Đọc truyện Đô Thị Bình Thường Cuộc Sống – Chương 3: Ngoan Không Khóc
Ngày kế tiếp.
Chuẩn xác mà nói là buổi sáng ngày hôm sau.
Trong ký túc xá Hạo Thiên cùng ba người bạn cùng phòng lục tục tỉnh dậy , bọn họ bốn người đều phải đi học , cho nên thức dậy cũng rất sớm.
Có điều cả bốn người buồn ngủ mắt đều nhanh không mở ra được , bởi vì đêm qua bọn họ chơi game về rất muộn.
Ba , bốn giờ sáng mới về.
Có người thắc mắc tại sao muộn như vậy bọn họ còn vào được ký túc xá , nguyên nhân rất đơn giản.
Ký túc xá xung quanh đều có tường vây lên , hai cổng đều có người trông coi khoá chặt , nhưng Điền Bá Quang tên bỉ ổi vô sỉ này không biết từ lúc nào đã tìm được một cái lỗ chó bên góc tường.
Vậy là cả bốn người thông qua lỗ chó con đường vào được ký túc xá.
Hạo Thiên lúc đầu còn nghi hoặc tại sao Điền Bá Quang lại biết chỗ này có lỗ chó , hơn nữa lại có to như vậy một cái lỗ chó.
Hỏi hỏi một chút hắn mới biết được , nguyên lai đây cũng không phải là lỗ chó.
Mà là do một vị cao nhân tiền bối đi trước mỗi tối cùng bạn gái đi chơi khuya về tạo ra con đường để có thể thuận tiện ra vào ký túc xá.
Ngày thứ hai chính thức nhập học đối với Hạo Thiên tới nói cũng không có gì đặc biệt.
Thời gian trên lớp hắn toàn bộ đều gục mặt trên bàn ngủ.
Đợi khi hắn lơ mơ tỉnh lại đã là buổi trưa , trong lớp vắng tanh không một bóng người , bạn học đã về từ lúc nào không hay.
Xem ra vì hôm qua thiếu ngủ nguyên nhân , cho nên hắn ngủ đặc biệt say , tan học lúc nào cũng không biết.
Lắc lắc đầu , Hạo Thiên phát hiện cùng bàn với mình cũng có một người đang gục mặt ngủ.
Quay mặt nhìn sang , thấy đối phương là một nữ sinh.
Dung mạo ra sao tạm thời không biết , nàng gục mặt trên bàn , tóc dài xoã xuống che kín khuôn mặt.
Bởi vì trường học chưa phát chính thức đồng phục , nàng lúc này mặc một chiếc quần jeans ngắn.
Bên trên là chiếc áo thun màu trắng.
– Bạn học , bạn học , mau tỉnh lại.
Hạo Thiên đánh thức nàng , sau đó cũng không chú ý nhiều , đứng dậy rời đi.
Hắn có chút đói bụng.
Còn việc tại sao bàn mình có thêm một cô gái , hắn cũng không mấy quan tâm.
Dù sao cũng là chỗ trống , người nào muốn ngồi thì ngồi thôi.
Trong phòng học cô gái tỉnh lại nhìn Hạo Thiên rời đi bóng lưng , xinh đẹp tuyệt luân khuôn mặt hiện lên ý cười.
Nếu Hạo Thiên lúc này nhìn thấy , chắc chắn sẽ bị kinh diễm bởi độ xinh đẹp của nàng.
Nhìn nàng hiện tại bộ dáng , nào có giống người vừa ngủ dậy.
Hạo Thiên rời khỏi phòng học , liếc mắt nhìn trên tay đồng hồ.
Lúc này đã gần một giờ chiều.
Nghĩ tới căn tin trường học giờ này chắc cũng không còn gì ăn , hắn ý định ra bên ngoài trường học ăn uống một chút.
Chỉ là vừa xuống tới sân trường , một cái bóng lấy tốc độ cực nhanh lao về phía hắn.
Phanh
Va chạm âm thanh vang lên , Như hoả tinh đụng địa cầu , bởi vì không có chú ý Hạo Thiên bị đánh ngã về phía sau , chật vật ngồi trên mặt đất.
Liếc liếc mắt nhìn hung phạm tông vào mình , thì thấy đối phương lúc này cũng không khá hơn mình bao nhiêu.
Nằm nhào trên mặt đất.
Lục tục bò dậy , phủi phủi trên người bụi bặm , chậm rãi bước tới phía hung phạm , nói :
– Ngươi người này , gấp đi đầu thai hay sao ?
Bởi vì khoảng cách càng thêm gần , hắn cũng nhìn rõ ràng một chút diện mạo hung thủ.
Đối phương lại là một nữ sinh , hơn nữa cũng thuộc xinh đẹp thể loại kia.
Nếu đã là nữ sinh , Hạo Thiên cũng không cùng nàng so đo.
Đưa tay kéo nàng dậy , sau đó nói :
– Không sao chứ , đi lại chú ý một chút.
Nữ sinh dưới sự trợ giúp của Hạo Thiên , chật vật đứng dậy.
Bất quá ngay sau đó , nàng lại “a” lên một tiếng , ngồi bịch xuống đất.
