chi Nghi, cân nhắc nói: “Nhóm bằng hữu của tôi muốn nhờ cô giúp một tay.

Không biết…”
Vinh Chi Nghi ngắt lời nàng, nhìn Vu Hiểu, nói: “Tôi đã nghe Quan Tam kể rồi.

Nhưng tôi mà đi vậy còn em thì sao đây? Tôi sợ.”
“Không có việc gì.

Hứa Già sẽ ở chung với cô ấy.” Quan Tam kéo Vinh Chi Nghi muốn đi.

Vinh Chi Nghi nén cơn giận muốn bùng phát, lại ngại Vu Hiểu đang ở phía trước.

Trong lòng Hứa Già nghi hoặc, không kịp suy nghĩ liền linh hoạt nói: “Tôi ở đây cùng Vu Hiểu nói chuyện, yên tâm đi.” Vu Hiểu cũng mỉm cười, nói: “Chị đi đi, em và Hứa Già sẽ cùng về nhà, không sao đâu.” Vinh Chi Nghi rất mong đợi câu nói này, chứng tỏ trong lòng Vu Hiểu có vị trí của cô.

Lúc đến bần yêu quật, Vinh Chi Nghi lập tức che lại mũi miệng, mùi thật khó ngửi.

Đám yêu quái đã nhận được điện thoại của Quan Tam, nhao nhao chạy ra đón, từng người đều nhe răng nhếch miệng mà cười, đến mức khiến Vinh Chi Nghi tê hết cả da đầu.

Hướng Tiểu Xảo vỗ vỗ vai Quan Tam, giơ ngón cái.

Quan Tam ưỡn bụng, nở mày nở mặt.

Hùng Đại Phát xoa tay, cười khó coi, hướng Vinh Chi Nghi nói: “Trước đây có một gã tên Tôn Ca phái người tới quấy rối, hiện giờ công ty bất động sản lại trực tiếp phái người tới cưỡng chế tháo dỡ ngay tại ban ngày.

Chúng tôi lấy đá chặn đường đi, khiến bọn họ không điều khiển xe cơ giới cỡ lớn vào được.

Hai bên cứ giằng co mãi, không biết khi nào mới kết thúc…”
Lão già họ Đoạn kia đúng là càng ngày càng vô vị, có thể nghĩ ra phương án ngu xuẩn như thế, đối phó với lão thật sự là dễ như trở bàn tay.

Vinh Chi Nghi ai oán nghĩ.


Nếu không phải vì Vu Hiểu, hà tất tôi phải làm vậy.

Đám yêu quái không biết cô nghĩ gì.

Cơ Minh thở dài nói: “Từ khi không có người nào chịu làm…!Vậy nên…!còn ai khác lo cho vấn đề yêu quái chúng tôi chứ?”
“Đúng vậy.

Chúng tôi đã thương lượng cả một đêm.

Quyết định nhờ Tiểu Ô cùng Lão Ô quay video gửi lên Internet, sau đó vào Weibo gì gì đó, trực tiếp truyền bá lên đó.” Cẩu Đắc Thắng chỉ vào hai người bên cạnh, hướng Vinh Chi Nghi nói: “Cô muốn chúng tôi đốt cô khi nào?”
Vinh Chi Nghi thầm khinh bỉ.

Đúng là yêu quái thô kệch, vậy mà cũng nói được.

Cô chưa kịp lên tiếng, Quan Tam đã xen vào: “Lập tức đốt đi.

Đám người đó mà không biết sớm thì sẽ còn đến nữa.”
“Được rồi.

Mỗi người đều có vị trí và trách nhiệm riêng, đã chuẩn bị xong.

Để tôi nói chút vai trò của cô.” Cẩu Đắc Thắng hướng Vinh Chi Nghi nói: “Chút nữa cô trèo lên nóc nhà, đợi đến lúc người ta đến đòi tháo dỡ, cô lập tức rưới dầu lên người rồi châm lửa.

