Đọc truyện Đổ Thạch Sư – Chương 51: Đổ thạch chiến (3)
Máy cắt thạch sắc bén đem mao liêu cắt làm hai, lão sư phụ thả tay cầm máy cắt thạch, tách hai nửa mao liêu ra, nhìn trên mặt cắt vẫn như cũ không có một tia lục, nhưng trên mặt cắt của nửa lớn hơn loáng thoáng hiện lên vài đường vân màu trắng khiến lão sư phụ phải dừng tay một chút. Ông đứng dậy tránh ra, để Bạch Tử Thạch có thể nhìn rõ tình trạng của mao liêu hơn.
Màn ảnh rộng đặc tả khối mao liêu đã mở ra này, mặt đá xám trắng và Phỉ Thúy Băng Chủng xanh lục đậm dần dần được giải ra ở màn hình lớn bên kia đối lập rõ ràng. Tiếng hoan hô và tiếng than thở như đưa đám nhất thời vang lên, một số ít người mua Bạch Tử Thạch thắng bây giờ đã thấy hối hận, sao lại tham cái tỷ suất một ăn năm, ôm mong muốn gặp may mua năm nhất thắng chứ?!
Mà người chủ trì từ lúc bắt đầu đều chưa hề nói chuyện giờ cũng lên tiếng: “Sylvester đồng học khởi đầu tốt đẹp, hơn nữa còn cực kỳ may mắn! Từ màn hình trực tiếp thấy, khối phỉ thúy này đại khái khoảng 10kg, có khoảng 4kg Băng Chủng, hơn nữa là Băng Chủng xanh thẫm! Không cần nhân viên giám định chuyên nghiệp tới, ta liền có thể kết luận nó ít nhất là một khối phỉ thúy cấp 3! Phỉ thúy cấp 3 a! Mọi người có lẽ không biết rằng, tỷ lệ giải ra phỉ thúy cấp 3 chỉ khoảng một phần ba vạn, hôm nay có thể nhìn thấy một khối phỉ thúy cấp 3 ra đời, thật đúng là hiếm thấy! .”
Thanh âm người chủ trì trở nên cao vút, giải thích của hắn lại đem tới một trận hoan hô. Nhưng một giây sau hắn lại lập tức đổi đề tài: “Nhưng đây đối với Bạch Tử Thạch đồng học mà nói có thể không phải là một tin tức tốt. Dù sao cùng là khối thứ nhất, cậu ấy lại đổ sụp. Bây giờ, Bạch Tử Thạch đồng học đang giải khối mao liêu thứ hai. Ta phát hiện, so với tướng mạo khéo léo tinh xảo của cậu, Bạch Tử Thạch đồng học lại rất thích ‘Cắt’ một phương thức phóng khoáng vừa trực tiếp vừa thống khoái. Chẳng qua. . . tựa hồ khối mao liêu thứ hai này cũng không quá thuận lợi, vẫn chưa một đao cắt ra phỉ thúy. Bất quá, mọi người cũng đừng vội cho rằng Bạch Tử Thạch đồng học đổ sụp, bây giờ nói khối mao liêu này sụp, có vẻ còn hơi sớm. Từ mặt cắt nhìn ra, khối mao liêu này vẫn còn có đổ tính. A, Bạch Tử Thạch đồng học lựa chọn sát thạch!”
Người chủ trì yên tĩnh trở lại, thời gian họ giải thích cũng đều có quy định, thời điểm hai bên đang giải thạch, thông thường sẽ không mở miệng, chỉ khi người dự thi dừng lại thảo luận hoặc là sắp giải xong, người chủ trì sẽ tận dụng để nói vài câu.
Lão sư phụ và Bạch Tử Thạch thảo luận vị trí sát thạch, lão sư phụ giải thạch hơn nửa đời người, mặc dù khối mao liêu này hiện giờ còn chưa nhìn ra cái gì, nhưng lấy nhãn lực của lão sư phụ có thể khẳng định, mấy cái đường vân mảnh màu trắng không rõ ràng còn đứt quãng này tuyệt đối là bạch miên! Đối với phương diện này Bạch Tử Thạch kinh nghiệm thật sự quá ít, dứt khoát chỉ một vị trí đại khái rồi đem quyền quyết định sát thạch giao cho lão sư phụ.
