Đọc truyện Đô Thị Bình Thường Cuộc Sống – Chương 31: Huynh Đệ Ngươi Trâu Bò !
– Hạo Thiên , ta muốn đi chơi !
Lý Minh Nguyệt từ ghế bò dậy nói.
– Vậy ngươi đi a ! Ta đâu phải là không có cho ngươi đi.
Hạo Thiên khó hiểu nói.
Hắn cũng không phải ngăn cấm nàng cái gì.
Muốn đi thì đi thôi.
– Ngươi ….!
Lý Minh Nguyệt có cảm giác muốn đập đầu xuống ghế xúc động.
Tên này bình thường thông minh như vậy , hiện tại không lẽ phát bệnh , trí thông minh về không rồi.
– Ta muốn ngươi đưa đi.
– Không đi.
Ngươi có chân có tay , tự đi đi.
Chìa khóa dưới xe.
Hạo Thiên lắc đầu nói.
Gì chứ đưa nàng đi chơi thì cứ xác định là sẽ bị hành hạ một trận.
– Ta đi một mình sợ bị bắt nạt.
– Ngươi cũng không phải là tiểu hài tử.
Hơn nữa đi tới những chỗ đông người , ai dám bắt nạt ngươi.
– Ngươi thật sự không đưa ta đi ?
– Không đi.
Hạo Thiên kiên định gật đầu , hơn nữa lúc chiều cùng Hàn Tuyết , Lâm Manh chơi đùa lâu như vậy , hiện tại hắn có chút mệt mỏi.
Lý Minh Nguyệt lúc này đi tới trước mặt hắn , ngồi phịch xuống đất , sau đó ôm lấy chân hắn , khuôn mặt biểu cảm vô cùng đáng thương , nói :
– Ta muốn đi chơi a Chủ Nhân ….!
– Ngươi tự đi a.
– Chủ nhân , ngươi không thương Nguyệt Nguyệt sao ? Nguyệt Nguyệt một nữ sinh ra ngoài rất nguy hiểm nha.
– …..!
– Chủ nhân a …..!
– ……!
– Chủ nhânnn…..!
– Tốt tốt.
Ta đưa ngươi đi.
Cuối cùng chịu không nổi nàng năn nỉ , hắn bất đắc dĩ gật gật đầu nói.
– Cảm ơn chủ nhân.
Lý Minh Nguyệt mừng rỡ bật dậy , sau đó cho hắn một cái ôm sâu sắc rồi chạy vào phòng.
Hạo Thiên theo thói quen đưa tay xoa xoa mũi , khẽ cười một tiếng , nói :
– Đưa ngươi đi chơi thôi mà cũng đã vui vẻ như vậy.
………..!
– Ngươi xác định muốn chơi trò này ?
Hạo Thiên nhìn trước mắt một cái quả bóng hơi khổng lồ cùng một đống lớn những xốp mềm thấm nước , nhìn Lý Minh Nguyệt hỏi.
Lý Minh Nguyệt lần này muốn đi chơi cũng không phải là đi dạo phố hay gì cả , mà là một đường thẳng tiến tới khu vui chơi trong nhà.
– Đúng a.
Thấy nàng gật đầu , Hạo Thiên đi tới chỗ bán vé , mua hai tấm sau đó đi vào.
– Hạo Thiên , ta nằm đó , ngươi tới nhảy.
– Tốt.
Lý Minh Nguyệt nhìn xung quanh những người khác chơi , sau đó hướng về phía Hạo Thiên nói.
Cái này trò chơi đơn giản chính là một người nằm ở cạnh bên kia quả bóng hơi , người khác đứng từ chỗ cao sau đó nhảy xuống quả bóng hơi.
Khiến cho người bên kia bay lên không trung , sau đó rơi xuống đống xốp mềm.
Tất nhiên là quả bóng hơi đã được tính toán bơm hơi vừa phải đấy.
Thấy nàng lon ton chạy xuống phía dưới , Hạo Thiên cũng đành phải đi lên chỗ cao hơn.
Nhìn xuống dưới thì thấy nàng hướng về phía mình ngoắc tay , thấy vậy hắn tung người nhảy xuống quả bóng hơi.
Tất nhiên loại trò chơi này là một người rơi xuống sau đó sẽ khiến một người bay lên.
Hạo Thiên vừa chìm vào trong quả bóng thì nghe được Lý Ninh Nguyệt tiếng hét hưng phấn.
Ngẩng đầu lên vừa thấy nàng đang từ trên cao rơi xuống , sau đó chìm lỉm trong đống xốp mềm.
Chậm rãi bò dậy sau đó hướng về phía đống xốp mềm hô lên :
– Uy , Minh Nguyệt ngươi còn sống đó chứ ?
Thấy vẫn không có phản ứng gì , hắn đi vội tới chỗ vừa rồi nàng rơi xuống.