Trong lúc đang cháy thì cô cần phải làm một loạt động tác có độ khó cao, thực hiện các bước là nhảy lên không trung lộn mèo 360 độ, sau đó lại lộn thêm 720 độ, rồi cong người lộn lại 900 độ, rồi trồng cây chuối bằng một tay các loại.

Quan trọng là phải gây chấn động lòng người đó!”
Khóe miệng Vinh Chi Nghi co quắp đến mức không nói nên lời.

Các người muốn đốt tôi hay muốn tôi làm tạp kỹ diễn xiếc vậy? Dựa vào đâu mà muốn chấn động lòng người chứ hả? Sao trên đời lại có loại yêu quái đần độn như vậy? Cô thật sự muốn kết bạn với chúng? Muốn nhờ chúng nó bảo vệ Vu Hiểu sao? Cô bắt đầu hối hận.

Có điều đã đâm lao thì phải theo lao thôi, đành nhắm mắt mà nhảy lên nóc nhà.

Cô không muốn gây thù oán với bầy yêu ngay lúc này.

“Dầu đâu?” Quan Tam đứng nhìn nửa ngày, hỏi.

“Ai dà, quên mua rồi.” Hướng Tiểu Xảo nói.

Quan Tam khó hiểu.

“Vậy chị nhanh đi mua đi, còn đứng đây làm gì?”
“Không có tiền, cô cho tôi mượn chút đi.” Hướng Tiểu Xảo tự nhiên đưa tay ra.

Quan Tam hít sâu, nói: “Tôi cũng đang rất nghèo.

Từ sau cái ngày vợ tôi lên làm quản gia, tôi đã cai thuốc rồi, rượu cũng không uống được bao nhiêu, tiền tiêu vặt ít đến thảm thương…” Cô lục lọi túi tiền, móc ra được vài tờ nhăn nhúm, nói: “Chỉ có mười đồng thôi…”
Hướng Tiểu Xảo giật lấy, nói: “Có còn hơn không.” Thân thể to mập nhanh nhẹn chạy ra.

Chớp mắt cô đã vác về một thùng dầu lớn.

Quan Tam càng phát hiện có gì đó không đúng, hỏi: “Không phải chị nói không có tiền sao? Sao có thể mua được nhiều dầu như vậy?”
“Một thùng này chỉ đáng giá mười đồng thôi.” Hướng Tiểu Xảo ném dầu vào Vinh Chi Nghi.

“Dầu gì mà bán được mười đồng vậy?” Quan Tam càng thêm nghi hoặc.

“Dầu cống đó mà.” Hướng Tiểu Xảo ung dung nói.

Quan Tam liên tục hít sâu, kéo Hướng Tiểu Xảo vào một góc, nói thầm: “Cái cương thi kia có bệnh sạch sẽ, tuyệt đối đừng nói đây là dầu cống đấy…!Tuyệt đối đừng nói đó…”
“Biết rồi biết rồi.” Hướng Tiểu Xảo sốt ruột, không để tâm đến lời Quan Tam nói.

Có ý gì chứ? Cô biết cương thi đều sinh sống ở những nơi âm u hẻo lánh, cực kỳ bẩn thỉu.

Vậy mà có bệnh sạch sẽ sao? Đúng là chuyện nực cười!
“Đến đây!! Cùng ăn hạt dưa nào.” Một con yêu quái không biết từ đâu ra giơ lên một túi hạt dưa cỡ lớn, chia cho mỗi người một ít.

Mọi người nhàn nhã cắn dưa, nhìn Vinh Chi Nghi.

Vinh Chi Nghi nổi điên rồi! Đám yêu quái này…có biết đạo lý đối nhân xử thế không vậy? Tôi thì đứng đây tự thiêu, các người lại ngồi cắn hạt dưa? Cô ước gì mình có thể phẩy tay bỏ đi, nhưng ước cũng chỉ là ước.

Vì Vu Hiểu nên đành nhẫn nhịn.

Người cưỡng chế phá dỡ đã đến, đám yêu bên dưới hô to: “Đốt đi! Đốt nhanh đi!!”
Vinh Chi Nghi không biết phải làm sao, đành bất chấp mọi thứ, nhấc thùng dầu lên rưới xuống.

