Đồ Ngốc, Hận Nhưng Vẫn Yêu

Chương 7: Tưởng bở


Đọc truyện Đồ Ngốc, Hận Nhưng Vẫn Yêu – Chương 7: Tưởng bở

Căng tin vẫn ồn ào, huyên náo vào giờ này, cô bước vào đi đến chỗ để khay tùy tiện gắp đại mấy món ăn lót dạ. Tìm 1 bàn gần đó ngồi ăn, ăn chưa được mấy miếng, đột nhiên căng tin huyên náo ồn ào hơn lúc trước, chủ yếu là đám con gái hét khản cả cổ.

– Aaaaaa……anh Lâm kìa, hảo soái ca !!!— Nữ sinh nọ hét to

Hắn bước vào trước sự mến mộ của nhiều nữ sinh trong căng tin. Hắn đến bên quầy gắp đại vài món đơn giản rồi quay qua nhìn bàn trống, bỗng hắn nhìn thấy cô đang ngồi 1 mình, ánh mắt chợt gợi lên ý cười, hắn bước tới chỗ cô mặc kệ những tiếng la hét đến chói tai của bọn con gái.

– Anh Lâm ngồi chỗ của em đi!—Nữ sinh 1

– Không, anh ngồi chỗ em đi !—Nữ sinh 2

– Anh Lâm ở đây nè !—-Nữ sinh 3

Bla bla, đủ loại tạp âm hỗn hợp, cô ăn cũng không trôi bỗng “Cạch” 1 tiếng, cô ngẩng mặt lên nhìn thì giật nảy mình lên, là hắn.

– Ngậm cái miệng vào giùm cái, thức ăn rơi hết rồi kìa.—-Hắn nhìn cô rồi kéo ghế ngồi xuống

– Á…..—-Cô lấy tay che miệng lại—-Anh ….anh có cần phải nói toẹt ra thế không,,, đúng là cái…..—-Cô còn chưa nói hết câu thì ánh mắt hắn rất băng lãnh nhìn vào cô, khiến cho lời chưa nói đành phải nuốt trở lại theo thức ăn mà trôi xuống dạ dày.

– Cái gì ?— Hắn giọng nói ám khí


– À, cái…là cái…….cái bụng—-Cô sợ tới mức nói lung ta lung tung, câu nói của cô bật ra càng làm cho mặt hắn đen hơn phân nửa

– À, không phải, ý tôi là….cái bụng của tôi không được tốt lắm.—-Cô lấy đại 1 lý do để nói dối hắn

Hắn không nói gì nữa, cúi đầu vào ăn, cách ăn của hắn thật tao nhã và khiêm tốn, đúng là con nhà quyền quý đâu có ăn uống tùy tiện như cô chứ.

– Nè, còn nhiều bàn trống sao anh không ngồi, lại ngồi chỗ của tôi? —-Cô lấy đũa chọc chọc thứ ăn trong khay tránh tầm mắt của hắn

Hắn đang ăn chợt dừng lại, khóe môi lại cong lên

– Cô đuổi tôi ?

– Hả, à không, chỉ là tôi không được tự nhiên cho lắm.

– Vậy sao ???—Rồi hắn lại cúi đầu ăn tiếp , không nói câu nào nữa. Im lặng kinh niên, đôi bên không ai nói lời nào cả người trong căng tin cũng vậy, im ắng đến lạ thường, trong không gian cô có thể ngửi thấy mùi ám khí nồng nặc đang bao vây lấy cô. Cô chợt rùng mình 1 cái rồi lại cắm đầu vào ăn.

Sau khi ăn xong phần cơm của mình, ngẩng đầu lên thì đã thấy hắn ăn xong tự bao giờ rồi, 2 tay đan vào nhau đặt trên bàn nâng đỡ khuôn mặt hoàn mĩ của hắn, ánh mắt thì nhìn chằm chằm vào gương mặt cô khiến cô mất tự nhiên. Cô tránh ánh mắt của hắn di dời đến khay cơm của hắn, thức ăn vẫn còn đầy như lúc đầu, hắn đang ăn kiêng chắc?

– Hình như anh ăn rất ít thì phải?

– Cô quan tâm tôi?—Hắn nhếch môi, ý cười trong đáy mắt hắn dâng lên

– Cứ cho là vậy đi.—-Cô nói xong định đứng dậy bê khay cơm ra quầy đột nhiên hắn nói

– Đứng lại!!!

– Tại sao ?—-Cô không hiểu ý hắn

Hắn không nói gì, 1 lần nữa lại chồm người về phía cô, bàn tay hắn giơ lên từ từ hướng về phía cô, ánh mắt thâm trầm lạnh lẽo nhìn vào khóe miệng cô. Đột nhiên trong đầu cô lóe lên 1 ý nghĩ ” Hắn định hôn cô”. Mặt cô bất giác đỏ bừng, tim theo tình thế nhạy cảm mà đập dữ dội, đối mặt với tình huống này nên theo bản năng cô nhắm chặt mắt lại-cách này cô học trên ti vi. Hành động này khiến hắn khựng lại giây lát rồi lại tiếp tục vươn tay hướng về khóe miệng cô– nơi vẫn còn “cất giấu” 1 hạt cơm trắng tinh tươm.