Cái này trò chơi hắn cũng chỉ mới lần đầu chơi đâu , không biết có hay không nguy hiểm gì.
Chỉ là vừa đi được một đoạn , Lý Minh Nguyệt bất ngờ từ bên dưới chồm lên.
Sau đó kéo hắn xuống.
Bởi vì không kịp đề phòng cho nên Hạo Thiên rất dễ dàng ngã xuống.
Nhưng cũng từ chỗ này bi kịch phát sinh.
Đống xốp này từng miếng hình vuông diện tích khoảng chừng 40 × 40 , rất mềm mại nhưng cũng rất không dễ cố định một chỗ.
Hơi chạm vào một cái là chúng sẽ loạn bay bốn phương tám hướng.
Hạo Thiên ngã xuống do Lý Minh Nguyệt dùng lực kéo cho nên nhào về phía nàng.
Một đám xốp mềm tán loạn bay lên , hắn cũng không có cảm giác đau đớn gì nhưng lại cảm thấy trước mắt một mảnh trắng xoá.
Có một chút mềm mại nhưng lại không giống mặt xốp.
Vừa ngước mắt lên nhìn một chút thì thấy chính bản thân mình lúc này đang đè lên người Lý Minh Nguyệt.
Đầu còn vùi vào ngực nàng.
Lý Minh Nguyệt hôm nay ra ngoài là mặc váy xếp li , áo sơ-mi trắng.
Cho nên vừa rồi một mảnh trắng xoá kia đúng là áo của nàng.
Hai người bất động duy trì cái tư thế này vài giây , sau đó ở Hạo Thiên bên tai truyền đến nàng thanh âm xấu hổ :
– Ngươi còn không mau đứng dậy.
– Tốt.
Hạo Thiên vội vàng đứng dậy.
Mặc dù bình thường ở nhà hắn không thiếu chiếm tiện nghi của nàng , nhưng đây dù sao cũng là nơi công cộng.
Chỉ là hắn đứng lên xong không cẩn thận dẫm vào một cục xốp , sau đó nghiêng nghiêng ngả ngả lại ngã xuống.
Mà giống như lần trước , lần này đầu hắn một mạch hướng tới phía ngực nàng lao đi.
– A …..!
Lý Minh Nguyệt vừa thấy hắn đứng dậy , nàng cũng chuẩn bị đứng dậy thì bất ngờ một bóng đen ngã xuống.
Nàng chỉ kịp kêu lên một tiếng kinh hãi sau đó cái bóng đen kia đã đổ ập xuống người nàng.
Hạo Thiên nhanh chóng vùi đầu vào mảnh tuyết trắng kia , trong đầu như có muôn vàn ngôi sao bay qua.
Ngước lên nhìn thấy Lý Minh Nguyệt vẫn còn trong kinh hãi chưa tỉnh táo lại , hắn có chút buồn bực thầm nghĩ :
– Đây không lẽ là nữ nhân bộ ngực lời kêu gọi ?
Dù sao cũng đã là lần thứ hai , hắn đưa tay lên khẽ bóp bóp hai ngọn núi của nàng một chút.
Mặc dù qua hai lớp áo nhưng hắn vẫn cảm thấy xúc cảm vô cùng.
Trên ngực truyền tới kỳ lạ cảm giác khiến Lý Minh Nguyệt cũng bừng tỉnh , đưa mắt nhìn xuống thì thấy động tác của hắn.
Nàng nhất thời xấu hổ đỏ bừng cả mặt.
– Hắn cư nhiên lại ở chỗ này sờ sờ ta.
Ta ….!Ta thật xấu hổ ….!
Đây là nàng trong đầu hiện tại duy nhất ý nghĩ.
Hạo Thiên càng sờ càng có cảm giác yêu thích không muốn buông tay.
Chỉ bất quá lúc này một tiếng ho khan đem hắn kéo trở lại hiện thực.
Ngẩng đầu lên nhìn thì thấy cách bọn họ năm , sáu mét khoảng chừng , một người nam nhân đang hướng về phía này nhìn nhìn.
Có chút lúng túng cùng xấu hổ hắn vội vàng vùng dậy , sau đó cũng kéo Lý Minh Nguyệt dậy.
Lý Minh Nguyệt lúc này cũng phát hiện chính mình vừa rồi xấu hổ sự tình bị người khác nhìn thấy.
Khuôn mặt nàng vốn đã đỏ nay lại càng thêm đỏ , đầu cúi thật thấp xuống không dám ngẩng lên.
Hạo Thiên nhanh chóng kéo Lý Minh Nguyệt đi khỏi cái nhà vui chơi này , lúc đi qua tên nam nhân kia , hắn cười nói một câu :
– Huynh đệ , ngươi trâu bò !