Mùi dầu nồng đến gay mũi khiến cô muốn chửi thề, cắn răng châm lửa, nháy mắt một ngọn lửa lớn bùng lên.

Đám yêu quái Cẩu Đắc Thắng hô to: “Làm động tác nhanh lên! Để còn quay phim nữa.” Vinh Chi Nghi đáng thương lần đầu tiên thảm hại đến mức này.

Xa xa, Quan Tam cùng Hướng Tiểu Xảo đứng ở một bên, không ngừng nhổ xác hạt dưa, liên tục “tấm tắc” nói: “Không ngờ Vinh Chi Nghi lộn mèo…đến mức có thể tham dự được thế vận hội Olympia đó.

Chị nói xem nước ta nuôi nhiều vận động viên như thế, tốn công lại còn phí tiền, cuối cùng đa số toàn gian lận.

Tôi thấy…!cứ phái đi đám động vật các chị, cả cương thi dự thi…!Vừa tiết kiệm tiền lại còn giành được vinh quang cho nước nhà.”
Hướng Tiểu Xảo gật đầu, nói: “Tuy chúng tôi nghèo nhưng cũng là yêu quái Trung Quốc, nên cũng nguyện ý vì nước giành vinh quang.

Không đúng…Nếu người nước ngoài cũng phái đi yêu quái nước ngoài đến dự…!thì chẳng phải đây là cuộc thi dành cho động vật khắp thế giới à?”
Quan Tam phụ họa: “Có lý!” Hai “người” thoải mái tán gẫu.

Người cưỡng chế phá dỡ ở bên này thì sợ hãi, đã sớm chạy về báo lại cho Đoạn Cẩm Vinh.


Lăn qua lăn lại nhiều lần, Vinh Chi Nghi từ trong ra ngoài đều là “lửa” nhảy xuống, u ám nói: “Nhanh dập lửa cho tôi!”
“Tốt!” Hùng Đại Phát ra lệnh, một con yêu quái cầm bình chữa cháy chạy đến phun vào Vinh Chi Nghi, nhưng càng phun lửa càng mạnh lên.

“Mẹ kiếp! Đến cả bình chữa cháy cũng làm giả được.” Con yêu quái kia chửi rủa.

“Thôi đi! Chứ không phải các người ham rẻ hả?” Quan Tam chỉ trích.

“Bỏ đi, các người dùng pháp thuật hô mưa gọi gió đóng băng gì gì đó dập tắt lửa coi.”
Đám yêu quái đồng loạt gật đầu, vừa định thi triển pháp thuật, Vinh Chi Nghi thẫn thờ nói: “Trước tiên mang quần áo đến cho tôi đã, đồ mặc trên người cháy rụi hết rồi.”
Hướng Tiểu Xảo cầm một cái ga giường rách nát, nói: “Dùng tạm cái này để bọc đi.

Chúng tôi đều nghèo, quần áo không đẹp, sợ cô không thích mặc.”
Hiện giờ Vinh Chi Nghi không còn hơi sức mà nổi giận nữa, cô cứng ngắc gật đầu.

Sau khi trải qua một trận dầm mưa gió thổi, bị đông cứng thành đá rồi lại tan đi, Vinh Chi Nghi dùng cái ga giường đồng nát bọc người lại, được yêu quái dùng pháp thuật đưa về nhà cùng Quan Tam.

Chủ yếu là vì cô thực sự không có can đảm ra đường trong bộ dạng này.

Trước khi đi, đột nhiên cô nghĩ đến một chuyện, hỏi: “Các người đưa dầu gì cho tôi vậy?”
Quan Tam nháy mắt, Hướng Tiểu Xảo cũng không thèm nhìn, lanh mồm lanh miệng nói: “Dầu cống đó.”
Nháy mắt Vinh Chi Nghi biến thành người da đen, cô cố nén cơn buồn nôn, nổi giận đùng đùng nói lời tạm biệt bầy yêu.

Những đám yêu này không phân biệt tốt xấu, coi cô là người một nhà, hết sức phấn khởi mà vẫy tay chào tạm biệt.