– Không biết cô định đẻ phần cơm cho ai đây ?—Hắn lấy được “nàng cơm” đang bị bẫy trên khóe miệng cô để xuống bàn rồi lau tay vào khăn giấy


Cô chợt mở to mắt, 2 má đã đỏ bừng bừng vì xấu hổ với ý nghĩ tưởng bở vừa nãy

– Mà hình như lúc nãy cô nghĩ tôi định hôn cô sao? —Hắn khoanh tay để trước ngực, ánh mắt dò xét từng biểu hiện trên gương mặt cô

Co ước bây giờ có 1 cái lỗ để cho cô chui xuống, à không cô ước chiếc quạt trần trên đầu cô rơi xuống cho cô chết luôn dii, xấu hổ đến chết mất. Thẹn quá hóa giận cô theo phản xạ có điều kiện đứng bật dậy, không may làm đổ chiếc ghế “Rầm” 1 cái.

– Anh đừng có tưởng bở.—( Con gái à! Không biết đứa nào mới là người tưởng bở đây ?)—Cô nói xong rồi ôm mặt càng ngày càng đỏ lên chạy ra ngoài mà không đẻ ý đến mùi hắc ám , ánh mắt sát khí của các nữ sinh trong căng tin đang nhìn mình, trong ánh mắt của họ còn có thể nhìn thấy những đốm lửa đang cháy bùng lên bùng dấy lên sự căm thù ghen ghét. Vì quá mải chạy mà không để ý đến đường đi khiến cô lại lao phải 1 người.

– Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi, xin lỗi.—-Cô cúi đầu xin lỗi người nọ mà không thèm nhìn mặt xem người đó là ai

– Tuệ Linh, em làm sao vậy, sao mặt lại đỏ thế kia?—-Giọng nói dịu dàng đầy quan tâm của anh

Cô ngẩng mặt lên nhìn anh—-Em không sao hết, cảm ơn anh đã quan tâm !—-Cô nói xong định bước tiếp nhưng anh đã nhanh hơn cô, chặn cô lại

– May quá, thực ra anh định mời em bữa cơm!—-Anh cười

– Em , em thực sự xin lỗi, bây giờ em có việc bận, hẹn hôm khác nhé, em đi đây.—–Nói rồi cô chạy biến đi luôn, để lại anh vẫn còn ngơ ngác

Trên sân thượng

– Thưa tiểu thư, em có chuyện quan trọng muốn nói với chị.—–1 cô gái mặc đồng phục của trường với lớp trang điểm dày lòe loẹt trên gương mặt cô ta để che đi những khuyết điểm xấu xí của mình, mái tóc nhuộm đỏ nhuộm xanh- có thể nói cô ta cũng là dân chơi ở ngoài xã hội.


– Chuyện gì ?—1 giọng nói nữ dịu dàng đậm chất của 1 tiêu thư danh giá , cô ta có 1 gương mặt cực kì mê ly và hấp dẫn hút hồn nhiều nam sinh.

– Em thấy có 1 con nhỏ trơ trẽn dám dụ dỗ và tiếp cận anh Quang Lâm. Con nhỏ đó rất mặt dày lại còn chuyển vào lớp của anh Lâm, ngồi cùng bàn với anh ấy để dễ dàng tiếp cận ảnh, không chỉ thế nó còn suýt nữa thì hôn anh ấy nữa. Vì vậy mong chị có thể cho cô ta 1 bài học nhớ đời để sau này xem nó còn dám dụ dỗ đàn ông nữa không.— Tất nhiên cô ả phải thêm mắm thêm muối mới có thể đứng trước mặt 1 người quyền quý như thế này, trong khi đó cô hoàn toàn vô tội, những lời trên chứng tỏ rằng ả rất hận rất ghét cô cho nên mới có thể nói những lời độc địa như vậy

– Cái gì, con nhỏ đấy dám dụ dỗ anh Lâm á?—Cô nàng tiểu thư nọ bèn rít lên khi nghe thấy 2 chữ “Quang Lâm”, bàn tay nắm chặt lại—Con nhỏ đó tên gì ?

– Dạ, em nghe nói nó họ Trương tên Tuệ Linh ạ.

– Được lắm, mày chết chắc rồi.Đụng vào ai thì không đụng lại đụng vào anh Lâm cuả tao. Cô về đi, việc đó cứ để ta —Cô ta ánh mắt hừng hực lửa giận làm mất đi vẻ đẹp mê ly hấp dẫn lòng người của 1 tiểu thư danh giá.

– Vâng, vậy không có việc gì em về.—Cô ả bước về phía cầu thang rồi đi mất

– Trương Tuệ Linh, cô giỏi lắm lần này cô đụng vào tổ kiến lửa rồi.—Cô ta nói xong rồi nở 1 nụ cười hung ác, xấu xa và đê tiện

Ở phía bên kia

– Hơ…hơ…hơ…Hắt xì……khịt…! Ai nhắc tên mình thế nhỉ ???—(hì hì)


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.