Lão sư phụ cũng không khách khí, nhận lấy đá mài rồi nhanh chóng mài, từng mảnh đá vụn rơi xuống, tiếp tục mài vào bên trong ba bốn cm, lão sư phụ bỗng nhiên dừng đá mài trong tay, quét bỏ đá vụn trên cửa sổ mới sát mở, xối nước lên, nhất thời, một màu tím nhạt chỉ nhỏ khoảng hai cái móng tay xuất hiện ở trước mặt lão sư phụ.
Lão sư phụ thoáng dừng lại, ngẩng đầu nhìn Bạch Tử Thạch cao hứng nói: “Trướng! Còn là Tử Phỉ Thúy hiếm thấy! Thế nước cũng tốt.” Bạch Tử Thạch nghe thấy cũng đầy hưng phấn, này chứng minh cậu suy đoán không sai, với lại đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy Tử Phỉ Thúy vẫn còn được vỏ đá bao bọc. Lão sư phụ tránh sang một chút, để Bạch Tử Thạch tiến lên phía trước, nó chỉ nhỏ nhỏ khoảng chừng hai cái móng tay màu tím nhẹ nhàng uyển chuyển, màu sắc nhàn nhạt, dễ dàng lấp đầy toàn bộ tầm mắt con người, xinh đẹp giống như mộng ảo vậy.
“Trướng! Cư nhiên là Tử Phỉ Thúy! Nhìn thế nước, nhẹ nhàng thấu triệt, hảo thủy a!” Thanh âm hưng phấn ở dưới vang lên không ngớt, cho dù là người mua Sylvester thắng cũng nhịn không được thấp giọng thảo luận, những năm gần đây phỉ thúy có màu sắc khác xuất hiện càng lúc càng ít, hơn nữa đa số đều là Hồng Phỉ Thúy, Hoàng Phỉ Thúy, còn Lam Phỉ Thúy, Tử Phỉ Thúy, Phấn Sắc Phỉ Thúy ba loại này rất hiếm thấy, bây giờ có thể nhìn thấy Tử Phỉ Thúy thế nước tốt như vậy, dựa vào việc này, cho dù đặt nhầm người cũng không uổng công một chuyến!
Lão sư phụ nhìn về phía Bạch Tử Thạch trưng cầu ý kiến, cậu mỉm cười: “Sư phụ, ta là người mới, làm được một bước này đã là ngoài dự liệu của mình, ngài kinh nghiệm phong phú, kế tiếp có lẽ toàn bộ dựa vào ngài, bất kể kết quả thế nào, cũng xem như thiên mệnh.”
Lão sư phụ nghe câu nói cung kính lại khiêm nhường này, trong lòng cũng thoải mái, cười nói: “Vậy ta cũng không từ chối.” Nói xong cũng không lên tiếng nữa, trực tiếp ở bên cạnh khối mao liêu, cẩn thận tính toán, mặc dù ở học viện Oliver, giải ra không ít phỉ thúy tốt, nhưng phỉ thúy tử sắc này, ông cũng nhiều năm chưa nhìn thấy, lúc này cũng phá lệ thận trọng. Mấy phút sau, lão sư phụ đã xác định được sơ bộ kế hoạch giải thạch, liền bắt đầu.
Sylvester cầm khối phỉ thúy đã giải xong nhìn một lát rồi giao nó cho lão sư đặt lên bàn trên đài chủ tịch. Kể từ khi nghe được tiếng đổ trướng bên kia, trên gương mặt đỏ ửng hưng phấn của hắn lại có thần sắc ngưng trọng. Bạch Tử Thạch trận đầu giải sụp làm hắn có lòng tin rất lớn, quan trọng nhất là, khối mao liêu đầu tiên đã giải ra một khối phỉ thúy ít nhất là cấp 3, đối với hắn mà nói đã là ngoài dự tính. Song hắn chưa cao hứng được bao lâu, khối mao liêu thứ hai của Bạch Tử Thạch liền truyền ra đổ trướng, hơn nữa là Tử Phỉ Thúy hiếm thấy. . .
Không sao, Sylvester, dù cậu ta đổ ra Tử Phỉ Thúy, nhưng bây giờ thời gian còn sớm, phỉ thúy bên trong là dạng gì còn chưa rõ, có lẽ chỉ là lục gần kề vỏ, có lẽ tính chất bên trong cũng không tốt như biểu hiện bên ngoài. Hắn ở trong lòng an ủi mình, nhưng không hiểu sao, cái viên hạt châu màu xanh đậm trên tay Bạch Tử Thạch cứ quanh quẩn trong đầu hắn.