Vốn định quay lưng rời đi Hạo Thiên nhíu nhíu mày , ngồi xuống xem xét cổ chân nàng , nhẹ giọng nói :
– Bạn học , bạn bị trẹo chân rồi.
Cố chịu đựng một lúc.
Nói xong không đợi nàng nói gì , hai tay cầm lấy chân nàng
Rắc rắc
Chỉ nghe rắc rắc một tiếng cùng với nữ sinh tiếng kêu đau đớn , Hạo Thiên hoàn thành quá trình nắn lại chân cho nàng.
Nhìn nàng trên mặt rơm rớm nước mắt , hắn bất tri bất giác đưa tay lên xoa nhẹ , cười nói :
– Ngoan , không khóc.
Phụt
Giọng điệu của hắn không khác gì lúc người lớn dỗ dành trẻ con , này khiến nữ sinh mặc dù có chút đau đớn nhưng cũng nhịn không được mà bật cười.
– Cảm ơn ngươi , bạn học.
Nữ sinh cúi đầu , không dám nhìn Hạo Thiên soái khí khuôn mặt , nhỏ giọng lý nhí nói.
– Không cần cảm ơn.
Để ta đưa ngươi tới y viện.
Giúp người giúp đến tây thiên , Hạo Thiên cười nói.
Giờ trong trường học căn bản không có bóng người , đối phương còn là nữ sinh , hơn nữa lại bị trẹo chân.
Hắn cũng không thể bỏ mặc nàng ở lại chỗ này.
– Còn đi được sao ?
– Ta.
…!Ta có thể …!
– Được rồi.
Để ta cõng ngươi.
Hạo Thiên nói xong ngồi xuống trước mặt nàng , đưa lưng về phía nàng.
Nữ sinh muốn từ chối , nhưng bởi vì chân đau nguyên nhân , nàng cắn răng , ngượng ngùng vòng tay ôm lấy cổ hắn.
Bởi vì nàng cũng không phải nặng lắm , Hạo Thiên hai tay giữ lấy hai đùi nàng , sau đó đứng dậy , cõng nàng hướng về phía phòng y tế đi tới.
Cảm nhận được trên lưng hai luồng mềm mại đè ép , hắn có chút thích ý.
– Ta gọi Hạo Thiên.
Còn ngươi thì sao ? Người đẹp.
Dọc đường đi , để tránh cho bầu không khí khỏi lúng túng , Hạo Thiên chủ động hỏi.
– Lý Minh Nguyệt.
Người quen thường gọi ta là Minh Nguyệt.
Ở Hạo Thiên trên lưng , Lý Minh Nguyệt nhỏ giọng nói.
Nàng ở trên lưng hắn , thật gần quan sát được hắn soái khí khuôn mặt , cộng thêm ngửi được trên người hắn đặc thù hương thơm.
Khiến nàng khuôn mặt đỏ bừng , tim đập nhanh.
– Hạo Thiên , làm phiền ngươi rồi.
Hạo Thiên còn chưa kịp nói gì , thì Lý Minh Nguyệt trong ba lô vang lên tiếng chuông điện thoại.
Hắn thấy thế cũng dừng bước lại , đặt nàng đứng trên mặt đất , để nàng có thể lấy được điện thoại.
Lý Minh Nguyệt đứng trên mặt đất , từ trên vai balo lấy ra một chiếc iPhone 6 đã cũ , Hạo Thiên bởi vì ở khoảng cách gần liếc mắt.
Thấy bên trên có ghi người gọi tới là mẹ.
Nàng bấm bấm nút nghe điện
– Mẹ , cha tình hình như thế nào rồi ?
– …!
Bên trong điện thoại người nói gì Hạo Thiên cũng không biết , chỉ thấy Lý Minh Nguyệt buồn bã sắc mặt đáp :
– Tiền chữa trị còn thiếu bao nhiêu ?
– …!
– Mẹ , con sẽ tìm cách.
Lý Minh Nguyệt tắt điện thoại , sau đó thân thể chậm rãi ngã ngồi xuống đất.
Ở nàng trên khuôn mặt xinh đẹp tràn ra hai hàng nước mắt.
Đứng bên cạnh Hạo Thiên thấy nàng như vậy , xuất phát từ quan tâm hỏi :
– Minh Nguyệt , có việc gì có thể nói ra , biết đâu ta giúp đỡ được.
– Không , không có gì.
Lý Minh Nguyệt âm thanh có chút nức nở đáp một tiếng , sau đó chống đỡ chính mình thân thể , tập tễnh rời đi.
Hạo Thiên nhìn nàng cô đơn bóng lưng , có chút động lòng trắc ẩn.
Chạy theo kéo lấy tay nàng , bất quá chưa kịp nói gì Lý Minh Nguyệt đã quay đầu lại , lớn tiếng hung dữ nói :
– Ngươi đừng làm phiền ta.
– Ặc …!Hung dữ như vậy ?
Hạo Thiên theo thói quen vuốt vuốt mũi nói.
Nhưng hắn vẫn không có ý định buông tay nàng ra hay rời đi.