Đọc truyện Đổ Thạch Sư – Chương 50: Đổ thạch chiến (2)
Lúc xe mới từ hai bên lối đi xuất hiện, Bạch Tử Thạch chỉ cảm thấy tầm mắt vừa được mở rộng đã bị tiếng hò hét cự đại đột nhiên vang dội làm giật bắn mình. Nhìn khắp bốn phía, hiện ra sân đấu thú La Mã cổ, trên nửa vòng tròn khán đài, hơn phân nửa bộ phận đều ngồi đầy người, đầu người nhốn nháo, thanh âm ầm ĩ. Xoay người nhìn lại, hai cái màn ảnh khổng lồ treo ở phía trên lối đi phía sau cậu, hình ảnh đang dừng trên mao liêu ở trong xe.
Tràng diện này có phải là hơi lớn quá không? Không chỉ Bạch Tử Thạch có chút ngẩn người, ngay cả Sylvester cũng không nghĩ tới một trận khiêu chiến của hắn, lại bị biến thành dạng oanh động như thế này.
Trên đài Sigma tươi cười sáng lạn, tràng diện này lớn sao? Một chút cũng không lớn. Bằng danh vọng của tiểu Vicen ở Á Thành mà nói, chút người này coi như là ít rồi. Dạng người như Vincent Karen Garcia chưa từng có bất kỳ tai tiếng nào, y như thánh nhân, đột nhiên tuôn ra chuyện có hai á thú nhân vì hắn mà quyết đấu, hơn nữa một người trong đó chính là bạn lữ do Vincent tự nhận định, còn chuyện gì hấp dẫn ánh mắt người xem hơn chuyện này chứ? Bất kể là người hâm mộ, hay người ái mộ của Vincent, thậm chí chỉ đơn giản là hiếu kỳ, cũng đủ để khiến mọi người thi đua nhau chạy tới sân thi đấu. Nếu như không phải thời gian quá ngắn, sức tuyên truyền chưa đủ, toàn bộ sân thi đấu tuyệt đối không phải chỉ ngồi đầy gần hết. Tuyệt đối là một vé khó cầu!
Sao lại không nghĩ ra sớm nhỉ? Cư nhiên vội vã đem thời gian định vào ngày hôm nay, nếu như tuyên truyền một thời gian, có lẽ còn vượt qua cả tràng diện tỷ đấu của đổ thạch sư có danh tiếng! Sigma nghĩ tới điều này liền có chút ảo não, bất quá, chuyện xấu của tiểu Vicen còn có rất nhiều người chú ý đi. . . Nhìn sang Vincent đang nhìn Bạch Tử Thạch, Sigma tính toán xem có thể dùng điều này để làm thử vài chuyện không?
“Tổ ma ma, chỉ một lần này thôi.” Vincent không quay đầu lại, nhàn nhạt nói. Sigma nhất thời chết đứng —- =皿=, Vincent, ngươi có thể không cần thông minh như vậy không!
Bạch Tử Thạch đi xuống từ xe dành cho thi đấu, dựa theo chỉ thị của lão sư đứng ở trước giải thạch cơ hơi gần cậu một chút, nhân viên công tác chuyển từng khối mao liêu tới, đặt ở phía sau cậu. Phía bên Sylvester cũng làm theo như thế.
Hai người đứng cách nhau ba thước đều quay ra nhìn nhau, ánh mắt giao nhau, phát hiện trong mắt đối phương đều là ngưng trọng và bất đắc dĩ. Đặc biệt là Sylvester, áp lực tâm lý lớn hơn rất nhiều so với Bạch Tử Thạch. Mặc dù hắn một chút cũng không hoài nghi việc mình sẽ dành được thắng lợi cuối cùng, nhưng nghĩ đến đá may mắn Bạch Tử Thạch đeo trên cổ tay, điều này bao phủ lên sự tự tin của hắn một tầng bóng ma.
Nhưng, bất kể như thế nào, hiện tại hắn đã không còn đường lui. Tràng diện long trọng này cũng tốt, sẽ để hắn vì kết thúc mối tình đầu làm một buổi lễ vĩnh biệt long trọng, cũng là vĩnh biệt những băn khoăn thái quá và gánh nặng của hắn trong quá khứ! Ánh mắt của hắn trở nên kiên định, trận này hắn nhất định sẽ thắng!