Hắn đưa tầm mắt hướng về phía mao liêu của mình, một khối mao liêu thứ ba từ trái đếm sang vỏ hoàng sa kích cỡ rất nhỏ, do dự một chút, rồi đi qua ôm lấy khối mao liêu. Nếu nói về biểu hiện tốt, khối mao liêu đầu tiên biểu hiện cũng không bằng khối ở trên tay này. Khối vỏ hoàng sa này là điển hình của Cái Á Lão Khanh, trứng muối nhiều, màu sắc đậm lại rõ ràng, dồn chặt, nhìn bề ngoài, thật sự là nguyên liệu tốt hiếm có, nhưng chính vì biểu hiện của nó thật sự quá tốt, tốt đến mức làm cho hắn cảm thấy không ổn, theo lý thuyết mao liêu tốt thế này tuyệt đối sẽ không lưu lạc tới đây làm mao liêu kiểm tra cho học sinh, thế nhưng nó lại cố tình xuất hiện. Lúc ấy hắn do dự một hồi lâu, nhưng vẫn đem khối mao liêu này làm một trong năm khối mao liêu, đổ thạch đổ thạch, không có mạo hiểm sao gọi là đổ thạch?
Bây giờ hắn cần chính là tăng thêm kết quả thi đấu, mà tảng đá này nói không chừng sẽ cho hắn kinh hỉ rất lớn, Sylvester cầm đá mài lên.
Nhưng, hắn định trước sẽ phải thất vọng. Bởi vì khối mao liêu này chính là khối vỏ hoàng sa ban nãy Bạch Tử Thạch vừa nhìn đã coi trọng, nhưng cuối cùng phát hiện bên trên có vết rạn nứt rất nhỏ!
Bạch Tử Thạch vô tình liếc qua màn hình lớn cũng phát hiện ra điểm này, lúc thấy khối mao liêu đó liền sửng sốt. Mà bây giờ Sylvester đã bắt đầu sát thạch, cậu dời tầm mắt không nhìn nữa, chỉ chuyên chú nhìn khối mao liêu lão sư phụ đang giải.
Lão sư phụ thuần thục nắm chắc đá mài, nên khối phỉ thúy tử sắc đã dần dần hiện ra dáng vẻ của nó. Tính chất nhẵn nhụi, trong như nước lại sáng bóng nhu hòa, bên trong loáng thoáng vài đường văn như sóng nước gợn lăn tăn, làm nổi bật lên màu tím nhàn nhạt, lộ ra vẻ phá lệ mỹ lệ. Đây là một khối Tử Phỉ Thúy bằng khoảng hai bàn tay Bạch Tử Thạch, dày chừng 4 cm, màu sắc khá đều đặn, chỉ ở phần trung tâm có một mảnh nhỏ hơi tím thẫm, những phần khác đều nhàn nhạt hòa hợp lẫn nhau.
“Thủy Chủng Tử La Lan! Là Thủy Chủng Tử La Lan! Bạch Tử Thạch đồng học đổ trướng một khối phỉ thúy Tử La Lan hiếm thấy! Mặc dù màu sắc không đậm, nhưng mọi người đều biết, độ hấp thu của Tử La Lan rất tốt, một khối cỡ thế này đã được tính là phỉ thúy cấp 4! Bây giờ, Sylvester Bra đồng học và Bạch Tử Thạch đồng học mỗi người đổ trướng một khối phỉ thúy. Tranh tài càng ngày càng đặc sắc, bọn họ không hổ là tinh anh của học viện đổ thạch Oliver! Bây giờ, Sylvester Bra đồng học hơi chiếm thượng phong, Bạch Tử Thạch đồng học có thể vượt lên dẫn trước không đây? Chúng ta hãy chờ xem.” Người chủ trì thừa dịp Sylvester quan sát mao liêu, tận dụng cơ hội để thuyết minh. Thỉnh thoảng làm cho khán giả trận trận hoan hô cùng than thở, bây giờ người mua Bạch Tử Thạch thắng đã dẹp bỏ thần sắc đưa tang ban nãy, tất cả đều cao hứng trở lại.
