Đô Thị Bình Thường Cuộc Sống

Chương 30: Ngực Lớn Ngốc Nghếch


Đọc truyện Đô Thị Bình Thường Cuộc Sống – Chương 30: Ngực Lớn Ngốc Nghếch


– Ngươi còn gọi ta là Lâm Ngốc Manh ? Tin hay không ta đánh chết ngươi !
Lâm Manh hùng hổ đứng dậy nói.


Nàng vừa rồi cùng Hàn Tuyết nháy nháy mắt , để Hàn Tuyết hấp dẫn sự chú ý của hắn.

Còn bản thân nàng thì lợi dụng cơ hội lấy điện thoại của hắn , mục đích tất nhiên là thêm webchat này kia.


Lâm Manh cùng Hàn Tuyết còn chưa xin webchat của ai bao giờ , cho nên không biết mở miệng như thế nào.

Cuối cùng chỉ có thể sử dụng hạ sách này.


Hạo Thiên lúc này lại nổi lên hứng thú đùa cợt , cười cười nói :
– Hàn Tuyết ngực lớn ngốc nghếch ta còn có thể lý giải , chỉ là ngươi ….!Làm sao cũng ngốc nghếch như vậy đây ?
– Uy ….!Hạo Thiên , ngươi đứng đó cho ta.

Ta trêu chọc gì ngươi …..!
Hàn Tuyết nằm yên cũng trúng đạn , nàng cũng tức giận đứng dậy.

Sau đó cùng Lâm Manh liên thủ đuổi bắt Hạo Thiên , thề phải cho hắn một trận.


Hạo Thiên thấy hai người khuôn mặt hùng hổ , đằm đằm sát khí lao tới phía mình , hắn không chút do dự liền vắt chân lên cổ chạy.


Nói đùa.

Một cái còn đánh không lại , bây giờ lại còn bị quần ẩu.

Không chạy lời nói hắn chắc chắn bỏ mạng tại nơi này.


Chỉ là vài phút sau
– Hạo Thiên , là nam nhân lời nói ngươi đứng lại đó.


Lâm Manh cùng Hàn Tuyết hai nữ đứng ở cách Hạo Thiên ba mét khoảng chừng.

Cả hai người đều hai tay ôm eo , thở hồng hộc.


– Các ngươi coi ta giống các ngươi ngốc nghếch như vậy ? Đứng lại để các ngươi đánh ta.


Hạo Thiên giữ một khoảng cách với hai nàng , hì hì cười nói.

– Tốt rồi.

Các ngươi có hay không định quay chụp video , trời đều nhanh tối.


Ba người bọn họ chơi đùa cùng nhau hoàn toàn quên mất khái niệm thời gian.

Bây giờ nhìn lại đã gần bốn giờ chiều.


Lâm Manh liếc mắt nhìn Hàn Tuyết một cái , ánh mắt hiện lên vẻ giảo hoạt :
– Hạo Thiên , ngươi lại đây lấy điện thoại , chúng ta chuẩn bị một chút.


Nói xong từ trong túi lấy ra bộ trang điểm.


– Các ngươi sẽ thật không đánh ta ?
– Ngươi còn không qua lời nói , ta liền thật sự đánh ngươi.


Hạo Thiên bán tín bán nghi đi qua.

Chỉ là khi hắn còn cách các nàng hơn một mét , Lâm Manh cùng Hàn Tuyết đều nhào qua giữ hắn lại.

Sau đó hai tay đặt lên eo hắn , bắt đầu xử dụng nữ nhân tuyệt kỹ.


– Đau đau đau ….!Các ngươi đã nói là không đánh ta.


Hạo Thiên không ngừng vặn vẹo thân thể.

Hai nữ nhân này có thể thật là không phải vui đùa gì cả , mà là nghiến răng nghiến lợi , không chút thương tiếc cấu xé hắn.


– Nữ nhân lời nói ngươi cũng tin ?
– Chúng ta cũng không có đánh ngươi a.


……………!
– Các ngươi nhìn , đều tím thịt lên.


Sau gần mười phút bị hành hạ , Hạo Thiên ngồi trên ghế vén vén chính mình áo lên.

Nhìn vài chỗ thâm tím do vết cấu , nước mắt lưng tròng nói.


– Có chút xíu như vậy cũng nước mắt lưng tròng.

Tới , ta xoa xoa cho ngươi.


Lâm Manh cùng Hàn Tuyết hai người túm lại xoa xoa cho hắn.

Nhìn hắn khắp toàn thân đều có vết tím , không khỏi cảm thấy mình có chút nặng tay quá mức.