Sau khi nhân viên hai bên đều đứng ngay ngắn trên sân, một á thú nhân anh tuấn vẻ mặt tràn đầy tươi cười đi lên trên đài: “Bây giờ, như các vị đã thấy. Hai vị á thú nhân xinh đẹp tiến hành thi đấu đổ thạch đã chuẩn bị sẵn sàng. Chúng ta cũng không nói nhiều lời thêm nữa, bây giờ, chúng ta sẽ hỏi thăm một chút, Sylvester Bra, Bạch Tử Thạch, hai vị lựa chọn tự mình giải thạch, hay là mời sư phụ giải thạch tới?”
Thủ pháp giải thạch của mình thật sự chả ra gì, điểm này Bạch Tử Thạch hiểu rõ. Đề phòng mình đem phỉ thúy giải sụp, cậu sớm bày tỏ: “Mời sư phụ giải thạch tới.”
“Tự mình giải.” Sylvester cũng nói ra quyết định sớm dự tính. Đây không chỉ là hắn đối với thủ pháp giải thạch của mình rất có lòng tin, mà trọng yếu hơn là, cuộc tranh tài này hắn muốn tự mình thực hiện.
Người chủ trì gật đầu, chờ sư phụ giải thạch mà Bạch Tử Thạch yêu cầu đi đến, hắn mỉm cười nói: “Vậy là tốt rồi, trước đã nói qua quy tắc, bây giờ ta tuyên bố, giải thạch chính thức bắt đầu!”
Sư phụ giải thạch đi tới bên cạnh Bạch Tử Thạch, đây là một lão á thú nhân nhìn qua có chút tuổi tác, trên tay ông đeo hắc văn bao tay, nhìn qua rất nghiêm túc: “Muốn giải khối nào trước?”
Thoáng suy tư một chút, Bạch Tử Thạch chỉ vào khối mao liêu biểu hiện không tệ, nhưng bên trong không có gì nói: “Liền bắt đầu từ khối này đi.”
Sư phụ giải thạch gật đầu: “Trước sát hay là trực tiếp cắt? Nếu cắt, thì cắt từ chỗ nào?” Lão sư phụ hỏi phi thường rõ ràng, đây cũng không phải là mao liêu của họ, theo lẽ thường, sư phụ giải thạch sẽ tôn trọng ý kiến của chủ nhân mao liêu.
Bên trong chả có cái gì, thì sát gì? Bạch Tử Thạch âm thầm lẩm bẩm một câu, nói: “Trực tiếp cắt.” Sau đó cậu cầm một viên phấn, tránh trứng muối mãng đái, vẽ một đường ở gần phần trung tâm mao liêu, “Cắt dọc theo đường này.”
Lão sư phụ hơi kinh ngạc, ông nhìn qua khối mao liêu này, biểu hiện cũng không tệ lắm, người bình thường đều lựa chọn sát trước một chút, sát không ra lục, mới lựa chọn cắt. Người này cư nhiên trực tiếp cắt, hơn nữa còn là từ trung tâm cắt một đao, mặc dù tránh trứng muối và mãng đái, nhưng nếu thật có thể ra lục, hướng đi của lục ở bên trong cũng rất khó nói, cắt một đao như thế rất dễ đem phỉ thúy cắt hỏng!
Nhưng bất kể như thế nào, khối mao liêu này cũng là của người khác, lão sư phụ không nhiều lời, trực tiếp đem khối mao liêu khoảng chừng 30 kg dễ dàng ôm lấy đặt lên trên máy cắt thạch.
Trên màn hình lớn đặc tả khối mao liêu này một chút, mặc dù không có âm thanh, nhưng từ cử động của họ cũng không khó đoán ra ý tứ. Ở Á Thành quê hương của đổ thạch này, á thú nhân thậm chí ngay cả thú nhân cũng ít nhiều hiểu một chút về đổ thạch. Mọi người đối với việc Bạch Tử Thạch lựa chọn trực tiếp cắt cũng rất nghi ngờ. Trong lòng một số người vì tín nhiệm con mắt của Vincent mà mua Bạch Tử Thạch thắng đã bắt đầu bồn chồn lo lắng, dù sao đi nữa, cậu bé này cũng chỉ là một á thú nhân năm nhất còn chưa trưởng thành! Mà người mua Sylvester thắng thì lại há miệng bắt đầu cười, giống như thấy điểm số ($ ở thế giới này) đang vẫy tay với mình.