“Bạn lữ của Bác Gia Garcia, quả nhiên không tầm thường!”
“Đúng nha, đúng nha, phỉ thúy Tử La Lan, bao nhiêu năm rồi đều chưa nghe thấy có ai giải ra được! Hôm nay thật không uổng công tới một chuyến.”
Mà rất nhiều đang siết chặt giấy chứng nhận đặt cược trong tay, khẩn trương nhìn chằm chằm Sylvester trên màn hình lớn vừa cầm đá mài lên.
Sigma mang nụ cười trên mặt ngồi trên đài chủ tịch, trước mặt ông để hai cái màn hình hơi nhỏ, tất cả động tác và thanh âm của hai người Bạch Tử Thạch và Sylvester ở nơi này đều nghe thấy rõ. Khi ông thấy Sylvester cầm lấy khối vỏ hoàng sa kia, thần sắc nhàn nhạt: “Khối mao liêu kia là khối đá nguy hiểm. Phía trên có vết rạn nứt nhỏ, hơn nữa giấu rất kỹ, ở trên trứng muối, khả năng phỉ thúy bị phá hư rất lớn.”
Vincent không có phản ứng gì, Sigma mỉm cười: “Ban đầu tiểu bảo bối của ngươi vây quanh khối mao liêu này nhìn một lúc lâu, cuối cùng lại từ bỏ.” Đây là khích lệ, Vincent hiểu ra, ánh mắt của hắn lơ đãng nhu hòa đi một chút.
“Nói thật, cậu ấy có thể chọn ra Tử La Lan cũng ngoài dự liệu của ta.” Sigma trầm ngâm trong chốc lát, “Cậu ấy ở phương diện đổ thạch có thể có cảm giác rất nhạy bén. Có thể nhận thấy tảng đá kia nguy hiểm, cấp lưu dũng thối (có dũng cảm thối lui/ từ bỏ thứ gì đó khi mình đang có lợi thế), thật hiếm thấy. Vận khí cũng rất tốt. . .” Nói đến cuối, ông gần như tự nói với mình. Vincent trong lòng khẽ động, quay đầu nhìn về phía Sigma. Tổ ma ma bây giờ đang thật sự cân nhắc nhận Bạch làm đồ đệ rồi. Tuy vừa rồi hắn lợi dụng lời nói trêu đùa của tổ ma ma khiến tổ ma ma nhận Bạch làm đồ đệ, nhưng một đệ tử ký danh cũng là đệ tử, đâu so được với tổ ma ma thật lòng muốn bồi dưỡng.
Sigma nhìn Vincent mỉm cười: “Vicen, nếu cậu ấy có thể tiến thêm một bước hướng ta chứng minh đó không phải là may mắn nhất thời, vậy thì, ta sẽ nhận cậu bé ấy làm đệ tử quan môn (đệ tử đóng cửa, đệ tử cuối cùng) của ta. 129 tuổi, ta cũng nên nghỉ ngơi chút rồi.”
Vincent một trận chấn động, tổ ma ma thân là đổ thạch sư cấp 8, cách đổ thạch sư cấp 9 cấp cao nhất chỉ còn một bước ngắn, trước kia tổ ma ma cũng từng thu một số đệ tử, nhưng lúc đó thành tựu của tổ ma ma còn chưa cao như bây giờ. Nói cách khác bây giờ ông thu đồ đệ có thể truyền thừa tất cả tri thức và kinh nghiệm của ông.
“Cám ơn ngươi, tổ ma ma.” Lần này nói cám ơn, là chân thật nhất xuất phát từ nội tâm Vincent. Hắn biết tổ ma ma nhận lời không chỉ vì coi trọng thiên phú của Bạch tại đổ thạch, mà mình cũng là nhân vật sắm vai rất trọng yếu ở trong đó.
Sigma cười nhạo: “Bây giờ muốn cảm ơn, còn quá sớm.”
Vincent vẫn khẽ mỉm cười: “Ta tin Bạch sẽ không làm cho ngài thất vọng.”
Hiếm khi thấy vẻ mặt nhu hòa của Vincent, Sigma cười to: “Ha ha. . . Có lòng tin vậy sao a.”
Vincent gật đầu, rồi lại nhìn về phía Bạch trong màn hình lớn. Hiện cậu đã chọn ra khối mao liêu thứ ba muốn giải.