– Có đau hay không a.


Hàn Tuyết hai bàn tay nhỏ bé nhẹ xoa xoa một chú , động tác của nàng nhẹ nhàng cẩn thận vô cùng.


– Đau hay không ? Để ta ở trên người ngươi làm thử , ngươi liền biết a.


Hạo Thiên liếc xéo nàng một cái.


– Ngươi tới a …..!
Hàn Tuyết nghe vậy ưỡn ưỡn ngực lên , bộ dạng ta để ngươi thử , ngươi tới.


Hạo Thiên nhìn nhìn nàng phía trước ngực hai ngọn núi , khoé miệng không khỏi giật giật.


Hắn ngược lại là rất muốn thử một chút , nhưng mà lại không dám.

– Tốt , nhanh đi chuẩn bị một chút đi.

Đã nói quay chụp video đâu.


Để hai nữ nhân cánh tay ở trên người hắn không ngừng sờ loạn , Hạo Thiên có chút chống đỡ không nổi nói.


Một giờ sau
– Cái kia ….!Hai vị mỹ nữ.

Ta đi về trước a.


Sau một lúc quay chụp video , Hạo Thiên hướng về phía hai mỹ nữ nói.

Hiện tại cũng đã hơn năm giờ chiều , cũng nên trở về.


Lâm Manh cùng Hàn Tuyết rõ ràng có chút không nỡ , nhưng các nàng cũng biết hiện tại thời gian đã không sớm.

Hơn nữa ba người mới chỉ lần đầu gặp mặt mà thôi , vậy nên cũng gật gật đầu , nói :
– Tốt , Hạo Thiên.

Ngươi về cẩn thận a.


– Các ngươi cũng như vậy.


Hạo Thiên cười nói , sau đó quay lại hướng về phía nhà gửi xe đi tới.


– Hạo Thiên , mai được nghỉ.

Chúng ta có thể hay không tiếp tục đi chơi ?
Phía sau truyền tới Lâm Manh tiếng hô.

Bất quá Hạo Thiên không nói gì cũng không quay lại , giả bộ không nghe thấy.


Hai nữ sinh này mặc dù hắn cùng đùa giỡn rất là vui vẻ , nhưng cũng như những người khác , tùy duyên đi.

Nếu như còn gặp lại lời nói , có thể làm bạn bè cũng rất không tệ.


……………….!
– Uy …..!Lý Minh Nguyệt.

Ngươi dù sao cũng là nữ sinh , có thể hay không chú ý một chút hình tượng a.


Hạo Thiên ngồi trên ghế , tay cầm cốc nước khẽ nói.


Lý Minh Nguyệt lúc này đang nằm trên ghế sofa chơi điện thoại.

Lẽ ra cũng không có gì để nói nhưng mà nàng lại nằm kiểu không ai ưa.

Hai chân thì một cái vắt trên ghế , cái còn lại gác lên bàn.

Hơn nữa nàng còn mặc quần ngắn cũn , ở hắn xem ra chỉ có khoảng 10 centimet không hơn.

Nửa người bên trên thì tùy ý mặc cái áo sơ-mi của hắn.

Giữa cổ cùng hai chân để lộ trắng muốt da thịt.


Lý Minh Nguyệt có lẽ bận chơi điện thoại không nghe rõ hắn nói gì , nàng ngước nhìn hắn với cái ánh mắt nghi ngờ.


Hạo Thiên vỗ vỗ chán , có chút bất đắc dĩ , nói :
– Mặc dù trong nhà chỉ có ta với ngươi.

Nhưng ta là nam nhân có được hay không.

Ngươi làm vậy là đang khiêu khích ranh giới của ta.

…..!
– Ranh giới gì ? Ngươi nói cái này ?
Lý Minh Nguyệt đưa tay nhấc lên áo , lộ ra bằng phẳng bụng nhỏ , nói :
– Ngươi lại không phải không nhìn qua , không chạm qua ? Hơn nữa trên người ta chỗ nào ngươi chưa chạm qua ?
– Ta.

…..!
Hạo Thiên nhất thời im lặng , đưa tay xoa xoa mũi.

Mỗi ngày hắn đều ôm nàng ngủ , đúng là giống như nàng nói , chỗ nào sờ được đều sờ.


– Nhưng mà ngươi cũng không thể như vậy , nếu có ai tới ….!
– Người tới thì ta đi thay.

Hơn nữa ta ở đây lâu như vậy cũng không thấy ai a.


Lý Minh Nguyệt bộ dạng tùy ý nói.

Sau đó còn lẩm bẩm :
– Không phải cho ngươi phúc lợi.



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.