Người ngồi xem phía trên đang nghị luận ầm ĩ về hai khối mao liêu đang giải, thì Sylvester lại không bị ảnh hưởng gì bắt đầu sát thạch, khối mao liêu đầu tiên hắn chọn để giải cũng là khối hắn coi trọng nhất. Mặc dù không phải quặng sơ đại, cũng không phải là mao liêu Cái Á Lão Khanh, nhưng vẫn là mao liêu được khai thác khá sớm của khu mỏ Tala, vẫn còn các điểm điển hình của nguyên liệu Tala, vỏ ngoài nâu đen, chất vỏ đều đặn nhẵn nhụi, mãng đái dài nhỏ, trứng muối lớn mà đậm màu. Trải qua mấy trăm năm, nguyên liệu Tala có tiếng là dễ ra phỉ thúy có màu sắc đậm, chủng loại có thế nước đẹp, cũng là một loại liêu tử được các đổ thạch sư yêu thích.
Nhìn hình dáng và hướng đi cùng với mật độ của trứng muối một lúc, Sylvester chọn một chỗ bắt đầu hạ thủ, tay của hắn rất vững, theo đó đá vụn vỡ ra từ lớp vỏ không ngừng bị mài xuống, mười phút sau, hắn đột nhiên thu hồi đá mài, dùng bàn chải nhỏ quét sạch sẽ đá vụ và bụi bặm trên cửa sổ vừa được sát ra, dội chút nước lên. Một mạt lục sắc sâu thẳm xuất hiện ở chỗ cửa sổ, nhờ nước thanh tẩy qua, hiện lên một sắc xanh thông thấu nồng đậm, trong suốt chọc người yêu thích.
“Ra lục! Là Thủy Nhu Chủng!” Trên đài lập tức vang lên một trận hoan hô kinh thiên. Trên gương mặt tuấn tú của Sylvester cũng không nhịn được lộ ra một nụ cười vui sướng, hy vọng đổ trướng cũng không làm hôn mê đầu óc của hắn, Sylvester mở cường quang khí ra, chiếu vào chỗ ra lục, cẩn thận dò xét, không chỉ nhìn xem lục này có ăn vào hay không, mà trọng yếu hơn là nhìn hướng đi và độ sâu của lục.
Chỉ một lát sau, hắn để cường quang khí xuống, sắc mặt vui mừng khó kiềm chế, đổi một đá mài chính xác hơn, bắt đầu làm việc.
Những điều này đều được màn hình lớn ghi hình lại, người phía dưới mua Sylvester thắng, mặt đầy tươi cười: “Nhìn kìa, hắn đổi đá mài nhỏ! Lục bên trong nhất định không nhỏ!”
Sylvester không hề bị thanh âm bên ngoài ảnh hưởng, hắn cẩn thận sử dụng đá mài nhỏ, không nhanh chóng lưu loát như vừa rồi, bây giờ hắn không nhanh không chậm thường dừng lại dội nước lên quan sát, sợ đem phỉ thúy sát hỏng. Dù sao chỉ đổ trướng thôi vẫn chưa đủ, nếu giải sụp, thì cũng tương đương với thất bại.
Đối với việc Sylvester thuận lợi sát trướng, Bạch Tử Thạch bên này lại thua kém nhiều hơn, không lãng phí thời gian như Sylvester sát thạch, bên này cậu trực tiếp cắt cũng nhanh hơn nhiều, vì hành động chậm hơn so với Sylvester, nên khi lão sự phụ đặt xong vị trí cho mao liêu, nối nguồn năng lượng cho máy cắt thạch, cắt xuống, thì tiếng đổ trướng bên kia đã vang lên.
Lão sư phụ làm như không nghe thấy, vẫn kéo chuôi tay cầm của máy cắt thạch xuống, gọn gàng dứt khoát. Sau khi mao liêu bị cắt thành hai nửa, ông đem mao liêu tách ra, một mảnh xám trắng, hai mặt cắt đều không có một tý lục nào.