Hứa Già đang cùng Vu Hiểu vui vẻ chuẩn bị nấu cơm trong bếp, nhìn thấy bộ dạng Vinh Chi Nghi như vậy suýt chút nữa bật cười.

Nàng không dám khiến Vinh Chi Nghi mất mặt, vội vàng lôi kéo Quan Tam nói lời tạm biệt.

Vinh Chi Nghi trầm mặt không nói được lời nào.

Cô đi thẳng vào phòng tắm, mãi đến nửa ngày mới chịu đi ra.

Vu Hiểu đã nấu cơm xong xuôi, ngồi cạnh bàn đợi cô.

Vinh Chi Nghi ăn được hai miếng rồi lại chạy vào nhà vệ sinh, tiếng nôn khan truyền ra không ngừng.

Vu Hiểu sốt ruột muốn vào, lại phát hiện cửa bị khóa lại.

Dằn vặt cả nửa ngày, Vinh Chi Nghi vô lực đi ra, xót xa nhìn Vu Hiểu như sắp khóc.

Vu Hiểu dịu dàng dìu cô nằm lên giường, bưng lên một chén cháo rồi tự mình đút cho cô.

Vinh Chi Nghi ăn mà trong lòng mở cờ trong bụng.

Nửa oan ức nửa làm nũng mà kể lại sự tình cho Vu Hiểu nghe.

Vu Hiểu buồn cười “khì” một tiếng.

Vinh Chi Nghi mừng rỡ, nụ cười này đã bao lâu rồi cô chưa thấy? Thời xưa Chu U Vương phóng hỏa hí chư hầu chỉ để đổi lấy nụ cười của mỹ nhân, bây giờ có Vinh Chi Nghi ta tự thiêu, cuối cùng cũng đổi được nụ cười của bà xã rồi, đáng giá!
Cô tranh thủ rèn sắt khi còn nóng, ôm Vu Hiểu, thân mật thì thầm bên tai người yêu.

Hai người bắt đầu cảm thấy khô nóng, thủy đáo cừ thành* mà có một đêm ân ái.

Nửa đêm Vinh Chi Nghi ôm chặt Vu Hiểu đang say ngủ, xoa xoa thân thể mềm mại của nàng, đến khi sờ vết sẹo trên bụng nàng khiến cô chua xót.

Hôm nay bị khuất nhục làm cho lòng cô càng thêm oán hận, Vinh Chi Nghi oai phong lẫm liệt cư nhiên lại chịu thua đám người thành phố N ngu xuẩn kia.

Cô không ngờ yêu quái đần độn đến như vậy, thầm nghĩ.

Những đám yêu này không tốt để gây thù chuốc oán, cũng không thể quá trông cậy vào được.

Bản thân cũng không có yêu cầu gì cao, chỉ cần khiến chúng nó có thể bảo vệ Vu Hiểu như bảo vệ Hứa Già là được rồi.

Nếu vậy thì cô càng phải nỗ lực để chiếm được tín nhiệm của bầy yêu kia.

Hừ! Đám yêu đần độn đó tưởng có thể phát tán video lên Weibo là có thể khiến Đoạn Cẩm Vinh dao động sao? Biểu hiện hôm nay như vậy, thế nào cũng sẽ gặp chuyện không may.

Cô chờ đợi đám yêu kia quay lại cầu xin mình.

* Ý nói thời cơ chín muồi, bỏ công làm sẽ có thành quả.

Trong bóng tối, Vinh Chi Nghi đắc ý cười thầm.

Quả nhiên không ngoài dự đoán, chưa đến hai ngày đã xảy ra chuyện.

Suy nghĩ của tác giả:
Ngại quá, mải ăn tết nên quên viết truyện.

Thật xin lỗi! Lần sau tôi sẽ chú ý hơn.

Có độc giả nói thích Vu Hiểu khiến tôi rất vui.

Nếu có dịp tôi sẽ viết ngoại truyện gì gì đó để bồi thường mọi người.

Lần nữa, mong mọi người thứ lỗi.

Cảm tạ độc giả đọc bộ này! O(∩_∩)O Cảm tạ!!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.