Sụp rồi! Lão sư phụ thầm nói trong lòng, ông nhìn về phía Bạch Tử Thạch. Sắc mặt tiểu á thú nhân nặng nề mà nghiêm túc, nhưng không có chán nản hay không chịu nổi gì lớn.
Tố chất bên trong coi như không tệ.”Khối mao liêu này vẫn tiếp tục cắt sao?” Lão sư phụ hỏi một câu.
Bạch Tử Thạch đi qua cẩn thận nhìn hai mặt cắt một chút, trầm ngâm một lát: “Cắt một đao nữa đi, khối mao liêu này biểu hiện thật sự là không tệ.”
Lão sư phụ không nói gì, đem một khối trong đó đặt xong, dọc theo chỗ Bạch Tử Thạch nói cắt thêm một đao, vẫn như cũ không có gì.
Lúc này không đợi lão sư phụ hỏi, Bạch Tử Thạch đã chủ động mở miệng: “Không cần cắt nữa, sụp rồi.” Nói xong sắc mặt cậu lại khôi phục bình tĩnh, thật khiến lão sư phụ có chút ngoài ý muốn, nhìn tiểu á thú nhân này còn chưa trưởng thành, vóc dáng cũng nhỏ nhắn, ông nhịn không được an ủi một câu: “Không sao, đổ sụp là chuyện bình thường. Còn bốn khối nữa mà.”
Bạch Tử Thạch gật đầu, lộ ra một nụ cười thân thiện: “Ta biết, không sao đâu.”
“Khởi đầu bất lợi a.” Sigma nhìn thoáng qua Vincent, sau đó đầy tiếc nuối vì không phát hiện ra bất kỳ tâm tình dao động nào trên nét mặt hắn. Mà không hề biết rằng, tiểu Vicen của ông đến lúc Bạch Tử Thạch lộ ra nụ cười, mới buông nắm tay siết chặt ra.
Bạch Tử Thạch bắt đầu chọn khối mao liêu thứ hai, tiên ức hậu dương (trước hạ thấp sau đó đề cao để làm nổi bật sự vật), lần này cậu chọn khối mao liêu có màu sắc còn không rõ kia, vỏ bạch sa, khoảng 50 kg. Lão sư phụ vừa mới đem khối mao liêu này chuyển tới, đã nghe thấy tiếng reo hò của khán giả trên sân: “Đại trướng! Đại trướng! Băng Chủng! Băng Chủng xanh lục đậm a!”
Bạch Tử Thạch ngẩng đầu nhìn qua, đúng lúc thấy được cửa sổ được Sylvester sát ra, đó là một khối cửa sổ dài chừng 30 cm, bên trong lộ ra ánh xanh đậm nồng đậm, phần ở mép ngoài, một phần nhỏ phỉ thúy tính chất nhẵn nhụi sáng bóng, hiện ra vẻ trong suốt, không có một tia tạp chất, trong suốt óng ánh, giống như ánh sáng mặt trời lưu chuyển giữa lưng chừng núi, đẹp đến chói mắt, một phần này đã đạt đến Băng Chủng!
Tuyệt đối là đại trướng! Trên gò má Sylvester cũng nhiễm lên một tầng đỏ ứng hưng phấn. Nhất là khi so sánh đối lập giữa hai người, ánh mắt của hắn càng sáng kinh người.
Bạch Tử Thạch bình tĩnh thu hồi tầm mắt, đưa tay đặt lên mao liêu, nghiên cứu một lát, cầm lấy bút vẽ một đường lên trên, đường lần này ở chỗ xa hơn, lão sư phụ quan sát một cái, kinh ngạc phát hiện nếu như lựa chọn cắt, đường thứ nhất phỏng chừng chính ông cũng sẽ vẽ tại khu vực này, bất quá ông sẽ vẽ gần trung tâm thêm một chút. Lão sư phụ nào biết rằng, đây là Bạch Tử Thạch thông qua các phương hướng cảm ứng phỉ thúy, lợi dụng khoảng thời gian sai lệch tính toán ra cự ly?
Nhìn thoáng qua Bạch Tử Thạch, lão sư phụ điều chỉnh xong vị trí mao liêu, hạ tay cầm của máy cắt thạch xuống.